Lược Thiên Ký

Chương 411: Vô Danh Quyết

Chương 411: Vô Danh Quyết

Kiếm Thai truyền cho Phương Hành không phải Thượng Cổ phi kiếm thuật, mà là một loại phương pháp giết người đến huyền ảo.
Hoặc là nói, cái này căn bản là pháp môn ám sát, lúc trước Kiếm Thai màu đen truyền thụ pháp môn cho Phương Hành đi cứu Thiết Như Cuồng, chỉ sợ là có thâm ý bực này, khi ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, Vô Danh Quyết còn không có đại thành, chỉ là mượn nhờ một bộ phận pháp môn trong đó, đa số là dựa vào đảm lượng và ứng biến của hắn.
Cho tới hôm nay, hắn mới chính thức thi triển ra uy lực của bộ Vô Danh Quyết này.
Phương pháp giết người này, thậm chí dù mặt đối mặt đấu pháp, cũng có thể hóa thành ám sát.
Ở trong bộ pháp quyết này, nếu tìm hiểu Liễm Tức Thuật đến cực hạn, dựa theo Liên Nữ nói, thậm chí có thể che đậy thiên cơ, ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không cách nào tìm kiếm được Phương Hành, hôm nay tuy Phương Hành chỉ tu đến tiểu thành, nhưng tránh thần thức của Hoàng cung phụng cảm ứng là đủ rồi, thời điểm hắn thi triển Liễm Tức Thuật, đối với Hoàng cung phụng mà nói, hắn là thật biến mất.
- Tiểu cẩu lừa gạt ta...
Hoàng cung phụng bị Phương Hành cận thân, liên tiếp công kích cực kỳ thê thảm, hắn vốn không phải Chiến tu, cận chiến rất yếu, hơn nữa thân pháp Phương Hành quỷ dị, trên người không biết bị bao nhiêu tổn thương, thậm chí có mấy vết thương suýt nữa xẹt qua chỗ hiểm, hơi không để ý thì đã chết không thể chết lại rồi.
Ở dưới loại cục diện này, Hoàng cung phụng không phải người ngu, sao còn dám ham chiến?
Hắn gầm lên giận dữ, huyết quang bắn ra bốn phía.
Huyết quang chính là phương pháp Kim Đan cảnh bảo vệ tính mạng, mỗi người đều cực kỳ trân trọng, không dám dùng bừa bãi, uy lực của nó cực kỳ lợi hại, lúc này Hoàng cung phụng liều mạng thi triển ra, ngay cả Phương Hành cũng không khỏi tạm lánh mũi nhọn, mà Hoàng cung phụng thì mượn cơ hội này, gào thét một tiếng, phi thân bỏ chạy, hắn bị Phương Hành giết sợ, vậy mà không dám tái chiến, muốn chạy trốn.
- Vừa rồi ngươi không nên thi triển Na Di Thuật truy ta...
Hoàng cung phụng vừa trốn ra ba bốn dặm, dốc sức liều mạng đào tẩu, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm lãnh đạm của Phương Hành.
Hoàng cung phụng kinh hãi, quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến Phương Hành tay cầm hắc kiếm, sau lưng mọc lên Kim Sí, cùng mình song song bay tới.
- Tiểu súc sinh này lại đuổi theo, chẳng lẽ quyết muốn giết ta sao?
Hoàng cung phụng kinh hoảng, hắn cũng rất hối hận, nếu vừa rồi hắn truy kích Phương Hành, không thi triển Na Di Thuật, lúc này còn có thể mượn Na Di Thuật thoát khỏi Phương Hành, nhưng vừa rồi đã thi triển, hôm nay bằng nhục thân và linh lực của hắn, đã không đủ thi triển lần hai, hết lần này tới lần khác tốc độ của hắn lại không bằng Phương Hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Hành đuổi theo.
- Hình đạo hữu, lão phu và ngươi không thù không oán, tại sao phải bức ta như vậy?
Hoàng cung phụng cầu khẩn.
Phương Hành không để ý chút nào, thanh âm lạnh lùng:
- Ban đầu ở trong núi gặp phải, cũng có ngươi nha?
Trái tim Hoàng cung phụng băng giá, lập tức nhớ tới, lúc trước đúng là ở nơi này gặp Phương Hành, sau đó đại tiểu thư cố ý bắt hắn, đóng hắn bốn cây Phá Hung Đinh, lúc ấy mình cũng ở hiện trường, cảm thấy người này chỉ là Trúc Cơ cảnh, tính mạng không đáng giá, bởi vậy không có khuyên can, lại không nghĩ rằng, người này chưa bao giờ quên.
- Oa nha nha, nếu ngươi bức ta như thế, lão phu và ngươi ngọc thạch câu phần...
Hoàng cung phụng rốt cục buông tha cho tâm lý may mắn, gào thét một tiếng, đột nhiên ngừng xu thế phi độn, hai tay thu về, nặn ra mấy pháp ấn cổ quái, sau đó vỗ lên ngực mình, bỗng nhiên tầm đó, hắn kêu to một tiếng, một hạt Kim Đan lớn cỡ long nhãn, quay tròn từ trong miệng phun ra, ầm… đã tập trung vào Phương Hành, hung hăng đánh tới.
Không ngờ lại tế Kim Đan!
Bí pháp dốc sức liều mạng cuối cùng của tu sĩ Kim Đan cảnh, miệng phun Kim Đan, xông tới địch thủ.
Này là dùng tính mạng của mình công kích, có thể đâm chết địch nhân, liền thắng.
Nếu đụng không chết địch nhân, Kim Đan nghiền nát, cái mạng nhỏ của mình cũng chơi xong, bất quá Kim Đan nổ tung, sẽ sinh ra lực lượng đáng sợ, cũng có thể trọng thương địch thủ, vận may còn có thể kéo đối thủ chết chung.
Mà ở trong nội tâm Hoàng cung phụng, còn ôm ý niệm vạn nhất, chính là dù Phương Hành đáng sợ thế nào, cuối cùng cũng chỉ là Trúc Cơ cảnh, mình tế ra Kim Đan, nếu hắn dám tiếp, cái kia tất nhiên là Đạo Cơ nghiền nát, tu vi hoàn toàn biến mất, mình sẽ thắng, mà nếu hắn không dám tiếp, tất nhiên sẽ bị mình dọa lùi, mình cũng có thể mượn cơ hội đào tẩu, xem như chiếm tiện nghi.
- Ông...
Kim Đan gào thét lao đến, hư không rung động lắc lư.
Phương Hành ở thời khắc này, biểu lộ cũng cực kỳ trang nghiêm, vèo... hắc kiếm dựng thẳng trước người, Kim Đan đập lên hắc kiếm, hắc kiếm là nơi lúc trước Kiếm Thai trú thân, chất liệu kỳ lạ, ngay cả Âm Dương Thần Ma Giám cũng nhìn không ra, nhìn như tràn đầy huyết gỉ, kì thực cứng rắn khó chống đỡ, Kim Đan đánh tới, lại phát ra một thanh âm thanh thúy.
- Rắc rắc...
Trên Kim Đan xuất hiện vết rạn, kim quang chói mắt mờ mờ ảo ảo.
- Đã xong...
Giờ khắc này, Hoàng cung phụng mất hết can đảm, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng:
- Tiểu súc sinh, lão phu tu thành Kim Đan cực kỳ gian nan, vì đoạt phương pháp Kết Đan, không tiếc đánh lén một vị trưởng lão của Bắc Thần Sơn, kết quả bị Bắc Thần Sơn đuổi giết, diệt tộc diệt tông, rơi vào đường cùng chạy đến Quy Khư, cúi đầu làm chó, tham sống sợ chết ba mươi năm, lại không nghĩ rằng, hôm nay lại chết ở trong tay ngươi... Mà thôi, cùng chết a!
Trong tiếng cười thảm, hắn nặn ra ấn pháp cuối cùng của đời mình.
Oanh!
Trên Kim Đan, vết rạn đột nhiên tăng nhiều hơn gấp mấy chục lần, một hơi sau, trong nội đan ẩn chứa lực lượng đáng sợ bạo phát ra, trong lúc nhất thời giống như mặt trời nhỏ, ầm ầm nổ tung, lực lượng cường đại tràn ngập phương viên 50 trượng.
Mà Phương Hành cũng bị uy lực nổ tung khủng bố cuốn ở trong đó.
Lực lượng ngập trời, tựa hồ muốn xé rách hắn, đốt diệt, hóa thành tro tàn, dẫn hắn đi vào tử lộ.
Nhưng ở thời khắc này, trong cơ thể Phương Hành bỗng nhiên có một hư ảnh Đạo Tháp hiển hóa, phiêu miểu mờ mịt, tọa trấn hư không, bao phủ Phương Hành ở trong đó, đúng là Đạo Tháp trong cơ thể Phương Hành, cảm ứng được Kim Đan tự bạo, nó liền hiển hóa ra, bảo hộ nhục thân, trong nháy mắt, trên tháp tử sắc lưu chuyển, thậm chí hào quang còn lấn át Kim Đan tự bạo của Hoàng cung phụng.
- Đạo Cơ màu tím...
Hoàng cung phụng thấy được một màn này, nụ cười trên mặt biến mất, chuyển biến thành tuyệt vọng.
Không nghĩ tới, lại sẽ nhìn thấy Đạo Cơ màu tím...
Người ta là Đạo Cơ màu tím, Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, mà mình chỉ là Kim Đan yếu nhất...
Mà thôi, mà thôi!
Trên mặt Hoàng cung phụng xẹt qua ý buồn bã, nhục thân đốt hủy từng khúc, từng điểm từng điểm tan biến ở trong hư không, thần hồn câu diệt.
Mấy hơi sau, Kim Đan nổ tung hình thành lực lượng khủng bố tan biến, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hư không phiêu phiêu, ngoại trừ mấy đám mây nghiền nát, hình như căn bản không tồn tại bạo tạc mãnh liệt vừa rồi.
Hư ảnh Đạo Tháp màu tím quanh người Phương Hành biến mất, thu vào trong cơ thể, hắn nhìn thoáng qua phương hướng Hoàng cung phụng biến mất, quay người bay về phía đầm nước, đã quyết định tế kiếm, chỉ giết một cung phụng, lực lượng không khỏi quá yếu, con gái của Tộc trưởng Hận Thiên Thị tự động đưa tới cửa, hắn sao sẽ buông tha? Có lẽ tế phẩm này, mới có thể xứng việc mình cần phải làm.
- Hình Phương, Hoàng... Hoàng cung phụng đâu?
Ngoài dự đoán của mọi người, Phương Hành vốn tưởng Hận Thiên Thanh sẽ đào tẩu, lại không nghĩ rằng, nàng vẫn chờ đợi ở bờ hồ.
Vừa thấy Phương Hành, nàng liền chạy ra đón.
- Bị ta giết!
Phương Hành lạnh lùng trả lời, tay cầm hắc kiếm, lạnh lùng đi tới.
- Ngươi... sao ngươi có thể giết được Hoàng cung phụng... Hắn... Hắn là Kim Đan...
Hận Thiên Thanh chấn động, khó có thể tin kêu lên, chỉ là đón ánh mắt không chút biểu lộ kia của Phương Hành, lại ngậm miệng không dám nói.
Nàng không phải người ngu, từ sát khí trên người Phương Hành, đã cảm ứng được cái gì.
- Hình Phương, ngươi muốn giết ta đúng không?
- Đúng.
Phương Hành đi tới trước người nàng, giơ hắc kiếm lên, trên thân kiếm có khí tức thô bạo quấn quanh, không biết đã trảm bao nhiêu oan hồn.
Hận Thiên Thanh nhắm mắt lại, giống như đã nhận mệnh, chờ kiếm rơi mệnh vẫn.
Phương Hành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói:
- Vừa rồi ngươi tìm ta, muốn nói với ta cái gì?
Hận Thiên Thanh thở dài một hơi, mở mắt ra, thanh âm có chút run rẩy, nói khẽ:
- Đêm qua phụ thân tới tìm ta, cùng ta nói thật lâu, muốn ta đáp ứng gả cho ngươi, hắn nói Thiếu Tôn ca ca là hung cầm hóa thân, đối với ta chỉ là hư tình giả ý, hơn nữa hắn đã chạy trốn, đời này không có duyên với ta, chỉ có gả cho ngươi, mới là lựa chọn chính xác nhất của ta... Ta muốn tìm ngươi nói, ta một chút cũng không thích ngươi, thậm chí hận ngươi, thậm chí có chút... Sợ ngươi... Nhưng ta... ta cuối cùng vẫn đáp ứng...
Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, đến cuối cùng đã như muỗi kêu, không thể nghe thấy.
Nhưng thời điểm nàng nói chuyện, xa xa bỗng nhiên vang lên một tiếng lệ minh, chỉ thấy ngoài trăm dặm, một thân ảnh che khuất bầu trời, giương cánh bay về phía phương, Phương Hành thì bị hung cầm kia hấp dẫn, đợi cho hắn xác định một sự kiện, trong nội tâm lập tức kích động, Hắc Kiếm run lên, kết liễu sinh mệnh ở dưới thân kiếm, sau đó thân hoá lưu quang, bay về phương xa.
- Dù bắt nữ nhân kia làm con tin, cũng chưa chắc có thể uy hiếp được Tộc trưởng Hận Thiên Thị, dù sao tộc trưởng kia chỉ là khôi lỗi, chính thức làm chủ vẫn là những lão gia hỏa kia, xem ra có thể cứu đại cẩu tử hay không, vẫn phải dùng phương pháp kia...
Trong mắt Phương Hành tràn đầy kích động và trịnh trọng, hít sâu mấy hơi, vẫn đang cảm thấy thân thể run rẩy.
- Móa, lá gan của ta thật ghê gớm...
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, chỉ là hoàn toàn đã quên đại tiểu thư đang mở to hai mắt nhìn hư không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất