Chương 398: Hạt giống si tình
Một hành động tặng kiếm, lại làm cho trái tim mọi người trong sáng, đã minh bạch tất cả dụng ý của Phương Hành.
Ngay cả Đại cung phụng và Tộc trưởng Hận Thiên thị, ở sau khi thoáng kinh ngạc, trên mặt đều hiện lên vẻ mĩm cười, mắt nhìn nhau một cái, trong nội tâm đại định. Còn vị tiểu thư kia, ở thời điểm mới nhìn thấy phi kiếm, trong mắt đã hiện lên vẻ tham lam, loại phi kiếm hoa mỹ này, nàng tự nhiên rất ưa thích, cảm giác rất xứng thân phận của mình, nhưng thấy ánh mắt của các tu sĩ chung quanh, lại đột nhiên minh bạch mấy thứ gì đó.
Trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, vô ý thức nhìn xung quanh, chỉ thấy muội muội ngồi ở dưới tay nàng giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, cái này lại khiến cho tiểu thư càng phẫn nộ, biết muội muội nhất định sẽ đi ra thêm mắm thêm muối, trong nội tâm nhất thời vừa vội vừa lo, lồng ngực phập phồng bất định.
- Ngươi lớn mật... Ngươi...
Tiểu thư phẫn giận, mở miệng trách cứ, lại không biết nên nói như thế nào.
Lúc này Phương Hành cái gì cũng chưa nói, tuy nàng đoán được dụng ý, lại không thể trực tiếp trách cứ dã hầu tử kia muốn ăn thịt thiên nga, huống chi nàng rõ ràng chú ý tới, lúc này sắc mặt của phụ thân đã rất khó coi.
- Thanh Nhi, Hình công tử thành tâm chịu tội, con như vậy là có ý gì?
Tộc trưởng Hận Thiên thị bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng, sắc mặt không vui quát.
Tiểu thư vừa vội vừa giận, đứng dậy chỉ vào Phương Hành nói:
- Phụ thân, người này...
Tộc trưởng Hận Thiên thị lạnh lùng nói:
- Con không cần nói gì nữa, Đại cung phụng đã nói cho ta biết hiểu lầm giữa các con, cái này thực không thể trách Hình công tử, ai bảo con là nữ nhi, lại hết lần này tới lần khác thích ra vẻ nam tử? Hiểu lầm như vậy là phải trách con, hơn nữa con ra tay ác độc với Hình công tử, truyền ra ngoài chẳng phải tổn hại thanh danh của Hận Thiên thị ta? Ta vốn muốn ở sau đó phạt con, không nghĩ tới bây giờ con lại hồ đồ, bây giờ con trở về phòng cho ta, trong vòng ba tháng không được đi ra ngoài, nếu không ta đánh gãy chân của con!
Cái này dĩ nhiên là muốn cấm đoán, làm nàng giận sôi lên, chỉ là đón ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tộc trưởng, lại không dám nói gì, oán hận dậm chân, đứng dậy đi ra ngoài điện, trước khi đi lại lườm Phương Hành một cái, bất mãn không cần phải nói.
Phương Hành cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Tộc trưởng, trong tay còn cầm phi kiếm, xấu hổ nói:
- Tộc trưởng, cái này...
Tộc trưởng Hận Thiên thị cười khổ nói:
- Tiểu nữ quá được nuông chiều, lại không hiểu quy củ như thế, Hình công tử chê cười!
Nói xong lệnh thị nữ đưa phi kiếm tới khuê phòng của tiểu thư Hận Thiên Thanh, lại mời Phương Hành ngồi xuống tiếp tục uống rượu.
Phương Hành thấy Tộc trưởng Hận Thiên thị như thế, liền biết mình hiến vật quý không có uổng phí, nội tâm cười lạnh, cũng trở về tiếp tục uống rượu, ít nói chuyện, chi dựng lỗ tai lưu tâm nghe mọi người đàm luận, hắn ở trong Quy Khư không quen một người, cũng không có chỗ dựa, lại bị Hận Thiên Thanh chọc giận, muốn làm lớn một lần, ngược lại dùng ra tất cả thủ đoạn của mình.
Cuối cùng Phương Hành hiến bảo, Sơn Bảo và Linh Tinh đều quy Hận Thiên nhất mạch, phi kiếm hoa mỹ bồi thường cho Hận Thiên Thanh, vật còn lại đều trả cho hắn, ngược lại cũng không có ít thứ tốt, nhất là hơn trăm viên Linh Thạch cực phẩm và mấy trăm viên Linh Thạch thượng phẩm để cho người trông mà thèm, dù sao ở trong Quy Khư, Linh Thạch khan hiếm, Linh Thạch thượng phẩm đã là đỉnh tiêm, huống chi cực phẩm?
Đương nhiên, coi như Phương Hành lưu lại nhiều bảo bối như vậy, hắn dâng ra Linh Tinh và Sơn Bảo cũng đủ để khiếp sợ các tu sĩ, trong nội tâm Tộc trưởng Hận Thiên thị sao có thể không biết, đã liệt hắn vào trong hàng ngũ cung phụng tôn quý nhất.
Tiệc rượu đến đêm mới tàn, biểu hiện ra coi như là khách và chủ tận hoan, đêm nay Phương Hành cũng tạm thời quét dọn ra một gian phòng ốc nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai, có nha hoàn đến giúp hắn rửa mặt, sau đó Tộc trưởng Hận Thiên thị tự mình đến tiếp, ở dưới mấy vị trưởng lão cung phụng trọng yếu chứng kiến đi vấn an bức họa của lão tổ Hận Thiên nhất mạch, liền chính thức xem như tộc nhân của Hận Thiên nhất mạch.
Hận Thiên thị lại sắp xếp một u cốc hoàn cảnh tốt nhất cho Phương Hành, phái bốn tạp dịch và hai nha hoàn tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày, đủ loại đãi ngộ, ở trong hàng ngũ cung phụng cũng tính toán đỉnh tiêm, vài ngày sau đó cũng thường xuyên có từng cung phụng và trưởng lão trước bái phỏng, Phương Hành khách khí tiếp đón, tặng Linh Thạch, mở đại yến, không keo kiệt chút nào.
Như thế sau một hai tháng, ngược lại kết xuống rất nhiều thiện duyên, mỗi người khi nhắc tới Hình cung phụng, đều phải giơ lên ngón tay cái khen ngợi.
Đương nhiên, trong lòng có mắng mình là đồ ngốc hay không, thì Phương Hành không thèm để ý.
Trong thời gian ngắn lúc đầu, Hận Thiên thị cũng có người ở trong tối âm thầm quan sát hắn, tuy tự cho là rất ẩn nấp, nhưng ở trong thần thức vượt xa Kim Đan cảnh của Phương Hành, lại hiển lộ không bỏ sót, vì thế tận lực làm đủ công phu, để Tộc trưởng Hận Thiên thị lấy được rất nhiều tin tức, cũng nói rõ Hình Phương cung phụng là một người hào phóng, hơn nữa thật thà đôn hậu, không có tâm cơ.
- Ngọc lão, ngươi cảm thấy Hình Phương mới tới kia bản tính như thế nào?
Một tháng sau, Tộc trưởng Hận Thiên thị Hận Thiên Thành cùng Đại cung phụng thảo luận Phương Hành.
Đại cung phụng nói:
- Trong khoảng thời gian này ta cũng lưu ý thoáng một phát, người này không quen quy tắc trong Quy Khư, có thể xác định hẳn là từ ngoại khư đến, hơn nữa tuy lúc đầu hắn nói không chính xác thời gian mình vào, nhưng sau đó phỏng đoán, hơn phân nửa là vào ở hai năm trước, chẳng lẽ Tộc trưởng quên, hai năm trước chúng ta xác thực suy tính ra, có người tiến vào Quy Khư, chỉ là lúc phái người đi tìm, lại không phát hiện bóng dáng người đến sao? Chắc hẳn lúc ấy chính là hắn vào, chỉ là hắn lập tức tìm nơi bế quan, lúc này mới bỏ lỡ!
Hận Thiên Thành nói:
- Ta đã phái người đi xem chỗ hắn bế quan, xác thực đã từng có dấu vết người ở, lời hắn nói hẳn là sự thật, hơn nữa hai tháng qua, người này xử sự chân thành, ngược lại không giống như kẻ có dã tâm bừng bừng...
Đại cung phụng cười nói:
- Hận Thiên thị có lệ, người mới vào Quy Khư, sau khi tra ra xác thực là người ngoại lai, đều khảo sát một năm, sau đó ban một mối hôn sự, tùy ý ở trong Quy Khư sinh sôi nảy nở, sau khi có tử tôn, mới tính là tộc nhân chân chính của Hận Thiên thị, từ trước đến nay đều là như thế, hắn cũng không thể ngoại lệ, huống hồ hắn vốn tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương, việc này, ta cảm thấy có thể sớm làm, dù là vì con Xích Long kia, cũng phải để hắn mau chóng lấy vợ, đặt xuống căn cơ của mình!
Hận Thiên Thành cười khổ nói:
- Việc này ta minh bạch, nếu như hắn không ở Hận Thiên thị lấy vợ sinh con, sẽ không tính là Hận Thiên nhất mạch chính thức, ta cũng không dám dùng hắn, kỳ thật thời điểm để hắn làm cung phụng thượng đẳng, ta đã định ban cho hắn một nữ hài của chủ mạch làm vợ, chỉ là không nghĩ tới, hắn hết lần này tới lần khác coi trọng Thanh Nhi, nên chuyện kia ngược lại không dễ làm rồi!
Đại cung phụng nao nao nói:
- Cái này là vì sao? Lúc này Thanh Nhi chưa gả, cũng không có hôn ước, mà kẻ này mặc dù chỉ là Trúc Cơ cảnh, nhưng xem tuổi của hắn mới bao lớn? Tiền đồ sợ là bất phàm, hơn nữa hắn có Xích Long nô bộc, tuy là Trúc Cơ, nhưng bao nhiêu Kim Đan cảnh hậu kỳ có thể so sánh? Ta xem dùng điều kiện của hắn, gả Thanh Nhi có gì không thể!
Hận Thiên Thành cười khổ nói:
- Nói là nói như thế, nhưng ngươi còn không biết tính tình của Thanh Nhi sao? Nàng và Ninh Nhi, lại một lòng nhào vào trên người Thiếu Tôn, trong khoảng thời gian này, Thanh Nhi bị ta nghiêm cấm đi ra ngoài, Hình Phương cũng là hạt giống si tình, năm lần bảy lượt phái người đưa Linh Thạch qua, chỉ là đều bị Thanh Nhi ném ra ngoài, làm cho ta lo lắng, sao dám định hôn ước với hắn?
Đại cung phụng khẽ giật mình, trầm tư một lát nói:
- Tộc trưởng, có câu nói lão phu nhất định phải nói với ngài, Thiếu Tôn kia tuổi còn trẻ, thực lực lại cường hoành, hơn nữa lai lịch thần bí, thủ đoạn cao minh, đến trong tộc không bao lâu, đã ẩn ẩn có xu thế phiên vân phúc vũ, bỏ mặc một người như vậy, sợ không phải là phúc, dùng thân phận của hai người chúng ta, không tiện ra tay trấn áp, bây giờ có một người đi ra, hai người chia đều đại thế, mới là cục diện cân đối chúng ta cần, huống hồ... Thiếu Tôn kia chỉ là một người, thật muốn cho hắn lấy hai vị tiểu thư của Hận Thiên thị sao?
Hận Thiên Thành nghe đến đây, không khỏi có chút im lặng, qua nửa ngày mới nói:
- Hắn nghĩ hay lắm!
Phương Hành tự nhiên không biết, cử động cố ý buồn nôn Hận Thiên Thanh của hắn, lại làm cho Tộc trưởng Hận Thiên thị và Đại cung phụng nổi lên tâm tư, trong khoảng thời gian này, hắn thông qua đủ loại thủ đoạn kết giao mềm mỏng của mình, hiểu được rất nhiều bí mật của Quy Khư và Hận Thiên thị, trong lòng rốt cục hiểu rõ, nội tâm đại định.
Lúc này hắn ở trong tiểu viện, Xích Long thì tiềm ẩn ở trong đầm nước ngủ say, Phương Hành tay cầm một thủ lệnh, cúi đầu cân nhắc, thủ lệnh này là trưởng lão quản sự của Hận Thiên thị sai người đưa tới, là thư bổ nhiệm.
Sau khi các cung phụng gia nhập Hận Thiên thị, cũng không phải nuôi không, mà phải gánh vác đủ loại chức trách, hoặc luyện đan, hoặc đúc khí, hoặc chế phù… đều bằng am hiểu của mọi người đến định, chỉ có điều những vật này Phương Hành đều không biết, nên có rất ít lựa chọn, bất quá cũng may trưởng lão quản sự là người tốt, sau khi thu của mình mười viên Linh Thạch cực phẩm, thì không có áp đặt, mà an bài cho hắn hai con đường, để cho hắn tự chọn lựa, một là săn thú, hai là tìm mạch.
- Nghe bọn hắn nói, cái gọi là săn thú, cũng không phải săn thú bình thường, mà là săn giết Hung Thú, lấy cốt cách, da lông, thú tinh… trên người làm tài nguyên, chính là việc hung hiểm nhất, bất quá nếu ta lựa chọn săn thú, có đại cẩu tử đi theo, ngược lại an toàn hơn không ít, sẽ cực kỳ dễ dàng, nhưng ta tiến vào nơi đây, là tìm kiếm Đạo Tạng, vì thế tựa hồ tìm mạch sẽ tiện lợi hơn chút ít...
Càng nghĩ càng đau đầu, nhịn không được thở dài:
- Theo Liên nha đầu nói, không tìm được Đạo Tạng, thì không thể tùy tiện Kết Đan, chỉ là ở địa phương quỷ quái này, không thành Kim Đan cảnh, thì thủy chung không cách nào triển lộ tài nặng, chỉ dựa vào thực lực của đại cẩu tử, cũng không đủ hoành hành khắp nơi, làm sao bây giờ? Chọc phiền toái, trốn cũng trốn không thoát a!
Thầm suy nghĩ, trong nội tâm rốt cục có quyết định:
- Nghe bọn hỗn đản này nói, chỗ sâu trong Quy Khư có bí địa, tĩnh mịch huyền ảo, hung hiểm khó lường, Tầm Long Thị nhất tộc đã cố gắng mấy ngàn năm, nhưng chưa bao giờ thành công đi vào, xem ra nếu Thái Thượng Đạo thật còn sót lại Đạo Tạng, tám chín phần mười là ở nơi đó, như vậy xem ra, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có lựa chọn chi đội tìm mạch, Liên Nữ không có đạo lý lừa ta đến một địa phương vào được ra không được, nói không chừng Đạo Tạng và phương pháp ly khai Quy Khư, đều cất giấu ở chỗ đó...