Chương 416: Gương đồng
Hình vẽ tự nhiên sẽ không biết nói chuyện, quái mục vẫn bình tĩnh rơi vào trên mặt Phương Hành.
Cảm giác ức hiếp Hận Thiên lão tổ rất thoải mái, Phương Hành càng dũng cảm mắng:
- Hận Thiên lão tiểu tử, ông trời giết cả nhà ngươi, hay ngủ với lão bà của ngươi, ngươi động một chút lại muốn hận người ta? Nói cho ngươi biết, ta chướng mắt nhất chính là loại người như ngươi, mau nói rõ cho ta, bảo bối của ngươi ẩn tàng ở chỗ nào ? Nếu không ta cho một mồi lửa đốt ngươi đi!
Trong bức họa, Hận Thiên lão tổ không phản ứng chút nào, quái mục trừng trừng, thần ý lành lạnh.
- Hây a, ngươi còn ra dáng, không nói đúng không? Có tin ta đốt ngươi hay không?
Phương Hành cũng không tin tà, trực tiếp lấy ra một tấm hỏa phù ném tới.
Dù sao trong bí các này cũng không có gì, chỉ có một bức họa bình thường, dứt khoát đốt đi cũng chẳng có gì.
Trong lòng hắn cũng có chút tâm nhãn, Âm Dương Thần Ma Giám của mình cơ hồ mọi việc đều thuận lợi, nhưng có một ít đồ vật vượt qua lẽ thường, hoặc là phẩm chất quá cao, làm mình xem xét không ra, cũng không phải có thể quơ đũa cả nắm, tuy bức họa trước mắt thoạt nhìn bình thường, nhưng mình lại nhìn không ra, bởi vậy hắn quyết ý thử một lần.
Hắn sử dụng hỏa phù, chỉ là loại bình thường nhất, huyễn hóa ra cũng chỉ là phàm hỏa, ngay cả pháp bào thấp nhất cũng đốt không cháy, nếu nó có huyền cơ, vậy thì tất nhiên sẽ không bị phàm hỏa thiêu hủy.
Đơn giản mà nói, có thể thiêu hủy, thì nói rõ không phải bảo bối, không cần đau lòng.
Đốt không cháy, vậy khẳng định có môn đạo, trực tiếp mang đi là được.
Hô... hỏa phù ném tới, lập tức hóa thành hỏa cầu.
Làm Phương Hành có chút ngoài ý muốn là, bức họa kia không biết được thờ cúng bao nhiêu năm, chất liệu khô ráo, phía trên cũng không có pháp thuật chống thấm nước hay cấm hỏa gì, bị hỏa phù đánh trúng, vậy mà thật sự thiêu đốt, thậm chí còn đốt cực nhanh, trơ mắt nhìn bức họa hừng hực thiêu đốt, khiến nội tâm Phương Hành có chút im lặng:
- Vậy mà thật đốt cháy, xem ra không có huyền cơ gì...
Bất quá đúng lúc này, Phương Hành nao nao, không biết có phải ánh sáng của ngọn lửa vặn vẹo hay không, hắn mơ hồ chứng kiến, thời điểm bức họa bị ngọn lửa hoàn toàn bao trùm, lão đầu kia hơi nở nụ cười...
- Ồ?
Phương Hành còn cho là mình bị hoa mắt, cũng có chút cân nhắc không thấu.
Leng keng...
Ngay lúc này, chỉ thấy một vật từ trong ngọn lửa rơi xuống đất, thanh âm thanh thúy, lăn đến dưới chân của hắn, Phương Hành khẽ giật mình, nhìn chăm chú lại, bất ngờ là một cái gương đồng, giống y như gương đồng mà lão giả trong tranh cầm, biết là bảo bối, không khỏi nhanh chóng nhặt lên.
Cái gương đồng này lớn như chậu rửa mặt, màu sắc có chút âm trầm, ở trên mặt kính, khắc ghi rất nhiều minh văn phù hiệu, mặt kính có chút mơ hồ, đen nhánh, liếc mắt nhìn, liền có thể cảm nhận được trận trận thần bí, Phương Hành biết gương này không phải vật phàm, chỉ là không biết thứ này là làm sao từ trong một bức họa thiêu đốt rơi ra...
- Ân, xem xét là thứ gì...
Phương Hành trầm ngâm không nói, trong nội tâm muốn dùng Âm Dương Thần Ma Giám quan sát.
Bất quá sau khi đánh giá, lại phát hiện xem xét gương đồng này cần tiêu hao linh lực cực kỳ to lớn, nếu như ở bình thường, với hắn mà nói cũng không coi vào đâu, nhưng hôm nay hắn qua một ngày một đêm, liên tục trộm trứng chim, bắt thú con, lại dẫn họa thủy đông lưu, trong lúc đó một mực thi triển Liễm Tức Thuật, linh lực tiêu hao quá lớn, tuy vừa rồi ăn Huyết Liên Tử, bổ sung lại một bộ phận, nhưng vẫn còn có chút chưa đủ.
Giám định gương đồng này, linh lực bản thân tiêu hao quá lớn, gặp phải nguy hiểm, sẽ không thể ứng phó.
Nghĩ như vậy, liền chuẩn bị trước mang gương đồng đi, có thời gian lại đến xem xét.
Quyết định chủ ý, định ra ngoài lựa chọn xem có bảo bối gì nữa không, lại nghe tiếng ồn ào càng lúc càng gần, hình như có Hung Thú dần dần đến nơi này, lại về sau, bành... đột nhiên sơn thể lay động, trong hang đá lại giống như địa chấn, Phương Hành kinh hãi, biết là có Hung Thú đập lấy thân núi, nếu mình vùi ở bên trong thì phiền toái.
Nghĩ như vậy, nên không để ý vật gì khác, mang theo gương đồng bay ra ngoài động.
Tới cửa động, liền thấy một con Hắc Hùng to như ngọn núi đang không ngừng gào rú, mà ở chung quanh nó, là vô số con ong như mây đen, ong mật và gấu vốn là kẻ thù truyền kiếp, bây giờ gặp mặt có thể không đánh nhau sao, Hắc Hùng không chịu nổi đau nhức, tán loạn khắp nơi, lại chạy tới gần ngọn núi này, thình lình va chạm vào sườn núi, làm cho Phương Hành ở trong sơn động hoảng sợ...
Lúc này toàn bộ căn cứ của Hận Thiên Thị đã loạn thành một đoàn, khắp nơi tràn ngập khói lửa, Hung Thú tư đấu, người có thể đi động thì đã sớm thoát đi, không trung cơ hồ không có môt tu sĩ, coi như có người biết bay, ở loại trường hợp này cũng không dám bay loạn, lúc này bay lên không trung, cái kia quả thực không khác đưa thịt vào miệng Hung Thú...
- Ngao...
Xa xa truyền đến thanh âm gầm rú của Xích Long, Phương Hành còn tưởng nó đang đuổi giết Tộc trưởng Hận Thiên Thị, chăm chú nhìn lại, lại thấy Xích Long lại cùng một Cự Hổ và một hung cầm chém giết thảm thiết, Tộc trưởng Hận Thiên Thị thì không thấy đâu, nhất thời dở khóc dở cười, đầu óc của Xích Long thật không dùng được, sao lại giúp đỡ đối phương chứ...
- Đại cẩu tử, trở lại...
Phương Hành hô to, gọi Xích Long trở lại, cũng may vừa rồi nó không có rơi vào hạ phong, sau khi ác chiến một trận, cùng Cự Hổ xem như cân sức ngang tài, thậm chí hơi chiếm thượng phong, Cự Hổ và hung cầm không có nắm chắc tất thắng, thấy Xích Long lui ra chiến vòng, thì cũng hành quân lặng lẽ.
- Tộc trưởng Hận Thiên Thị và trưởng lão kia đâu?
Phương Hành dạy bảo Xích Long một trận, Xích Long nhìn chung quanh, có chút mê mang, hình như sớm đã quên hai người kia.
- Thật ngu xuẩn!
Phương Hành im lặng, mắng Xích Long vài câu, sau đó nhảy lên đầu nó, tay chỉ xa xa:
- Đi thôi!
Xích Long lắc đầu vẫy đuôi, nhanh chóng trốn vào hư không, hôm nay nghênh ngang đi, lại không một người ngăn trở.
Mà lúc này trong một vùng núi che giấu, Tộc trưởng Hận Thiên Thị nhẹ nhàng buông Đại cung phụng và Tam tộc thúc bị trọng thương xuống, nhìn hai cao thủ thị tộc còn sót lại, trong nội tâm có thể nói tức giận muốn hộc máu, ở trong Quy Khư, tuy tài nguyên thiếu, nhưng Hận Thiên Thị bọn hắn vẫn luôn là một trong mấy thị tộc cường đại nhất, chưa từng chịu qua loại thua thiệt này?
Trước kia hắn có nằm mộng, sợ là cũng sẽ không nghĩ tới, mình lại bị một Trúc Cơ cảnh lừa đến tình trạng này!
Nhất là ở góc độ này, hắn vừa vặn bắt gặp thân ảnh diễu võ dương oai cỡi rồng bay đi kia, trong nội tâm càng nộ khí thiêu đốt, cho dù làm Tộc trưởng nhiều năm, sớm đã tu thành khí chất trầm tĩnh, nhưng lúc này cũng kiềm nén không được nộ khí, lấy ra một cây cung, phi thân lướt đến một đỉnh núi, mũi tên màu đỏ như máu nhắm ngay Phương Hành...
- Lão tổ phù hộ, giúp con bắn chết tiểu quỷ hủy Hận Thiên Thị ta kia...
Tộc trưởng Hận Thiên Thị đường đường Kim Đan trung kỳ, đối mặt một tiểu bối Trúc Cơ cảnh, vậy mà cầu nguyện trước khi giết, bởi vậy có thể thấy được hắn thật bị Phương Hành dọa sợ rồi.
Cầu nguyện nửa ngày, hắn ngưng thần vận lực, kéo chặt dây cung, trên cung bắt đầu có phù văn hiển hóa...
Nhưng lúc này, thời điểm hắn sắp thả dây cung, đột nhiên Phương Hành ở xa xa quay đầu nhìn qua, mặt mũi tràn đầy cảnh giác, Tộc trưởng Hận Thiên Thị nhất thời cả kinh, thầm nghĩ làm sao có thể? Dùng tu vi Kim Đan trung kỳ của mình, ẩn dấu khí tức, cách hơn mười dặm dùng cung bắn tiểu bối Trúc Cơ cảnh, đối phương lại có thể sớm cảm ứng?
Bất quá dù bị cảm giác được, Tộc trưởng Hận Thiên Thị cũng mặc kệ, cắn răng muốn bắn tên!
Giờ khắc này Phương Hành cũng rùng mình, tư duy nhanh chóng xoay chuyển, hắn có cảm ứng rất mạnh với nguy hiểm, huống chi hôm nay thần thức đã cường đại đến trình độ Kim Đan sơ kỳ khó nhìn qua bóng lưng? Ở trong tối tăm, Tộc trưởng Hận Thiên Thị chỉa tên về phía hắn, hắn liền sinh lòng cảnh giác, nhìn về chỗ nguy cơ truyền đến, đang muốn thi triển Liễm Tức Thuật ẩn dấu khí tức, đột nhiên trong lòng bàn tay hào quang mãnh liệt.
Trong tay hắn cầm, đúng là gương đồng lấy từ bí các của Hận Thiên Thị.
Sở dĩ không có thu gương đồng vào trong túi trữ vật, một là bởi vì túi trữ vật quá đầy, hai là hắn cảm thấy nếu gương đồng này là Pháp bảo mà Hận Thiên lão tổ sử dụng qua, thì tất nhiên sẽ có chỗ bất phàm, đang chuẩn bị thi triển Âm Dương Thần Ma Giám xem, chỉ là lúc này vẫn còn ở trong chiến trường hỗn loạn, không có thời gian xem mà thôi, lại không nghĩ tới, lúc nguy cơ xuất hiện, gương đồng tự biến...
Một đạo ánh sáng màu vàng nhạt từ trên gương đồng phóng ra, thẳng lên hư không, chiếu sáng bầu trời đêm!
Thời khắc này, Hung Thú ở xung quanh đều hoảng sợ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn đạo ánh sáng kia.
Hình như có một loại lực lượng chấn nhiếp tinh thần của bọn nó.
- Làm sao có thể... Đó là... Làm sao có thể ở trong tay hắn?
Tộc trưởng Hận Thiên Thị thấy được hào quang, hoặc nói là cảm ứng được khí tức mãnh liệt kia, đột nhiên cảm thấy tâm thần đại chấn, trên tay buông lỏng, dây cung nới lỏng ra, mũi tên cong vẹo không biết bắn đi nơi nào, nhưng hắn vẫn mờ mịt, hình như hồn nhiên không có lưu ý đến, ngơ ngác nhìn hào quang, mặt mũi tràn đầy khó tin.
Mà Đại cung phụng và một vị trưởng lão đang ngồi xếp bằng cũng cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía hào quang.
- Như thế nào... Sao sẽ như thế...
Nét mặt của bọn hắn cực kỳ phức tạp, mang theo khiếp sợ và khó có thể tin, thậm chí còn cười khổ...