Lược Thiên Ký

Chương 412: Trộm trứng

Chương 412: Trộm trứng

Trong Quy Khư, Hung Thú nhiều vô số kể, có tồn tại ngay cả Kim Đan đỉnh phong cũng không dám trêu chọc, mỗi con giữ vững một khu vực, người không phận sự không ai dám vào. Ngay cả người thị tộc ra ngoài săn thú, cũng phải tay cầm bản đồ, phía trên đánh dấu rất nhiều khu vực nguy hiểm, từng điểm từng điểm tránh đi mới có thể tiến vào, nếu không cẩn thận xâm nhập trong đó, chính là kết cục thân tử đạo tiêu.
Loại bản đồ này, Phương Hành cũng có một phần, dù sao hắn cũng theo đội săn thú đi ra rất nhiều lần.
Đáng nhắc tới là, bản đồ trên tay hắn cực kỳ kỹ càng, không chỉ đánh dáu nơi nào có Hung Thú cường đại không thể trêu chọc, còn biết rõ khi nào chúng ra ngoài săn thức ăn, tập tính ra sao, cùng với điểm yếu là gì, vì bổ sung bản đồ này, mấy tháng nay hắn một mực bận rộn, phát huy năng lực nghe ngóng tin tức và Âm Dương Thần Ma Giám đến cực hạn.
Hết cách rồi, đi tới một địa phương ngăn cách như vậy, không có cỗ dựa, bên người mang theo rồng điên còn là một nhân tố không ổn định, không tìm chỗ dựa là không sao sống yên ổn được, mà tìm chỗ dựa tự nhiên là tìm mạnh nhất, Phương Hành biết rõ, ở trong Quy Khư, mạnh nhất không phải Hận Thiên Thị, cũng không phải Phụng Thiên Thị… mà là vô số Hung Thú.
Đương nhiên, vuốt mông ngựa những Hung Thú này là không có tác dụng, chỉ có thể tìm kiếm phương pháp hữu hiệu.
Phương Hành thấy được con Cự Ưng kia ra ngoài săn thức ăn, liền cẩn thận tiềm nhập vào sào huyệt, thời điểm cách sào huyệt còn hơn mười dặm, hắn liền thi triển Liễm Tức Thuật trong Vô Danh Quyết, cả người giống như U Linh, lặng yên không một tiếng động lẻn vào, đi vào trong tổ, liền thấy được có ba quả trứng to bằng đầu người, phía trên lấp lóe hào quang.
Ba quả trứng, đều bị Phương Hành không chút khách khí thu vào túi trữ vật, sau đó lòng bàn chân giống như bôi mỡ chạy đi.
Mục tiêu kế tiếp của hắn, là sào huyệt của một Hung Thú cấp năm Khiếu Nham Hổ, hai tháng trước Hung Thú kia vừa mới đẻ con, trước đó không lâu Phương Hành và đội săn thú thấy qua, chỉ ở xa xa liếc nhìn, đã bị Khiếu Nham Hổ phát giác, nó thương con sốt ruột gầm thét lao đến, hai người trong đội săn thú xui xẻo bị cắn thành hai đoạn, may mắn Phương Hành chạy nhanh mới thoát chết.
Thân hình Khiếu Nham Hổ khổng lồ như núi nhỏ, đang ở trên một tảng đá thè lưỡi ra liếm muối phấn, mà hôm nay hổ con chỉ lớn như con nghé, đang ở ngoài trăm trượng bắt bướm, Phương Hành thi triển Liễm Tức Thuật đến cực hạn, lén lén lút lút tới gần bên người hổ con, thừa dịp hổ mẹ không chú ý... nhấc lên cho nó ăn Quy Tức Đan, sau đó nhét vào trong túi trữ vật.
Khiếu Nham Hổ đang thè lưỡi ra liếm muối hăng say, đột nhiên cảm thấy cái gì, đợi phát hiện con mình không thấy, hơn nữa mẫu tử Hung Thú tầm đó có cảm ứng mãnh liệt cũng không có bất kỳ dấu vết nào, Khiếu Nham Hổ nhất thời phát điên, gào thét núi rừng.
Trong núi, Phương Hành thúc dục Liễm Tức Thuật, ở trong rừng không ngừng trộm cướp.
Hồng Tinh cực phẩm của Huyết Vĩ Cự Hạt...
Bích Diễm Thanh Chi do Độc Giác Quái Mãng thủ hộ...
Cự bổng của Thông Tí Hung Viên...
Tuy Hung Thú có lực lượng cường đại, nhưng dù sao không phải nhân tộc, không hiểu pháp trận cấm chế, ẩn tàng đồ vật không tốt!
Phương Hành có Liễm Tức Thuật, lại nắm giữ quy luật hoạt động của bọn chúng, ăn trộm thật sự là quá dễ dàng.
Chỉ là sự tình này cực kỳ mạo hiểm, nếu như lộ ra một chút khí tức, Phương Hành có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Duy nhất có thể cậy vào chính là Liễm Tức Thuật, đây cũng là nguyên nhân mấy tháng này Phương Hành chăm chỉ tu luyện Liễm Tức Thuật.
Chỉ có điều, Liễm Tức Thuật có một nhược điểm, là quá hao phí linh lực, thời điểm ở Trúc Cơ trung kỳ, Phương Hành chỉ có thể thi triển Liễm Tức Thuật tầm một khắc, hôm nay Trúc Cơ viên mãn, linh lực cường đại, nhưng liên tục thi triển Liễm Tức Thuật cũng tiêu hao to lớn, huống chi trong quá trình trộm một Hung Thú, hắn còn phải nhanh chóng chạy đi.
Không chạy không được, hắn biết mình trì hoãn nhiều một canh giờ, đại cẩu tử sẽ chịu thêm một phần khổ.
Nếu mình ở trong mười tám canh giờ còn không đạt được mục tiêu dự định, thì chỉ có thể trở về nhặt xác cho nó.
Bởi vậy hắn không thể nghỉ ngơi, cắn chặt răng, thỉnh thoảng lấy ra các loại linh thảo ăn liên tục, bổ sung linh khí.
Bất quá kết quả gượng chống, chính là gặp xui xẻo, rốt cục ở thời điểm trộm mật ong, Liễm Tức Thuật xuất hiện sơ hở, Tử Độc Phong lao đến, Phương Hành gào lấy đào tẩu, đợi cho lao vào một cái đầm nước tránh khỏi độc phong truy kích, ngẫng đầu, lại thấy được một con Tam Vĩ Cự Ngạc bị hắn hù sợ, đang mở to mắt nhìn mình...
Phương Hành cay đắng, đầu đầy cục u, nếu không phải khí lực cường hãn, lúc này khả năng đã trúng độc bỏ mình.
Trên mông bị Tam Vĩ Cự Ngạc cắn một cái, càng đau đến gần chết, đáng giá an ủi là, trong quá trình bị Tam Vĩ Cự Ngạc đuổi giết, Phương Hành lại cưỡng ép vận chuyển Liễm Tức Thuật, thuận tiện trộm đi một quả trứng...
Đêm đó, trong núi rừng vờn quanh căn cứ của Hận Thiên Thị, có một tiểu tặc đáng giận dẫn phát Hung Thú rít gào bừa bãi, đám Hung Thú phẫn nộ gầm thét, phóng tới địa bàn Hung Thú khác chém giết lẫn nhau, tiếng hô xuyên thấu trời xanh, huyết tinh tàn bạo giống như thực chất...
- Hôm nay không phải ngày Huyết Nguyệt, vì sao đám Hung Thú táo bạo như thế?
Căn cứ Hận Thiên Thị, mấy tu sĩ phụ trách gác núi rừng khẩn trương thương nghị.
- Mặc kệ bọn nó, loại tình huống này, ngay cả đám người Đại cung phụng cũng không dám ra ngoài dò xét, chúng ta có thể làm gì chứ, hơn nữa hiện tại ở trong tộc có đại sự, các trưởng lão đều rất bận, hiện tại bẩm báo bọn hắn cũng sẽ không để ý tới, nhanh mở ra ảo trận, hiện tại chỉ có thể trước che đậy khí tức của tộc nhân, nếu xuất hiện thú triều, chúng lại bị dẫn tới căn cứ, vậy thì xong rồi!
Các tu sĩ đều cảm giác có chút khủng hoảng, không tiếc hao phí Linh Thạch mở ra ảo trận phòng ngự.
Cũng chỉ có thể mở ra ảo trận, che giấu đám Hung Thú cảm ứng mà thôi, bởi vì ở dưới nhiều Hung Thú cường đại như vậy trùng kích, người Hận Thiên Thị đều biết, đại trận phòng ngự của thị tộc căn bản không ngăn cản nổi.
Sau khi ảo trận mở ra, cả căn cứ của Hận Thiên Thị bị một cái lồng to lớn vô hình bao phủ, có ảo trận cách trở, khí tức của tộc nhân Hận Thiên Thị bị giảm đến tình trạng cực kỳ yếu ớt, chút khí tức ấy sẽ không làm Hung Thú phát điên chú ý, bằng không thì nếu Hung Thú bị dẫn qua, thì ngay cả các trưởng lão cũng ngăn cản không nổi.
- Ồ, xa xa có người tới?
Vừa mới mở ra ảo trận không lâu, một thủ vệ chứng kiến xa xa có tu sĩ, cong vẹo khống chế phi kiếm bay tới, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như linh lực hao hết, ngay cả mây cũng không bày nổi, chỉ có thể dựa vào phương pháp phi hành sơ cấp nhất chạy đi, vừa bay vừa lung la lung lay, hình như ngay cả kiếm cũng sắp không thể khống chế, máu tươi chảy đầm đìa.
- Ta sát, đây là cái quỷ gì?
Đợi cho người kia tới trước mặt, bọn thị vệ càng hoảng sợ, chỉ thấy người nọ đầu sưng giống như đầu heo, trên người đầm đìa máu tươi, miệng vết thương khủng bố, tiên huyết nhễ nhại, trên đầu vai cầm một Hắc Kiếm to lớn, trên thân kiếm dính đầy máu tươi, giống như đã trải qua một phen chém giết, khó khăn lắm mới còn sống trở về.
- Là ta, Hình Phương!
Người tới đến trước ảo trận, đưa tay ném ra một tấm lệnh bài.
- Nguyên lai là Hình cung phụng...
Người thủ trận không dám đắc tội hồng nhân này, tiểu đầu lĩnh càng ngầm trộm nghe nói, Hình cung phụng vừa mới làm một đại sự, hiến Xích Long cho thị tộc, hôm nay toàn bộ Hận Thiên Thị đều nhận ân tình của hắn a, sau khi nghiệm qua lệnh bài, thì vội vàng mở ra ảo trận, đón hắn tiến vào, cũng không dám hỏi vì sao hắn bị thương thành như vậy.
- Hô...
Tiến vào trong huyễn trận, Phương Hành thở ra một hơi, vội vàng nuốt mấy viên thuốc luyện hóa, sau đó bước nhanh đi vào trong tộc, đối với những ánh mắt tò mò ở xung quanh làm như không thấy, tuy không có cưỡi mây, nhưng khí lực cường kiện, đi lại nhanh, không bao lâu đã không còn bóng dáng.
- Hình cung phụng này thật kiêu ngạo, vậy mà không thèm nói với chúng ta một câu!
- Hừ, người ta sắp trở thành rể hiền của Tộc trưởng, sao sẽ để ý tới những tiểu nhân vật như chúng ta?
- Rể hiền? Còn không phải dùng Xích Long của mình đổi lấy, ngay cả Chân Long trung tâm như thế cũng có thể vứt bỏ... hừ!
Đám thủ vệ khinh thường nói chuyện, đều có chút không ưa Phương Hành.
Mà lúc này Phương Hành đã đi vào thị tộc, bước lên ngọn núi cao nhất trong căn cứ, lạnh lùng nhìn về phía sau, chỗ đó ẩn ẩn còn có âm thanh rồng ngâm truyền đến, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ lãnh khốc, khoanh chân ngồi xuống, thổ nạp một lát, khôi phục một ít linh lực, lúc này mới xoay người ngồi dậy, lấy túi trữ vật ở trong lòng ngực ra.
- Hì hì, Hình Phương ca ca, huynh ở nơi này làm gì?
Một thanh âm vang lên, Hận Thiên Ninh xuất hiện ở bên cạnh Phương Hành.
- Nhị tiểu thư, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Phương Hành ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này vận công thật lâu, mặt sưng đã khá hơn chút ít, có thể nhìn ra hình người.
- Ôi, Hình Phương ca ca, hiện tại bộ dáng của huynh thực thảm, là ra ngoài đi săn giúp Xích Long bị thương sao?
Hận Thiên Ninh cười hì hì, tựa như trêu chọc nhìn Phương Hành nói.
Phương Hành nhẹ gật đầu, thở dài:
- Đúng vậy, chuyến đi săn này rất không dễ dàng...
Hận Thiên Ninh cười nói:
- Ta biết đám người Đại cung phụng ở hậu sơn đồ long, rất muốn đi xem, chỉ tiếc bọn hắn không cho, ta muốn đi tìm tỷ tỷ trêu cợt nàng chơi, nhưng nàng cũng không biết đi nơi nào, đúng rồi, có người nói nàng đi tìm huynh, huynh có gặp nàng không? Được rồi, ta bỗng nhiên không muốn tìm nàng nữa... Ồ, Hình Phương ca ca, trong túi của huynh là cái gì?
Hận Thiên Ninh đang nói không ngừng, bỗng nhiên im bặt, tò mò nhìn Phương Hành từ trong túi trữ vật lấy ra rất nhiều đồ vật bất đồng, có hổ con, có linh chi, có trứng cầm thú, cũng có cự bổng, Tinh Thạch... thậm chí còn có mật ong, tản ra hương thơm đậm đặc.
Phương Hành lấy ra tất cả đồ vật, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hận Thiên Ninh, cười nói:
- Ngươi không phải thích xem người giết Hung Thú nhất sao? Hôm nay Phương đại gia biểu diễn ảo thuật, cho ngươi xem đủ được không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất