Lược Thiên Ký

Chương 410: Trúc Cơ trảm Kim Đan

Chương 410: Trúc Cơ trảm Kim Đan

Trong lúc nhất thời, sát ý trên người Phương Hành tàn sát bừa bãi, ngay cả Hoàng cung phụng cũng cả kinh.
Hắn trực giác cảm thấy, lúc này Hình cung phụng ở trong tộc hào phóng hào sảng, thật thà đôn hậu đột nhiên thay đổi, hung ác thô bạo, uy phong bá đạo, ở đâu còn có bộ dáng thật thà trung hậu như trước kia? Hơn nữa hắn nói, cũng làm cho Hoàng cung phụng kinh hãi, thân là cung phụng của thị tộc, lại đại nghịch bất đạo như vậy?
- Hình cung phụng, ngươi nhiều lần thả ra nghịch ngôn, đừng trách lão phu vô tình bắt giữ ngươi, đi tới trước mặt Tộc trưởng nói chuyện!
Đến lúc này, Hoàng cung phụng cũng không cần nhiều lời nữa, lệ quát một tiếng, chộp về phía Phương Hành, lực lượng Kim Đan cảnh, vào lúc này triển lộ không thể nghi ngờ, giống như chỉ tiện tay trảo một cái, nhưng trên người cương phong cổ động, bao phủ bốn phương, xung quanh Phương Hành mười trượng đều bị bao phủ, chắc là vừa rồi ở trên không trung thất thủ, khiến cho hắn ra tay rất chăm chú.
Dù sao Kim Đan cảnh cũng không giống Trúc Cơ cảnh, lúc ra tay thần niệm tỏa khắp nơi, ẩn ẩn đã có xu thế tập trung không gian.
Nhìn như chỉ bắt một ngươi, kì thực chỉ cần là ngươi ở trong mảnh không gian kia, thì không cách nào đào tẩu.
Cái này là uy lực của Kim Đan, so sánh với thần thức tập trung của Trúc Cơ, là bản chất khác biệt.
Nhưng đối mặt một trảo của Hoàng cung phụng, Phương Hành bất ngờ không né không tránh, vèo... trong tay dĩ nhiên nhiều hơn một cây trường mâu, này là ở Huyền Vực, thời điểm đánh chết Sở Hoàng Thái Tử, từ trong tay hắn đoạt được Huyết Mâu, một mực bị hắn đặt ở trong túi trữ vật, lúc này lấy ra, hai tay cầm mâu, tất cả linh lực vận chuyển, như kích đâm trời.
Oanh!
Huyết Mâu được Đạo Cơ màu tím viên mãn gia trì, phía trên vậy mà hiện ra đạo đạo tử khí, kẹp lấy lực lượng phá diệt hết thảy, nghênh không bay về phía Hoàng cung phụng, bàn tay được Hoàng cung phụng huyễn hóa ra kia, đối với thân thể nho nhỏ của Phương Hành mà nói, giống như là bầu trời, mà Huyết Mâu của Phương Hành, thì có được lực lượng xé trời.
Trời sập xuống, liền đâm thủng trời, đây là ý niệm của Phương Hành lúc này.
- Hoàng cung phụng, không nên giết hắn...
Hận Thiên Thanh nhịn không được kêu lên, dùng tu vi của nàng, chỉ thấy Hoàng cung phụng đánh ra một chưởng, huyết quang lập loè, vậy mà bao phủ phương viên mười trượng xung quanh Phương Hành, một chưởng đập xuống, núi đá chung quanh bay múa, cự nham ở ngoài ba mươi trượng bị kình phong thổi bay, càng không nói đến Phương Hành ở dưới lòng bàn tay?
Tuy nàng rất hận Phương Hành, lại không muốn mạng của hắn, lúc này dưới sự kinh hãi, không khỏi nghẹn ngào kinh hô.
Chỉ là thanh âm của nàng, lại bị Phương Hành và Hoàng cung phụng giao thủ phát ra nổ mạnh bao phủ, vô luận là Hoàng cung phụng hay Phương Hành, đều không nghe được thanh âm của nàng, thậm chí thời điểm nàng kêu ra, công kích của Phương Hành và Hoàng cung phụng tiếp xúc, đã phân ra thắng bại, ầm ầm nổ vang, khói bụi lan ra bốn phía, bão táp kình phong bao phủ khắp nơi.
