Chương 397: Hiến vật quý
Trên thực tế, vốn dùng tu vi Trúc Cơ cảnh của Phương Hành, cần cống hiến bảy thành tài nguyên của mình cho thị tộc, chỉ bất quá hắn có Xích Long ở bên người, Hận Thiên thị ra sức lôi kéo hắn, nên không đối đãi giống như Trúc Cơ bình thường, hơn nữa Đại cung phụng vừa nói, mới biết lúc trước hắn từng bị nữ nhi của mình đắc tội, để tránh lòng hắn sinh oán hận, Tộc trưởng cũng chuẩn bị cho hắn một chút ưu đãi, không cần nộp lên tài nguyên cho thị tộc.
Chỉ có điều, chuyện này lại không tiện nói rõ, dù sao nhiều cung phụng ở một bên nhìn như vậy.
Ngay cả Đại cung phụng ở ba trăm năm trước tiến vào Quy Khư, dùng tu vi Kim Đan cảnh trung kỳ, cũng từng nộp lên ba thành tài nguyên cho thị tộc.
Âm thầm miễn đi tài nguyên cho Phương Hành thì thôi, nếu nói rõ muốn miễn, chỉ sợ trong nội tâm cung phụng khác sẽ không công bằng.
Lực lượng của thị tộc, là do trưởng lão và cung phụng trong tộc tạo thành, khiến cho các cung phụng sinh lòng bất mãn, chính là một tai hoạ ngầm.
Trong bầu không khí xấu hổ, Phương Hành lại nở nụ cười, bưng chén rượu lên, đi đến giữa điện lúc, cười nói:
- Nói ra ngược lại là tiểu tử không hiểu quy củ, vào núi bái phỉ, vào miếu bái thần, mới tới Hận Thiên thị, cống hiến một chút cũng là nên phải, thời điểm tiểu tử chạy đến Quy Khư, tuy gấp gáp, nhưng thực mang theo ít đồ, hôm nay sẽ lấy ra để tỏ tâm ý!
Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi trữ vật, lại sai người mang tới một cái bàn lớn.
Tộc trưởng Hận Thiên thị và những người khác thấy hắn biết điều như vậy, chủ động tiến cống, cũng có chút ngoài ý muốn.
Phương Hành mở túi trữ vật ra, lấy ra một ngọn giả sơn đặt ở trên bàn.
- Một ngọn giả sơn, đây là vật gì?
Các cung phụng đều nhìn đến, nhìn thấy ngọn giả sơn, đều hai mặt nhìn nhau.
Nhưng Đại cung phụng thấy ngọn giả sơn, ánh mắt không khỏi ngưng tụ, thở ra một hơi dài.
Tộc trưởng Hận Thiên thị thấy thế, lập tức biết bảo vật này bất phàm, nhìn Đại cung phụng ý hỏi.
Đại cung phụng nhẹ nhàng thở dài nói:
- Hình tiểu hữu ra tay bất phàm, vậy mà lấy một tòa Sơn Bảo...
- Sơn Bảo?
Trong đại điện vang lên thanh âm hít vào khí lạnh.
Dù các tu sĩ không quá giàu, nhưng kiến thức vẫn phải có. Danh tiếng của Sơn Bảo tất nhiên là nghe qua, đây chính là một ngọn núi lớn luyện thành Pháp bảo, kích hoạt lên, có thể lấy núi áp người, cực kỳ bá khí, không nghĩ tới Phương Hành vừa ra tay chính là cái này.
Phương Hành cũng thở dài, cười khổ nói:
- Đây vốn là thời điểm Lưu Ly Cung bị diệt, tiểu tử từ trong bảo khố của Lưu Ly Cung mang ra, trong lúc cấp thiết, cũng không phân biệt quý trọng, sau khi lấy ra mới phát hiện Sơn Bảo này thúc dục rất khó, ở trong tay tiểu tử, tác dụng cũng không lớn!
Những lời này, ngược lại âm thầm chỉ ra lai lịch của Sơn Bảo, tránh khỏi đám người Tộc trưởng Hận Thiên thị nghi hoặc.
Nghĩ đến Phương Hành mới Trúc Cơ cảnh, ở đâu có thể có đồ vật quý trọng như vậy?
Chắc là thừa dịp loạn, từ trong bảo khố của Lưu Ly Cung trộm được, này cũng giúp Phương Hành giải thích cho những vật phía sau.
Sau khi Phương Hành lấy ra Sơn Bảo, lại từ trong túi trữ vật đào ra, lúc này đây, là một tuấn mã cao cỡ nửa người, phía trên bảo quang mờ mịt, lóe ra vầng sáng chói mắt, trong đại điện lập tức xuất hiện bầu không khí cổ quái khó nói lên lời, các tu sĩ ngửi một hơi, đột nhiên cảm thấy tâm thần thoải mái, kinh mạch khoan khoái dễ chịu.
- Đây là...
Các tu sĩ có chút run sợ, ngơ ngác nhìn xem, có chút không dám xác nhận.
- Đây là Linh Tinh!
Đột nhiên, Tộc trưởng Hận Thiên thị và Đại cung phụng đồng thời vỗ bàn, lách mình vọt tới trước bàn, ánh mắt kích động nhìn tuấn mã.
Các tu sĩ khác ở trong điện đều có chút ngẩn người, thậm chí nhất thời không tỉnh hồn được.
- Linh Tinh?
Ngay cả những cung phụng từ ngoại giới đến, có lẽ đã rất lâu chưa từng nghe lại.
Linh Tinh không phải thiên địa tạo ra, mà là tu sĩ dùng Linh Thạch cực phẩm luyện ra, bất luận một khối nhỏ nào, ẩn chứa linh khí đều vượt qua Linh Thạch cực phẩm kích cỡ ngang nhau gấp trăm lần, hơn nữa ở trong quá trình luyện chế, có rất nhiều linh khí hao tổn, nếu như không phải bởi vì Kim Đan cảnh sử dụng Linh Thạch cực phẩm bổ sung linh khí quá phiền toái, chỉ sợ sẽ không có người phát minh loại đồ vật hao tổn nghiêm trọng này.
Mà ở trong Quy Khư, ngay cả Linh Thạch cũng rất ít thấy, nên có ai cam lòng cầm Linh Thạch cực phẩm tinh luyện ra Linh Tinh?
Bởi vậy ở trong Quy Khư, Linh Tinh quả thực chính là đồ vật trong truyền thuyết.
Một khối Linh Tinh lớn như vậy, quả thực không thua gì vật báu vô giá, nếu như đổi thành Linh Thạch, sẽ bao nhiêu viên? Mấy vạn hay hơn mười vạn? Trong lúc nhất thời ngay cả Tộc trưởng Hận Thiên thị và Đại cung phụng cũng tính toán không ra, bọn hắn chỉ có thể xác định, khối Linh Tinh kia quả thực chính là vật báu vô giá, tối thiểu ở trong Quy Khư, giá trị thậm chí còn vượt qua Sơn Bảo.
Ở trong ánh mắt kích động của các tu sĩ, Phương Hành tiếp tục đổ đồ vật ra.
Trận kỳ khảm đầy trân bảo thượng đẳng, phi kiếm hoa mỹ, đều là kỳ trân hiếm thấy, là lúc trước hắn từ trong bảo khố của Long Nữ trộm đến, nếu như ở bên ngoài, sẽ dẫn tới một phen oanh động, bất quá ở trong Quy Khư, hết thảy ngược lại không bằng Linh Tinh, dù như thế, Đại cung phụng và Tộc trưởng Hận Thiên thị cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Quả thực không nghĩ tới, tiểu tử thoạt nhìn tuổi không lớn kia, lại sẽ có trọng bảo như vậy.
Cũng may hắn chủ động dâng ra, bằng không thì chẳng phải Hận Thiên thị lỡ mất dị bảo?
Lấy đến cuối cùng, Phương Hành trút túi trữ vật xuống, chỉ là một ít vật mặc dù phẩm chất không tệ, nhưng chỉ tính toán là linh dược, phi kiếm, trận kỳ, phù triện bình thường, trên dưới một trăm viên Linh Thạch cực phẩm, những vật này mới xem như Phương Hành nên có, càng chứng minh những vật kia là trộm đến.
Thả hết mọi thứ, Phương Hành vỗ vỗ trên người, cười khổ nói:
- Đến vội vàng, tiểu tử tổng cộng chỉ mang theo ít đồ này, thật để mọi người chê cười, đáng tiếc, nếu lúc trước ta nhận được tin tức sớm hơn, thì hẳn có thể lấy nhiều một chút...
Lúc này ở trên người hắn, quả thực đã không có những túi trữ vật khác.
Lúc ấy gặp được Đại cung phụng, hắn đã phát hiện người trong Quy Khư khó đối phó, hắn thân mang trọng bảo, làm sao còn dám thả ở trên người? Thừa dịp đi lấy pháp bào, dấu đi mấy cái túi trữ vật khác, chỉ mang theo một cái túi trữ vật đến Hận Thiên thị, một cử động trong lúc vô tình, lại phát ra công dụng to lớn, bằng không thì hiện tại sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa trừ hắn, một túi trữ vật chứa không hết bảo vật mới sẽ có bảy tám cái, lại thêm một cái trữ vật giới chỉ chuyên môn chứa đựng vật phẩm quý trọng ra, tu sĩ khác bình thường một người chỉ có một túi trữ vật, cũng không làm cho người hoài nghi, lúc này đã lấy ra toàn bộ vật phẩm, lộ ra rất sảng khoái, lui một bước mà nói, những vật này cũng đủ kinh người.
- Hình tiểu hữu quả nhiên ra tay bất phàm, theo lý mà nói, tuy Hình đạo hữu là Trúc Cơ cảnh, nhưng làm cung phụng thượng đẳng, chỉ cần nộp lên ba thành tài nguyên cho thị tộc là được, những vật này...
Đại cung phụng chậm rãi mở miệng, đồng thời nhìn về phía Tộc trưởng Hận Thiên thị sắc mặt đang ngưng trọng, nói thật, bọn hắn thấy những bảo vật này đều đã động tâm, chỉ cầm ba thành, đau xót a.
Nhưng quy củ như thế, các cung phụng lại ngồi ở một bên, không thể công nhiên xé rách quy củ.
Còn nữa, Xích Long của Phương Hành tác dụng rất lớn, bọn hắn không thể quá tham, sẽ rét lạnh lòng của đối phương.
Nhưng nhiều trân bảo như vậy, nếu không thu, lại không cam lòng.
Cái khác không nói, chỉ nói khối Linh Tinh kia, ở trong Quy Khư chính là vật báu vô giá.
Phương Hành thờ ơ lạnh nhạt, tự nhiên hiểu rõ dụng ý của bọn hắn, cười nói:
- Tiểu tử mới đến, không hiểu quy củ, hơn nữa đối với tu vi như ta mà nói, cũng có rất nhiều thứ không cần dùng, liền dâng cho Tộc trưởng, xem như bày tỏ chân thành, không cần ba thành năm thành gì, bất quá những Pháp bảo và binh khí mà tiểu tử bình thường dùng quen tay, lại phải lưu giữ, ngoài ra...
Hắn hơi trầm ngâm, lại từ bên trong lấy ra một thanh phi kiếm khảm đầy trân bảo, thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ, làm cho người hoa mắt thần trì, nâng trong tay nói:
- Bảo vật khác đều không sao cả, nhưng thanh phi kiếm này, tiểu tử tuyệt đối không thể dâng ra...
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn phi kiếm trong tay Phương Hành, thậm chí trong nội tâm nghĩ, tiểu tử này hào phóng như thế, nhìn ý tứ dĩ nhiên là muốn dâng Sơn Bảo và Linh Tinh cho thị tộc, vì sao coi trọng một thanh phi kiếm như thế? Chẳng lẽ thanh phi kiếm này có bất đồng gì, vì vậy nhìn chằm chằm phi kiếm, chỉ cảm thấy cực kỳ hoa lệ, chỉ sợ thực có chút môn đạo.
Đại cung phụng cũng có chút kinh ngạc, nhìn kỹ phi kiếm một chút, trầm ngâm nói:
- Tiểu hữu muốn lưu vật gì, đều là việc bình thường, bất quá lão hủ muốn thỉnh giáo, phi kiếm này có chỗ gì đặc dị sao?
Lời này là chân thành hỏi thăm, không có ý lấy làm của riêng.
- Cái này...
Phương Hành hơi đỏ mặt, hình như có chút khó nói.
Mọi người thấy thế, càng cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ thầm Đại cung phụng chỉ hỏi phi kiếm có gì kỳ diệu mà thôi, lại chưa nói không cho ngươi giữ lại, trên thực tế đã có Linh Tinh và Sơn Bảo, ngươi lưu cái gì cũng không thể không cho, cứ việc nói thoải mái, xấu hổ cái gì chứ?
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Phương Hành tựa hồ lấy hết dũng khí, chần chờ nhìn về phía tiểu thư, biểu lộ thẹn thùng lại chất phác, chậm rãi đi đến trước người tiểu thư, có chút rụt rè nói:
- Cái này... lúc tiểu tử mới gặp, hủy một thanh trường kiếm của tiểu thư, cảm thấy... cảm thấy bất an... nên lấy kiếm này, coi như bồi thường cho tiểu thư...
Nói đến chỗ này, lại nhìn trộm tiểu thư, cực kỳ xấu hổ, lại ẩn ẩn có chút yêu thương.
Oanh!
Các tu sĩ như minh bạch cái gì, biểu lộ đều có chút quái dị, lại có chút mỉm cười.
Khó trách tiểu tử này ngốc ngốc khờ khờ, bảo bối gì cũng dám cho, một bộ đại công vô tư.
Khó trách tiểu tử này bị tiểu thư tra tấn như vậy, lại không ghi hận chút nào.
Khó trách tiểu tử này nhiều dị bảo như vậy không lưu, chỉ lưu một thanh phi kiếm.
Thì ra tiểu tử này coi trọng tiểu thư, muốn làm con rể của Hận Thiên thị...