Chương 402: Gặp ngươi một lần cắn ngươi một lần!
Trong lúc cấp thiết, Tộc trưởng Hận Thiên Thị làm sao biết ai nói là sự thật?
Nhưng ẩn ẩn cảm thấy Phương Hành càng đáng tin, một Trúc Cơ khiêu chiến Kim Đan, còn chủ động nói ai thua người đó không gặp nữ nhi của mình, cái này thật chỉ kẻ đần mới có thể làm như vậy, nữ nhi của mình không khỏi bịa đặt quá mức đi, còn nữa, hắn biết nữ nhi của mình thích Thiếu Tôn, cầu Thiếu Tôn uy hiếp Phương Hành thật rất có có khả năng...
Nghĩ đến nơi này, không khỏi quay đầu nhìn Hận Thiên Thanh quát:
- Nói bậy, không phải ta còn cấm đoán con sao? Trở về cho ta!
Nói xong phất tay một cái, một đạo lực lượng bay ra, Hận Thiên Thanh cực lực giãy dụa, nhưng lực lượng kia ẩn hàm khí tức của Kim Đan cảnh, nàng không có lực phản kháng, bị cưỡng ép đưa về trong tiểu viện, đại môn cũng bị đóng lại.
- Hình cung phụng, không nên làm quá mức, ngươi bảo Xích Long dừng tay đi!
Sau khi nhốt nữ nhi, Tộc trưởng Hận Thiên Thị cũng có chút lo lắng xoay người nói với Phương Hành, lúc này hắn cũng lưu ý đến, Thiếu Tôn đã bị Xích Long đuổi giết cực kỳ thê thảm, bị Xích Long đánh chật vật không chịu nổi, nếu lại kéo dài, mạng nhỏ sẽ mất, nhưng hắn lại không thể xuất thủ cứu giúp, nhìn thực lực của Xích Long, đừng nói mình, dù năm vị trưởng lão tu vi cao nhất trong tộc ra tay, cũng không thể trong thời gian ngắn chế phục được Xích Long, còn phải tìm Phương Hành.
Phương Hành nghe vậy, rất sảng khoái đáp ứng:
- Vâng!
Sau đó bình tĩnh đứng đấy, sau nửa ngày không có động tĩnh gì.
Tộc trưởng Hận Thiên Thị đợi một hồi, không khỏi hối thúc:
- Sao còn không gọi trở lại?
Phương Hành nhìn chiến trường nói:
- Đã bắt đầu gọi, chỉ là thời gian hơi dài...
- Hơi dài...
Tộc trưởng Hận Thiên Thị nhất thời im lặng, nghiêng đầu nhìn Phương Hành, trong nội tâm vốn có ấn tượng đôn hậu trung thực, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy, thằng này lại dùng loại lý do sứt sẹo kia cự tuyệt triệu hồi Xích Long.
Đương nhiên, chỉ sợ dù hắn nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới đây đã là bộ dáng cực lực ra vẻ thành thật của Phương Hành rồi.
Thiếu Tôn cũng là Kim Đan cảnh, nhưng dù sao chỉ là Kim Đan sơ kỳ, so với Xích Long phát điên lên thì ngay cả Kim Đan đỉnh phong cũng giết mà nói, quả thực có chút chênh lệch, liên tục bị Xích Long đuổi theo cắn xé, có thể nói đáng thương đến cực điểm, đây là Phương Hành sợ phiền phức náo lớn, để cho Xích Long không hạ sát thủ, nếu không chỉ sợ Thiếu Tôn đã sớm biến thành đồ ăn.
Đương nhiên, Phương Hành cũng biết, thời điểm Xích Long đuổi giết Thiếu Tôn, trong Hận Thiên Thị cũng có bốn năm đạo khí tức cường đại theo dõi nó, nếu không phải thấy nó không có sát ý với Thiếu Tôn, chỉ sợ bọn hắn đã xuất thủ.
- Không sai biệt lắm, trở lại...
Phương Hành thấy Thiếu Tôn chỉ còn một hơi, mấy người âm thầm nhìn chằm chằm Xích Long đoán chừng cũng sắp ngồi không yên, vì vậy trong nội tâm âm thầm truyền thần niệm, triệu Xích Long trở lại. Trải qua sự kiện lúc trước suýt nữa chết ở trong tay Hận Thiên Thanh, hắn cũng phát hiện tầm quan trọng khống chế Xích Long, trong hai tháng này, quả thực nghiên cứu không ít, hôm nay đã rất rõ ràng.
Người ở bên ngoài xem ra, hắn là trực tiếp hạ lệnh, hoặc âm thầm truyền thần niệm, thậm chí huýt sáo, đều có thể để cho Xích Long ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại không biết, Phương Hành khống chế Xích Long, trên thực tế là thúc dục thần niệm của mình, không cần chuyên môn truyền cho Xích Long, dù sao lấy cường độ thần thức của Phương Hành hôm nay, nhiều nhất chỉ có thể truyền đến trăm trượng mà thôi, chỉ cần trong lòng hắn muốn, sau đó không ngừng thúc dục ý nghĩ này, Xích Long tự nhiên sẽ lòng sinh cảm ứng.
Thấy Phương Hành triệu mình trở về, Xích Long có chút không bỏ nhìn thoáng qua Thiếu Tôn bị mình đuổi giết như chó nhà có tang, trong mắt cực kỳ điên cuồng, nhưng thời gian dần qua tiêu tán, hắt hơi một cái, lắc đầu bay về phía Phương Hành, thành thành thật thật đáp xuống bên chân, đầu nằm ở trên mặt đất, con mắt ngoắc ngoắc nhìn Phương Hành, một bộ lấy lòng.
- Ôi, đuổi giết người ta thảm như vậy, ngươi còn cảm thấy có công đúng không?
Phương Hành dạy bảo Xích Long một câu, lại tiện tay từ trong túi trữ vật sờ soạng lấy ra đan dược gì đó, nhìn thấy không có độc, liền tùy tiện ném vào trong mồm Xích Long, Xích Long bẹp bẹp nuốt xuống, một cái cho ăn tùy ý, cái khác cũng không kén ăn, làm cho Tộc trưởng Hận Thiên Thị nhìn như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm đó là một viên đan dược chữa thương bình thường, chẳng lẽ có huyền cơ gì?
- Tộc trưởng, gia hỏa mặc hắc y kia khi dễ ta tu vi thấp, ngài phải thay ta làm chủ a...
Phương Hành nhìn Tộc trưởng Hận Thiên Thị, rất nghiêm túc nói.
Nhưng Tộc trưởng có chút đau răng, trong lòng của hắn ngược lại tin tưởng Phương Hành nói, biết con gái không ai bằng cha, con gái của mình là tính tình gì hắn cũng rõ ràng, lúc trước bởi vì một chút hiểu lầm mà suýt nữa giết chết Phương Hành là có thể thấy được lốm đốm, nhờ Thiếu Tôn thay nàng áp chế Phương Hành, cảnh cáo Phương Hành đừng có đi quấy rối nàng nữa là rất hợp tình hợp lý, tuyệt đối là làm được.
Chỉ có điều, dù sao ngươi cũng không có ăn thiệt thòi nha, con rồng điên kia xé Thiếu Tôn thành cái dạng gì, ta còn làm sao giúp ngươi làm chủ?
Phương Hành cũng không có dây dưa với hắn, ngồi xuống trên đầu rồng, bay về phía tiểu viện của mình, thời điểm cách Thiếu Tôn không xa, truyền âm cảnh cáo nói:
- Tiểu bạch kiểm, ngươi nghe cho ta, tuy Xích Long thay ta ra tay, nhưng chúng ta cũng không có khi dễ ngươi hai đánh một, tính ra chính là ngươi thua, về sau còn dám gặp đại tiểu thư, thấy một lần ta để Xích Long cắn ngươi một lần!
- Hỗn đản, dám lừa gạt ta như thế...
Lúc này Thiếu Tôn thoát được một mạng, rơi xuống trên đỉnh núi, vừa rơi xuống đất, thân hình suy sụp, quỳ một gối ở trên mặt đất, cơ hồ là cắn răng nuốt vào một viên đan dược chữa thương, khuôn mặt vặn vẹo thấp giọng quát.
Lúc này hắn thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, pháp bào đã rách rưới không còn hình dạng, khắp nơi đều là vết trảo máu chảy đầm đìa, nhưng nặng nhất vẫn là nội thương, đó là sau khi hắn phát ra công kích, bị rồng điên há miệng nuốt vào, lại phun ra đả thương.
Gần đây hắn tự nghĩ tâm tư nhạy bén, thiên phú lại cao, vậy mà ăn thiệt thòi như vậy, hận ý trong tim có thể nghĩ.
- Hai người một cái là Kim Đan cảnh, một cái có Xích Long ở bên, đều không phải thế hệ bình thường a...
Đại cung phụng bay tới, nhìn Phương Hành cưỡi rồng uy phong lẫm lẫm bay trở về tiểu viện, khẽ thở dài:
- Thiên phú và thực lực của hai người này, ở trong thế hệ trẻ tuổi của Hận Thiên Thị sợ là không người có thể so sánh, nếu thật tâm hiệu lực cho Hận Thiên Thị, sẽ là một chuyện tốt...
Tộc trưởng Hận Thiên Thị cười khổ nói:
- Lần trước nghe Đại cung phụng nói, ta thấy Thiếu Tôn có chút kiêu căng, muốn tiểu tử họ Hình đối địch với hắn, lại không nghĩ tới, hai người lần thứ nhất gặp mặt, đã náo thành cục diện như thế, hiện tại ta cân nhắc không phải để cho hai người bọn họ đấu nhau, mà là nếu bọn hắn kết thù sâu, không kịp hóa giải, ngày sau làm sao lấy hay bỏ?
Đại cung phụng nói:
- Hai người tuổi trẻ, lại đều thích Thanh nha đầu, náo chỉ là chuyện sớm hay muộn, không có gì ngoài ý muốn!
Tộc trưởng Hận Thiên Thị hơi ngưng thần nói:
- Ta cũng đang lo lắng chuyện này, Thiếu Tôn và Hình Phương, vì sao lại đều coi trọng Thanh nhi? Đều là người tu hành, nếu nói vì tham luyến sắc đẹp của Thanh nhi, chỉ sợ không thể nào, khó nói hai người này đều có dã tâm bừng bừng, vừa vào Hận Thiên Thị ta, đã theo dõi vị trí tộc trưởng sao? Hay là nói, hai người bọn họ muốn tiến vào bí các?
Đại cung phụng trầm ngâm nửa ngày mới nói:
- Vô luận bọn họ có mục đích gì, ở ngoại khư có thân phận gì, vì mục đích gì tiến vào Quy Khư, chúng ta đều không ngại, chỉ cần không liên quan tới thị tộc khác, thì tâm tư đều có thể lý giải, năm đó lão phu mới vào Quy Khư, không phải cũng bỏ ra hơn 100 năm tìm tòi nghiên cứu bí mật của Quy Khư sao? Nếu như không có dã tâm, ngược lại không giống như người tu hành, mà theo ta quan sát, nếu không có gì ngoài ý muốn, trăm năm sau, vị trí tộc trưởng này, thật sẽ từ trong hai người kia chọn ra!
Sau một phen thương nghị, bọn hắn rời đi, cũng không có hỏi hai người đương sự khác, bởi vì trong nội tâm có ý tin tưởng Phương Hành, nên Tộc trưởng Hận Thiên Thị không thèm hỏi kỹ càng, mà tính tình của Thiếu Tôn kiêu căng, ăn phải thiệt thòi, vậy mà cũng không muốn thông qua cáo trạng tìm về.
Hận Thiên Thanh thì khóc sướt mướt, một lòng muốn kêu oan thay Thiếu Tôn, còn nói Hình Phương dấu diếm dã tâm, còn âm thầm uy hiếp nàng, nhưng lời của nàng không người tin tưởng, ở trong Hận Thiên Thị, thần niệm của mấy vị trưởng lão không ngừng đảo qua, Hình Phương kia chỉ là Trúc Cơ cảnh, là không phát hiện được thần niệm của các trưởng lão khi nào nhìn tới, nói cách khác, đối với Hình Phương mà nói, tùy thời tùy chỗ có thể bị giám thị, loại tình huống này, làm sao dám uy hiếp Hận Thiên Thanh?
Bởi vậy lí do của Hận Thiên Thanh, càng làm cho Tộc trưởng Hận Thiên Thị cảm thấy nàng cố ý hãm hại Phương Hành, không khỏi dạy bảo vài câu.
- Cắn tốt, không bằng về sau ngươi đi tới cửa tiểu viện trông coi, hỗn đản kia dám tới gần thì hung hăng cắn, không tin hắn không sợ chết...
Lúc này ở trong tiểu viện, Phương Hành cảm giác không người âm thầm giám thị mình, liền vỗ đầu Xích Long, cố gắng khoa trương nó vài câu, Xích Long mừng rỡ hưng phấn liếm Phương Hành, hắn tránh không kịp, làm một thân dính đầy nước miếng.
Tức giận mắng Xích Long vài câu, Phương Hành lau mặt, lại lẩm bẩm:
- Cho rằng ta không nhìn ra được sao? Thiếu Tôn hỗn đản kia đã kết thành Kim Đan, tuy khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng ta xem ít nhất cũng bốn mươi năm mươi tuổi, lại còn là Thuần Dương Thân (*còn zin ấy), có thể thấy được không phải người háo sắc, sao có thể vừa gia nhập thị tộc một năm, đã yêu thương con gái Tộc trưởng?
Nghĩ đến đây, hai đầu lông mày lạnh lẽo:
- Không thể nói trước, đoán chừng mục đích cũng giống như ta, là muốn đi bí các, ngay cả hắn cũng động tâm, có thể thấy được trong bí các quả thật có chút thứ tốt. Ngày bình thường cũng nghe người khác nói qua, Hận Thiên Thị là thị tộc xưa nhất trong Quy Khư, đồ vật trong bí các lại là của Hận Thiên lão tổ lưu lại, tất nhiên rất bất phàm!
Phương Hành âm thầm cân nhắc, trong mắt dần dần có tinh quang hiển lộ.
- Hình cung phụng có ở đây không?
Đang cân nhắc, một nữ hài đi vào, đúng là con gái thứ hai của Tộc trưởng Hận Thiên Ninh, nàng nhìn thấy Phương Hành, cũng không đợi Phương Hành trả lời, mang theo nụ cười nhẹ nhàng đi tới, thoạt nhìn rất nhu thuận, chỉ có điều ở vị trí của Phương Hành nhìn qua, lại không thấy sau lưng nàng bất ngờ nắm chặc thanh chủy thủ sừng trâu.