Hận Thiên Thanh cũng bị uy thế này dọa, vội vàng bay ra ngoài, trốn xa gần 50 trượng, lúc này mới dám mở mắt ra nhìn.
Tràng cảnh trong dự đoán không có xuất hiện, sau khi khói bụi tán đi, nàng bất ngờ phát hiện, vị trí của Phương Hành và Hoàng cung phụng không có thay đổi, Phương Hành cũng không có bị đập thành thịt nát, ngược lại là Hoàng cung phụng kêu rên một tiếng, gắt gao ôm tay phải của mình, trên đầu ngón tay có máu tươi nhỏ xuống.
Mà Phương Hành, tay cầm trường mâu, lưng đeo hắc kiếm, mặt không biểu tình.
Trên trường mâu có máu, vừa rồi một chiêu kia, đương nhiên là dùng bàn tay của Hoàng cung phụng bị đâm thủng chấm dứt.
- Vậy mà có thể ngăn một kích toàn lực của ta, còn bị thương ta... Ngươi... Ngươi đến tột cùng là tu vi gì?
Hoàng cung phụng kinh hãi không thôi, nghẹn ngào kêu to, vẻ mặt khó có thể tin.
- Trúc Cơ viên mãn, bất quá Trúc Cơ này không giống Trúc Cơ khác...
Phương Hành nhẹ nhàng mở miệng, tiện tay ném trường mâu ra ngoài, như ném một rác rưởi, nguyên nhân là vì sau khi trường mâu chống đỡ một kích của Kim Đan cảnh, đã có chút vặn vẹo, phía trên xuất hiện kẽ nứt, ở trong chiến đấu phía sau rất có thể sẽ sụp đổ, tạo thành biến cố không tốt.
- Ta tu Chiến Tu chi đạo, chú ý lấy yếu chống mạnh không nói, tiêu hao tài nguyên, sợ là ngay cả Kim Đan trung kỳ cũng kém xa, tu luyện thần thông pháp thuật, ngay cả lão tổ cũng sẽ trông mà thèm, trên người mang theo dị bảo, dù ném tới Thần Châu cũng dẫn phát vô số người tranh đoạt... Nếu không đối phó được phế vật như ngươi, thì mười tám năm qua, thực xem như sống vô dụng rồi...
Hắn lãnh đạm mở miệng, trêu tức nhìn Hoàng cung phụng, chỉ là Trúc Cơ cảnh, nhưng khí thế trên người lại mạnh hơn Hoàng cung phụng.
- Trúc Cơ tiểu bối, cũng dám cợt nhả ta? Hôm nay lão phu cho ngươi biết trời cao đất dày!
Hoàng cung phụng đột nhiên rống lớn, như muốn dùng tiếng hô này xua tán sợ hãi của mình, trong tiếng rống to, hắn liền xông ra ngoài, ầm… trong tay áo bay ra một cái kéo vàng, lại hóa thành hai đạo lưu quang giảo sát về phía Phương Hành, cùng lúc đó, thần niệm của hắn kích đãng, tập trung vị trí của Phương Hành, một tia huyết quang gào thét bay ra.
Lúc này hắn không hề coi Phương Hành là Trúc Cơ, mà coi hắn như đại địch, không có chút lưu thủ nào.
Nhưng hắn thi triển ra thủ đoạn ẩn giấu, thời điểm đánh về phía Phương Hành, đáy lòng lại đột nhiên run lên, Phương Hành đã bị hắn tập trung, quanh người lại tản ra sương mù màu xanh, kéo vàng và huyết quang vọt tới, nhưng hai công kích lại không tiếp xúc được bất luận cái gì.
Sương mù tán đi, Phương Hành cũng biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Làm sao có thể?
Hoàng cung phụng bị dọa ra mồ hôi lạnh, trong đấu pháp, không có gì khủng bố hơn khi đối thủ đi nơi nào cũng không biết, nhất là dùng tu vi Kim Đan cảnh của hắn, thần thức cường đại, dễ dàng bao phủ chiến cuộc, bất luận đối thủ xê dịch né tránh như thế nào, đều bị hắn tập trung, Pháp bảo và huyết quang công kích càng không có đạo lý mất đi mục tiêu...
Nhưng lúc này, ở trong thần thức của hắn, lại hoàn toàn mất đi bóng dáng của Phương Hành, như người kia vốn không ở nơi này
- Vèo...
Thời điểm hắn đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên ở phía sau, kiếm khí sắc bén bức đến, Hoàng cung phụng hét lớn, thân hình tránh gấp, lập tức bay vút ra ngoài trăm trượng, cúi đầu nhìn, bất ngờ phát hiện trên cánh tay trái của mình đã trúng một kiếm, vết thương sâu thấy xương, nếu không phải mình phản ứng linh mẫn, lúc này nhất định đã mất cánh tay.
Mà chỗ vừa rồi hắn đứng, Phương Hành tay cầm hắc kiếm, mặt không biểu tình nhìn hắn.
- Tiểu súc sinh, lão phu phải giết ngươi...
Hoàng cung phụng gầm hét, nhanh chóng bắt ấn, quanh người có vô số đá vụn bay lên, theo hắn chỉ về phía trước, lập tức phô thiên cái địa áp tới, đại địa chấn động, khói bụi cuồn cuộn giống như địa chấn, ở dưới vô số đá vụn như mưa rơi xuống, vậy mà trong nháy mắt bao phủ Phương Hành.
- Tại sao... Tại sao có thể như vậy... Không cần dốc sức liều mạng như vậy a...
Hận Thiên Thanh nhìn trận đấu pháp làm cho nàng kinh hãi lạnh mìn kia, bờ môi run rẩy, đáy lòng bị hàn ý bao phủ.
Hết thảy sự tình phát triển, đều không giống như nàng tưởng tượng, để nội tâm của nàng rung chuyển khó nói lên lời.
- Tiểu súc sinh, ngươi ở nơi nào?
Hoàng cung phụng kêu to, toàn bộ tinh thần cảnh giác, trong tâm vậy mà có chút hoảng sợ.
Hắn biết Phương Hành không có bị núi đè, bởi vì vừa rồi hắn nhìn thấy, thời điểm đá vụn như mưa đè về phía Phương Hành, quanh người tiểu quỷ kia lại xuất hiện sương mù.
Loại cảm giác bị địch nhân trốn ở bên cạnh rình mò này, cơ hồ làm cho hắn nổi điên.
Hắn tình nguyện bị Phương Hành chém chết ở trước mặt, cũng không nguyện tiếp tục chiến đấu như vậy.
- Ngươi không phải muốn dùng Trúc Cơ cảnh chém giết ta sao?
- Ngươi không phải muốn diệt Hận Thiên nhất mạch, lấy lão phu tế kiếm sao?
- Đi ra cho ta!
Chung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gầm phẫn nộ của Hoàng cung phụng vang lên, hồi âm kích đãng.
- Ta ở chỗ này...
Ngay thời điểm Hoàng cung phụng sợ hãi tới cực điểm, bỗng nhiên một thanh âm vang lên ở bên phải hắn, Hoàng cung phụng kinh hãi, gầm lên giận dữ, liên tục đánh ra bốn năm đạo pháp thuật, công kích hỗn loạn cơ hồ xé nát không gian, nhưng thời điểm hắn vừa mới đánh ra công kích, ở bên trái hắn, đột nhiên lại có một đạo kiếm quang lành lạnh chém tới.
- A...
Hoàng cung phụng rống to, dốc sức liều mạng ngăn cản, lại phảng phất như không có tác dụng gì.
Bóng dáng của Phương Hành giống như U Linh, huy kiếm phách trảm.
- Sưu sưu sưu sưu...
Lúc này đây Phương Hành xuất hiện, lại bắt được cơ hội, hắc kiếm không ngừng chém xuống, đánh úp về phía Hoàng cung phụng.
Hoàng cung phụng gào thét, pháp bào trên người vỡ vụn, vô số vết thương xuất hiện.
Máu tươi đầm đìa, theo Hoàng cung phụng lui về phía sau, trên mặt đất đã thành một đường máu.
Mà thân hình Phương Hành thì lúc ẩn lúc hiện, quỷ dị không hiểu, tay cầm hắc kiếm, chậm rãi đi thu hoạch táng mạng của Hoàng cung phụng...
Vô Danh Quyết!
Kiếm Thai truyền thụ Vô Danh Quyết, lúc này ở trong tay Phương Hành, chính thức tách ra uy lực vốn có của nó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất