Lược Thiên Ký

Chương 401: Ác nhân cáo trạng trước

Chương 401: Ác nhân cáo trạng trước

Thằng này lại muốn đấu pháp với mình?
Một tu sĩ Trúc Cơ cảnh, làm sao to gan như vậy?
Phương Hành không theo như lẽ thường ra bài quả thực làm Thiếu Tôn bị hôn mê.
Ánh mắt của hắn có chút cổ quái nhìn Phương Hành, nhất thời không có mở miệng, thân là một tu sĩ Kim Đan cảnh, so đo với một Trúc Cơ cảnh, vô luận là mình thua hay thắng, đều có chút mất mặt, còn nữa, hắn biết Phương Hành có Chân Long ở bên người, nếu mình và hắn đấu pháp, lại chọc Chân Long kia đi ra, dựa vào tu vi Kim Đan sơ kỳ của mình, sợ là không phải đối thủ của một con Chân Long.
Ôm những ý nghĩ này, Thiếu Tôn không nguyện dây dưa với Phương Hành, để tránh phức tạp.
Chỉ là vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, tiểu hỗn đản kia lại khiêu chiến mình, tộc nhân của Hận Thiên Thị không phải nói cung phụng này nhát gan lại vô dụng sao? Nơi nào đến lá gan dám khiêu chiến Kim Đan cảnh?
Trong lúc nhất thời, Thiếu Tôn một câu cũng không nói, tay áo bồng bềnh, đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hành.
Bộ dáng kia rõ ràng là ý tứ không nguyện lấy mạnh hiếp yếu, lại không có mở miệng cự tuyệt Phương Hành khiêu chiến.
Phương Hành thấy thế, lại thêm dầu vào lửa:
- Ngươi đường đường một Kim Đan cảnh còn sợ ta khi dễ ngươi sao? Hận Thiên Thị tiểu gia còn nể tình, nhưng hỗn đản ngươi lại không phải người Hận Thiên Thị nha? Cũng dám đến đoạt nữ nhân với ta, không cho ngươi chút giáo huấn ngươi còn không biết Mã vương gia có ba con mắt? Một chọi một, có dám không? Người thua thì đừng tới gần tiểu viện này...
Lời này quả thực chính là hùng hổ dọa người, bộ dáng ngang ngược làm cho người tức điên.
Hận Thiên Thanh dậm chân quát lên:
- Ngươi tính toán cái gì, dựa vào cái gì không cho Thiếu Tôn ca ca tới gần tiểu viện của ta?
Phương Hành liếc nàng một cái mắng:
- Sợ gian phu này thua sao?
Hận Thiên Thanh giận dữ:
- Thiếu Tôn ca ca làm sao có thể thua ngươi?
Phương Hành nói:
- Vậy sao hắn không dám đọ sức với ta?
Hận Thiên Thanh nhất thời không phản bác được, quay đầu nhìn Thiếu Tôn, trong nội tâm minh bạch, tính tình của Thiếu Tôn ca ca cao ngạo như vậy, tự nhiên khinh thường đọ sức với tiểu nhân, chỉ là hắn đã nói đến nước này, ngươi còn không chịu thay ta giáo huấn hắn một lần sao? Hơi chần chờ, thấp giọng nói:
- Thiếu Tôn ca ca, ta không muốn chứng kiến hỗn đản này nữa, hắn luôn...
Thiếu Tôn nhấc tay, ngăn Hận Thiên Thanh nói tiếp, nhàn nhạt nhìn Phương Hành nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, nếu như ta ra tay đọ sức với ngươi, vô luận như thế nào cũng là khi dễ ngươi, ngươi nên có chút tự mình hiểu lấy, chớ có...
Phương Hành cười lạnh nói:
- Không muốn đọ sức, vậy vừa rồi ngươi giống như quỷ tới gần ta làm gì? Muốn bịt mắt ta hỏi ngươi là ai sao? Con mẹ nó, tuy ngươi lớn lên như tiểu bạch kiểm, nhưng ta vẫn thích cô nàng ngực to mông lớn hơn. Nói cho ngươi biết, nàng nhất định là của ta, ngay cả sính lễ cũng đã đưa qua, ngươi không muốn chết thì lăn xa một chút cho ta!
Dù công phu dưỡng khí của Thiếu Tôn lại tốt, cũng chịu không được nữa, trong mắt lóe lên hàn quang, lành lạnh nói:
- Ta vốn không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng không nghĩ tới ngươi không biết chừng mực như vậy, đã thế, ta liền cho ngươi chút ít giáo huấn...
Phương Hành nghe mà con mắt sáng ngời, vội vàng tụ linh lực, nghiêm túc nói:
- Đừng quên đổ ước!
Thiếu Tôn vẫn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Chê cười, ta sao sẽ lấy Thanh nhi muội muội làm tiền đặt cược?
Hận Thiên Thanh nghe hắn nói, nhất thời mở cờ trong bụng, ánh mắt mê ly.
Phương Hành cười lạnh nói:
- Ta xem ngươi là sợ thua, vụng trộm tới gặp bị ta bắt được đi?
Thiếu Tôn giật mình, nhớ tới nếu mình thắng, là có thể giới hạn tiểu hỗn đản này không thể đến quấy rối Hận Thiên Thanh, trên thực tế hắn vừa từ bên ngoài trở lại, vội vàng tới đây gặp Hận Thiên Thanh, chính là bởi vì nghe người ta nói gia hỏa này không biết liêm sỉ, thường xuyên sai người đến tặng lễ cho Hận Thiên Thanh, sợ Hận Thiên Thanh động tâm, lúc này mới vội vàng tìm đến, lại không nghĩ vừa mới tới, liền thấy Phương Hành ở cửa ra vào hô to gọi nhỏ, mới cực kỳ giận dữ, ý định hù dọa đối phương.
Nhưng sau khi bị Phương Hành phát hiện, hắn biết người này có chút bất phàm, một tu sĩ Trúc Cơ cảnh, có thể phát hiện mình dấu ẩn hành tung, sớm phát giác, có thể thấy được thần thức linh mẫn đến cực điểm, hắn không thích phức tạp, nên không muốn gây nữa.
Lúc này nghĩ đến, bỗng nhiên ý thức được, nếu như không dùng ước định hạn chế đối phương, lúc nào đối phương cũng đến dây dưa, vậy thì cực kỳ phiền toái.
Nghĩ tới đây, không khỏi hơi trầm tĩnh nói:
- Vậy ngươi nhớ rõ lời của mình, ai thua không thể đến, nếu không đừng trách ta...
Nghe hắn nói như vậy, Phương Hành vui vẻ kêu lên:
- Động thủ!
Một tiếng hô này cực kỳ uy phong, ngay cả Thiếu Tôn cũng ngưng tụ, bày thế trận chờ địch.
Lại không nghĩ rằng, Phương Hành đột nhiên thu hết linh lực, hai ngón tay đưa vào miệng huýt sáo, oanh... trong khe núi cách nơi đây hơn mười dặm về phía tây, một Xích Long dài 30 trượng bay lên, điều khiển lôi điện, ở trên không trung chỉ nhoáng một cái, đã vọt tới trước mặt.
Phương Hành vung tay lên:
- Cắn chết hắn... chừa một hơi là được!
Xích Long ngơ ngác một chút, mới tính toán nghe hiểu mệnh lệnh của Phương Hành, cắn người là sự tình nó thích nhất, ngao một tiếng lao về phía Thiếu Tôn, miệng khổng lồ mở ra, bên trong răng nanh rậm rạp chằng chịt để cho người kinh hãi, Thiếu Tôn bị dọa đến sắc mặt thay đổi, thái độ ung dung mất hết, vèo... lách mình thối lui ra ngoài hai ba dặm.
Xích Long lại không cho hắn cơ hội chạy thoát, lắc đầu vẫy đuôi, khí thế hung ác đuổi theo, khí tức thô bạo kinh động tứ phương.
- Ngươi... Ngươi vô sỉ, không phải nói một đánh một sao?
Hận Thiên Thanh cũng bị Xích Long lao ra dọa hoảng sợ, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, nhanh chóng kêu to lên.
Phương Hành điềm nhiên như không có việc gì:
- Là một đánh một nha, không phải ta không có ra tay sao!
Hận Thiên Thanh phản ứng thoáng một phát, mới hiểu được, tiểu hỗn đản này dĩ nhiên hố Thiếu Tôn, quả thực chưa thấy qua người vô sỉ bực này, chỉ thấy ở dưới Xích Long điên cuồng công kích, Thiếu Tôn liên tục gào thét, hắc bào bị xé nứt, từng mảnh vải từ không trung bay xuống, thậm chí còn có huyết quang bắn tung toé, nàng tức đến quát to một tiếng, rút kiếm đâm tới ngực Phương Hành.
- Ta tiểu tặc vô sỉ giết ngươi...
Thời điểm Phương Hành gọi Xích Long tới, đã phát hiện trong Hận Thiên Thị, có vài đạo thần thức cường đại xẹt qua, hiển nhiên là mấy lão gia hỏa lợi hại đã bị kinh động, bất quá thần trí của bọn hắn chỉ quét qua, liền tập trung đến trên người Thiếu Tôn đang bị Xích Long đuổi giết, không có lưu ý hắn và Hận Thiên Thanh, lá gan liền lớn lên.
Ba... Phương Hành lấy tay như điện, bẻ gảy trường kiếm trong tay Hận Thiên Thanh, sau đó thân hình lấn bước đến gần, bàn tay nắm một nửa trường kiếm để ngang trên cổ Hận Thiên Thanh, thấp giọng nói:
- Muốn giết ta? Lần trước ở trong lồng ngươi đã có cơ hội, chỉ tiếc cơ hội đã trôi qua, về sau ngươi chỉ có thể chờ ngày ta giết ngươi mà thôi...
Thanh âm cực kỳ âm lãnh, giống như đao đâm vào trái tim Hận Thiên Thanh.
Hận Thiên Thanh dưới cơn thịnh nộ nhịn không được đáy lòng run lên, khó có thể tin nhìn về phía Phương Hành.
Nhưng Phương Hành lại đột nhiên thò tay ở trên ngực nàng hung hăng bóp mấy cái, cười lớn bứt ra lui về phía sau, trong tay còn nắm một nửa trường kiếm, hét lớn:
- Thanh nhi cô nương, ngươi đừng nóng giận, ai bảo tên hỗn đản kia ép ta không thể đến gần ngươi? Hôm nay Hình Phương ta để lời ở chỗ này, ta nhất định phải lấy ngươi, ai dám tranh với ta, ta sẽ giết kẻ đó, ai khuyên cũng không có tác dụng...
Vừa gọi vừa lui ra ngoài hơn mười trượng, bộ dáng thê lương, giống như những lời lúc trước không phải hắn nói.
- Hồ đồ cái gì?
Lúc này, bỗng nhiên một đạo khí tức to lớn truyền tới, Tộc trưởng Hận Thiên Thị hoá thành lưu quang, xuất hiện ở trên không Phương Hành và Hận Thiên Thanh, cúi đầu la rầy:
- Các ngươi náo cái gì? Nơi tụ tập của tộc nhân, cũng có thể đấu pháp sao?
Phương Hành tung người, nhảy lên giữa không trung, trốn ra sau Tộc trưởng Hận Thiên Thị, bộ dạng sợ Hận Thiên Thanh sẽ đuổi theo giết hắn, thất thanh nói:
- Tộc trưởng minh xét, hôm nay ta tự mình đến bồi tội Thanh nhi cô nương, kết quả gặp hỗn đản hắc y kia, vậy mà uy hiếp ta, lệnh ta từ nay về sau không thể tới gần Thanh nhi tiểu thư nửa bước, nếu không sẽ giết ta, còn nói cái gì Hận Thiên Thị coi trọng bất quá là Xích Long, thân phận cung phụng của ta chỉ là bài trí, bảo ta nhận rõ thân phận của mình, không nên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Thanh nhi cô nương và Ninh nhi tiểu thư không phải loại người như ta có thể xứng đôi... tất cả đều là của hắn!
Lời nói đầy uất ức, trong nháy mắt điên đảo đen trắng.
- Vậy mà ác nhân cáo trạng trước!
Hận Thiên Thanh vốn bị câu nói kia của Phương Hành dọa ngẩn người, lúc này bỗng nhiên nghe đối phương cáo trạng, lập tức tức đến đỏ mắt, nhảy lên giữa không trung nói:
- Phụ thân, ngài đừng tin hắn, người này không có hảo tâm, rõ ràng nói với Thiếu Tôn ca ca muốn một chọi một đấu pháp, người thua thì không cho phép tới gần tiểu viện của ta, kết quả lại gọi Xích Long ra tay...
Phương Hành kêu lên:
- Ta và hắn một chọi một đấu pháp? Hắn là Kim Đan a, ngươi cho rằng ta ngốc sao? Thanh nhi tiểu thư, dù ngươi không thích ta, cũng đừng oan uổng ta như vậy được không...
Phương Hành nghĩa chính ngôn từ nói, trong khoảng thời gian ngắn, Tộc trưởng Hận Thiên Thị thật khó phân thật giả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất