Chương 415: Hận Thiên lão tổ
Xích Long kêu gào vọt tới, lại dọa Tộc trưởng Hận Thiên Thị còn chưa xông lại quay đầu bỏ chạy, Phương Hành nhất thời yên tâm.
Tộc trưởng Hận Thiên Thị chỉ là Kim Đan trung kỳ, mặc dù thực lực không tệ, nhưng đụng phải Xích Long, vậy thì chỉ có đường chết.
Phương Hành không có hứng thú tham dự vào trong đấu pháp hỗn loạn này, dùng tu vi của hắn, ức hiếp Kim Đan sơ kỳ là không có vấn đề, nhưng nếu chống lại Kim Đan trung kỳ hoặc Kim Đan đỉnh phong, vậy thì có chút nguy hiểm, dù có thể thi triển Liễm Tức Thuật ẩn tàng khí tức, cũng có khả năng bị pháp thuật của đối phương bao phủ.
Cũng bởi vậy, hắn vội vàng thi triển Liễm Tức Thuật, lặng yên không một tiếng động lẻn về phía bí các.
Bí các này ở phía tây nam, ngày bình thường ba dặm xung quanh nơi đây chính là cấm khu, bố trí tầng tầng đại trận và cấm chế phức tạp, còn có chiến sĩ thị tộc quanh năm canh gác, căn bản ngay cả cơ hội tới gần cũng không có, trọng yếu hơn là, có hai vị Kim Đan đỉnh phong bế quan ở đó, cũng coi như bảo vệ bí các.
Ở dưới loại cục diện này, rất khó có thể âm thầm lẻn vào bí các, dù là Phương Hành và Chu Tước cũng không được.
Cũng chính bởi vậy, hai người bọn họ mới không hẹn mà cùng lựa chọn ra tay với Hận Thiên Thanh.
Bất quá bây giờ bí các phòng ngự lại không còn nghiêm cấm, hai lão tu sĩ ngày bình thường ở đây bế quan, trông coi bí các, chính là hai lão tu sĩ liên thủ với đám người Đại cung phụng, muốn rút hồn của Xích Long luyện khí. Lúc này bọn hắn bị thương nặng, lại ở trong hoàn cảnh hung hiểm như vậy, cũng không biết còn sống hay chết, mà chiến sĩ thị tộc ngày bình thường trông coi bí các, thì đã chạy tứ tán từ lâu.
Trên đường mòn đi thông bí các, còn bố trí cấm chế lợi hại, trước cũng có trận pháp thủ hộ, phòng ngự sâm nghiêm, chỉ có điều Phương Hành đưa tới thú triều công kích Hận Thiên Thị, trong hỗn loạn, Hung Thú táo bạo xông tới, đại trận bao phủ Hận Thiên Thị bị phá hủy, đại trận đình chỉ vận chuyển, giống như tử trận vậy.
Về phần cấm chế, ở dưới Âm Dương Thần Ma Giám của Phương Hành, quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Đơn giản mà nói, lúc này bí các của Hận Thiên Thị, đối với Phương Hành mà nói, không khác gì nhà vắng không có chó canh.
- Ha ha, mỗi lần tới bảo khố nhà người khác, đều có loại cảm giác về tới nhà...
Phương Hành đứng ở trên đường mòn trước bí các, hít một hơi thật dài, cảm thấy mỹ mãn, chắp tay sau lưng đi vào.
Bí các của Hận Thiên Thị này, tục truyền chính là lão tổ Hận Thiên Thị xây, từ đó đến nay đã không biết mấy ngàn năm.
Mà Hận Thiên lão tổ cũng là một nhân vật truyền kỳ trong Quy Khư, ngay cả tộc nhân của Hận Thiên Thị cũng không biết thân phận của hắn ở bên ngoài, có người nói hắn là ma đầu mấy ngàn năm trước ở ngoại khư tung hoành nhất thời, cuối cùng bị người đuổi giết, cảm giác trên đời đều đối địch với mình, lại bị người thân cận phản bội, đạo thống phá diệt, lúc này mới trốn vào Quy Khư, đạo hiệu Hận Thiên.
Cũng có suy đoán, nói năm đó Hận Thiên lão tổ là đệ tử của Thần Châu Ly Hận Thiên, vì tranh đoạt Thiên Chủ thất bại, rơi vào đường cùng mới trốn vào Quy Khư.
Vô luận là thuyết pháp nào, thì Hận Thiên lão tổ vẫn là một trong mấy nhân vật mạnh nhất Quy Khư từ trước tới nay, nghe nói năm đó tu vi của hắn đã đạt đến Độ Kiếp cảnh, đối với Quy Khư ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không có mà nói, Hận Thiên lão tổ có thể nói là truyền thuyết, hắn ở trước khi chết lưu lại bảo vật, giá trị có thể nghĩ.
Hoàn cảnh Quy Khư khác thường, ngoại trừ mấy nhân vật Thủy Tổ, tu sĩ nơi đây căn bản không có khả năng đột phá đến Nguyên Anh cảnh, mà tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh, lại có mấy cái sẽ bị người bức vào trong Quy Khư? Cũng chính vì nguyên nhân này, làm cho cao thủ Nguyên Anh cảnh trong Quy Khư rất ít, nhất là sau khi mấy vị lão tổ vẫn lạc, thì một cái cũng không có.
Bí các chính là một ngọn núi bị đào rỗng, bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường, duy chỉ có cấm chế rậm rạp chằng chịt, mới thấy được Hận Thiên Thị coi trọng bí các cỡ nào, Phương Hành nâng lên tinh thần, nhanh chóng vượt qua tầng tầng cấm chế, nghênh ngang xông vào trong bí các, vừa đi vào, hắn không khỏi vui vẻ, ai nói Hận Thiên Thị nghèo, bảo bối không ít nha!
Bí các thoạt nhìn không lớn, phương viên chỉ vài chục trượng, bên trong bày đầy giá gỗ, phía trên có Pháp bảo, cũng có phù triện, chắc hẳn đều là bao năm qua các cung phụng tiến vào Hận Thiên Thị kính dâng ra tài nguyên, cộng lại thực làm người hoa mắt, thậm chí ngay cả Phương Hành lúc trước hiến lên Sơn Bảo và Linh Tinh cũng ở bên trong, làm Phương Hành cảm giác cực kỳ thân thiết.
Mà ở chính giữa bí các, thì chồng chất một đống Linh Thạch, dựa theo thượng trung hạ phẩm, chia làm ba đống khác nhau.
Mà ở trên kệ phía nam thì đặt Linh Đan, rậm rạp chằng chịt, phân loại cũng không ít.
Những vật này, mới nhìn quả thực không ít, bất quá nếu ngẫm lại, năm vị Kim Đan đỉnh phong, bốn Kim Đan trung kỳ, ba mươi mấy Kim Đan sơ kỳ, hơn năm mươi Trúc Cơ cảnh và vô số Linh Động cảnh, cùng với mấy vạn tộc nhân không có tu vi cộng lại, tổng cộng mới chỉ có bấy nhiêu, lại lộ ra ít đến cực điểm, trong Quy Khư quả nhiên rất nghèo nàn.
- Con muỗi nhỏ cũng là thịt, ta không chê, thu hết a!
Phương Hành có chút ủ rũ, cảm giác thua xa mình tưởng tượng, bất quá cũng không thèm để ý, mở túi trữ vật thu vào, vốn muốn vơ vét tất cả, nhưng lại tiếc nuối phát hiện, túi trữ vật của mình không gian quá nhỏ, hoặc là nói bảo bối của hắn quá nhiều, tám cái túi trữ vật, vậy mà lại không đủ...
Không làm sao được, đành phải lựa chọn cái tốt thu, thứ không để vào mắt... đập phá!
- Nếu có túi trữ vật càng lớn, như vậy sẽ tốt biết bao nhiêu...
Một bên lựa nhặt, Phương Hành vừa nghĩ, trong nội tâm lại đột nhiên giật mình.
- Ồ, không đúng...
- Mặc dù trong này có vài món không tệ, nhưng chỉnh thể phẩm chất chỉ bình thường mà thôi, ngay cả ta cũng không để ý, vì sao con Chu Tước kia lại chuyên môn tiềm phục vào Hận Thiên Thị một năm? Không đúng không đúng, bí các này nhất định còn có bí mật gì mà ta không phát hiện, trong truyền thuyết, bí các là nơi Hận Thiên lão tổ lưu lại bảo vật...
Nhớ tới bảo khố ẩn tàng trong Lưu Ly Cung, Phương Hành không ngừng thúc dục Âm Dương Thần Ma Giám, cẩn thận tìm tòi manh mối...
Rất nhanh hắn đã phát hiện, trên tường bí các hiện đầy cấm chế, hình như có một mặt tường cấm chế rất ít, nhưng uy lực lại cực kỳ mạnh mẽ, cái này nhất thời làm hắn chú ý, cấm chế ít, là bởi vì mặt tường này thường xuyên di động, cấm chế nhiều rất dễ xảy ra sai lầm, cấm chế cường đại, thì nói rõ phía sau tường có đồ vật trân quý, sợ người lẻn vào...
- Hắc hắc, đám lão đầu của Hận Thiên Thị còn rất thông minh, vậy mà chơi chiêu này!
Phương Hành cười lạnh, ở trước mặt tường cẩn thận quan sát nửa ngày, bỗng nhiên đá tới góc tường.
Rắc rắc rắc rắc
Thanh âm khởi động cơ quan vang lên, mặt tường chậm rãi dịch chuyển, lộ ra một bí thất ở phía sau.
- Kinh nghiệm quả nhiên rất trọng yếu...
Phương Hành ngơ ngác nhìn bí thất, có lẽ bên ngoài chỉ là bảo khố, bên trong mới thật sự là bí các.
Bí các này cơ mật như thế, nếu không phải hắn từng có kinh nghiệm tầm bảo ở Long cung, thì thật có khả năng sẽ bỏ sót.
Bí các là một gian mật thất phương viên chín trượng, chính giữa treo một bức họa cao tầm người bình thường, vẽ một lão giả râu tóc phi dương, thần ý ngập trời, chân đạp mây đen, tay cầm một gương đồng cổ quái, tay kia bất ngờ còn đang nắm một đầu người, bộ dáng hung ác như muốn xuyên thấu qua bức họa, cho người cảm giác lành lạnh mà thần bí, cực kỳ khủng bố.
Dưới bức họa là một hương án thật dài, phía trên bày một ít đồ cúng, lư hương.
Trừ lần đó ra, mật thất không còn vật gì khác.
Phương Hành vừa mới hưng phấn không khỏi ngẩn ngơ, thấy không có cấm chế lợi hại gì, mới đi dạo một vòng.
Không sai, ngoại trừ bức họa, thì chỉ có một ít cống phẩm ở trên bàn, đều là cống phẩm bình thường, không có gì kỳ lạ quý hiếm, mà trong mật thất, cũng xác thực không có những cơ quan khác, tựa như hắn chứng kiến, không không đãng đãng, không còn một vật.
- Không có đạo lý...
Phương Hành không thấy bí bảo trong truyền thuyết của Hận Thiên lão tổ, nhất thời có chút buồn bực, trong nội tâm bất mãn nói thầm.
Hắn lại đánh giá bức họa một chút, thấy không phải Pháp bảo gì, chỉ là bức họa bình thường, chất giấy đã có chút ố vàng, hơn nữa bộ dạng bức họa cũng không phải đồ chơi kỳ lạ quý hiếm, lúc trước hắn được mời trở thành cung phụng của Hận Thiên Thị, từng ở trên nghi thức tế lễ lạy một bức họa như vậy, nghe Đại cung phụng nói qua, trên bức họa chính là Hận Thiên lão tổ.
Mật thất không còn một vật, bức họa thì bình thường, Phương Hành nhất thời có chút lo lắng.
Bên ngoài không ngừng chém giết, không biết khi nào sẽ có Hung Thú xông đến, hắn không có quá nhiều thời gian trì hoãn.
- Ân? Lão đầu ngươi nhìn cái gì? Có tin ta móc mắt ngươi ra hay không?
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, chứng kiến lão giả trong bức họa nhìn mình, bức tranh kia quá sinh động, thật giống như thực có một người nhìn chằm chằm Phương Hành. Nếu là người bình thường thấy, chỉ sợ trong nội tâm sẽ sợ hãi, nhưng Phương Hành lại to gan lớn mật, không chỉ không sợ, ngược lại nổi giận, trợn mắt trừng một cái, hung ác mắng lên.
Ngươi một lão đầu chết không biết bao nhiêu năm cũng dám nhìn ta như vậy, muốn chết… à không, muốn cháy sao!