Chương 417: Cửu Nguyệt Thăng Thiên
Trong gương đồng hào quang xoay tròn cũng làm Phương Hành hoảng sợ, phất tay ném gương đồng ra ngoài.
Gương đồng rời khỏi tay, không có rơi xuống đất, mà như tự động treo ở trên không trung, hào quang thẳng phá hư không, cũng không có tính sát thương gì, chỉ là trong đó có khí tức khó nói lên lời phóng thích ra, như bình thường tu sĩ phóng thích khí tức uy hiếp đối thủ hoặc cùng người quen lấy được cảm ứng, nhưng ở trong gương đồng xuất hiện khí tức, lại để người cảm thấy quỷ dị.
Nhất thời thú sợ người kinh, trong thiên địa phảng phất như an tĩnh, chỉ có hào quang của gương đồng chiếu rọi hư không.
Hai hơi sau, ầm ầm… hung cầm ác hổ, cự ngạc bò cạp cùng nhau gầm nhẹ, chậm rãi thối lui ra khỏi Hận Thiên Thị.
Xem hình dạng của bọn nó, giống như gặp phải tồn tại khủng bố, cực kỳ cảnh giác.
Mà Phương Hành cũng phản ứng lại, tay cầm gương đồng, cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy phong ấn trên gương đồng trở nên ảm đạm, hào quang trên gương đồng cũng biến mất, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết vì sao dị trạng kia lại xuất hiện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tộc trưởng Hận Thiên Thị, trong mắt hiện lên hàn quang.
- Con mẹ nói, đến thời điểm này còn nghĩ giết chết ta, xem ra ta không làm tuyệt một chút cũng không được...
Trong mắt Phương Hành hiện lên lệ sắc, vốn không thấy Tộc trưởng Hận Thiên Thị, cho rằng đối phương trốn đi nơi nào, nhất thời cũng không muốn tìm, hơn nữa hôm nay tai họa Hận Thiên Thị cũng không xê xích gì nhiều, nên định lưu lại khoản nợ cũ này ngày sau lại chậm rãi tính toán, không nghĩ tới đối phương còn trốn ở trong tối ám toán mình, cái này chẳng phải là chủ động lộ ra vị trí sao?
- Hỗn đản, nạp mạng đi...
Phương Hành rống to, cưỡi trên đầu Xích Long, vung vẩy hắc kiếm trong tay, uy phong lẫm lẫm đánh tới Tộc trưởng Hận Thiên Thị.
Khoảng cách mười dặm, đối với Phương Hành hôm nay cũng không quá đáng là mấy hơi, đặt ở trước mặt Xích Long, càng chỉ là trong chớp mắt, kẹp lấy hung phong vô tận, cơ hồ qua trong giây lát đã vọt tới trước mặt, móng vuốt sắc bén bắt xuống, Tộc trưởng Hận Thiên Thị ngay cả cung cũng không dám kéo, nếu không mũi tên chưa bắn ra, mình đã bị xé thành hai nửa.
Dưới kinh hoảng, hắn tiện tay ném cung, kinh hoảng đào tẩu.
Phương Hành sao sẽ bỏ qua hắn, hô to gọi nhỏ, vỗ đầu rồng, thúc giục Xích Long đuỗi theo.
- Dừng tay, ngươi từ chỗ nào lấy được bảo kính của lão tổ?
Thời điểm móng vuốt của Xích Long sắp đập xuống, lại đột nhiên có hai thân ảnh phi độn ra, một người mặc áo tang, râu tóc bạc trắng, đúng là Đại cung phụng, người khác mặc hắc bào, đầu trọc, Phương Hành cũng biết, chính là Đại trưởng lão của Hận Thiên Thị, hai người này đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt hung ác đánh về phía Phương Hành.
Hai người bọn họ đều trọng thương, thậm chí có thể chứng kiến vết máu trên người, dùng trạng thái của bọn hắn lúc này, tuyệt đối không phải đối thủ của Xích Long, nhưng bọn hắn đều điên cuồng, phảng phất như không bắt được Phương Hành, hoặc không lấy được gương đồng trong tay Phương Hành, thì thề không bỏ qua.
- Ta sát, đại cẩu tử chạy mau...
Phương Hành thấy vậy cũng bị dọa, không chút do dự quay người bỏ chạy.
Hắn cũng không ngốc, thực lực của Xích Long chống lại hai lão đầu kia cũng chưa chắc thất bại, chỉ có điều hai lão đầu kia muốn đối phó hắn lại không tốn sức, nếu Xích Long chống lại hai lão đầu kia, hắn bị kẹp ở trong chiến trường, chỉ là dư ba cũng đủ để xoắn nát hắn, mặc dù Xích Long thân mật với hắn, cũng nghe lời hắn, nhưng đầu óc không thanh tỉnh, một khi ác chiến, căn bản là sẽ không để ý che chở hắn.
Bởi vậy vừa thấy cảnh tượng này, lập tức quyết định chạy trốn, trước tới địa phương an toàn lại bảo Xích Long quay đầu lại chém giết.
Xích Long cũng bị Phương Hành quát dọa sợ, ngơ ngác một chút, rất thuận theo quay đầu bỏ chạy.
Cũng không biết có phải Phương Hành nói chữ "chạy" khiến nó lý giải quá sâu hay không, một Chân Long vốn hung phong bốn phía, uy phong lẫm lẫm, lại hiện ra cảm giác tả tơi xám xịt...
Hai người bọn họ chạy rất lưu loát, Đại cung phụng và trưởng lão đầu trọc cũng liều mạng đuổi theo.
- Để bảo kính của lão tổ lại...
Hai người hét lớn, giống như điên cuồng đuổi theo ở phía sau, thậm chí vì vận chuyển linh lực quá gấp, làm miệng phun máu tươi.
- Cái gì bảo kính của lão tổ, là của tiểu gia, bảo kính của ta...
Phương Hành không quay đầu lại, ôm bảo kính càng chặt.
Từ biểu hiện của hai lão đầu đến xem, kẻ đần cũng biết bảo kính này là bảo bối khó lường.
Tốc độ của Xích Long không phải dùng để trưng cho đẹp, lúc này có thể nói cực kỳ ra sức, còn Đại cung phụng và Đại trưởng lão đều bị thương, trơ mắt nhìn Phương Hành và Xích Long càng chạy càng xa, dần dần biến mất ở trên không trung, cả hai thở hồng hộc ngừng lại, khóc không ra nước mắt:
- Sao... bảo kính lại ở trong tay hắn?
- Lão tổ truyền thừa bí bảo... hi vọng duy nhất ly khai Quy Khư... Không phải đã thất lạc rồi sao?
Trong tiếng gào thét tuyệt vọng của hai lão đầu, Phương Hành đã đi không thấy bóng dáng.
Một đêm này, Quy Khư tương truyền, Hận Thiên Thị bị thú triều trùng kích, tổn thất thảm trọng, ít nhất sáu con Hung Thú cấp năm trùng kích, Hận Thiên Thị biến thành phế tích, tộc nhân và cung phụng tử thương thảm trọng, ngay cả năm vị trưởng lão và cung phụng tu vi mạnh nhất trong tộc, đa số cũng bị trọng thương, ba vị trưởng lão chết tại chỗ, hai người khác trọng thương, tục truyền sinh mệnh khó kéo dài.
Một đêm này, Hận Thiên tộc căn cơ bị hủy, đại tu sĩ chết gần hết, có thể nói tộc diệt.
Chỉ là rất ít người biết, đêm đó Hận Thiên Thị đã mất đi bảo vật cực kỳ trọng yếu...
Lại nói Phương Hành, vốn uy phong lẫm lẫm muốn đi lấy tính mạng của Tộc trưởng Hận Thiên Thị, lại bị hai lão đầu nổi điên dọa chạy, cũng không biết trốn bao xa, thẳng đến không thấy bóng dáng của hai lão đầu, mới ngừng lại quan sát chung quanh, tìm một sơn cốc an toàn hạ xuống.
- Con mẹ nó, hai lão đầu kia nổi điên thật đáng sợ...
Phương Hành lòng còn sợ hãi, ngồi xổm ở trên ngọn cây vỗ ngực.
Hắn cũng hạ quyết tâm, vẫn phải tranh thủ thời gian đề thăng thực lực cá nhân!
Như loại tình huống này, dù có Xích Long hắn cũng không an toàn, Xích Long mạnh hơn nữa, cũng không phải thực lực của mình!
Tựa như vừa rồi, nếu chỉ có Xích Long, hoàn toàn có thể quay đầu chém giết thống khoái, nhưng hắn ở bên cạnh lại không dám làm như vậy, vì Kim Đan đỉnh phong quá cường đại, bị cuốn vào trong đó, hắn chỉ có một con đường chết.
Nếu mạng nhỏ của mình xong rồi, dù Xích Long làm thịt hai lão đầu kia lại có tác dụng gì?
- Bất quá bảo kính này rốt cuộc là cái gì?
Phương Hành thở dốc một lát, mới cúi đầu nhìn gương đồng.
Bảo bối có thể làm cho hai Kim Đan đỉnh phong nổi điên, tuyệt đối sẽ không đơn giản, nhất là Phương Hành ẩn ẩn cảm giác, tựa hồ hai lão đầu kia biết bảo kính tồn tại, nhưng lại không biết bảo kính ở trong bức họa, cho nên mới biểu hiện ra vừa sợ vừa giận...
Lúc này đã có thể dùng Âm Dương Thần Ma Giám, Phương Hành nghỉ ngơi một lúc, liền kích động đi tới trước thạch bích, tìm một địa phương bí ẩn, dùng phi kiếm đào một cái thạch động, lại theo quy củ cũ, bảo Xích Long trông coi ở cửa ra vào, mình thì tiến vào thạch động, ôm gương đồng, toàn lực vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám, muốn nhìn gương đồng ruốt cuộc là cái gì.
- Thái Tức Kính...
Nhìn nửa ngày, Phương Hành xem xét ra danh xưng và tác dụng của gương đồng, nhưng cả người lại khẽ giật mình.
Cái gương này quả thực bất phàm, dùng Âm Dương Thần Ma Giám xem xét, phát hiện bảo kính là một Thần Khí, rót linh lực vào, sẽ phóng thích ra dị quang, thậm chí uy lực có thể giết cao thủ Nguyên Anh cảnh, đương nhiên, cái kia cũng cần tu vi người cầm kính đạt tới cảnh giới nhất định, nếu không lực lượng không đủ, căn bản phát huy không ra uy lực của Thái Tức Kính.
Có điều nếu chỉ như thế, lại làm cho hai Kim Đan đỉnh phong điên cuồng như vậy?
Để cho Hận Thiên lão tổ là tu sĩ Độ Kiếp cảnh bỏ bao công sức, thi triển bí pháp giấu kính này ở trong bức họa?
Chu Tước ngụy trang lẻn vào Hận Thiên Thị, có phải cũng là vì gương đồng này hay không?
Phương Hành cân nhắc không ra...
Hắn không biết là, giờ khắc này ở chỗ sâu nhất của Quy Khư, trong một Đạo Cung bị hư không loạn lưu và lôi điện bao quanh, ở thời điểm gương đồng hiện thế, lại loáng thoáng có tồn tại nào đó thức tỉnh, sau đó Đạo Cung ầm ầm mở ra, lộ ra một khe hở có thể tiến vào.
Ở trong khe hở, có một chiếc đèn lồng đỏ rực bay lên, càng lên càng cao, có xu thế ngang hàng với minh nguyệt.
Một vòng minh nguyệt, một chiếc đèn đỏ, cả hai hoà lẫn, hào quang của đèn lồng lại không thua minh nguyệt.
Thoạt nhìn thật giống như bên cạnh minh nguyệt, lại bay lên một vòng minh nguyệt...
- Rống...
Trong lúc nhất thời, vô số Hung Thú cường đại bị kinh động, nhìn về phía minh nguyệt màu đỏ kêu gào, giống như sợ hãi, lại như phẫn nộ.
Mà trong Quy Khư, cường giả của các thị tộc cũng sinh lòng cảm ứng, nhao nhao bay lên không, nhìn về phía minh nguyệt màu đỏ, biểu lộ có khiếp sợ, lại có một tia mừng rỡ khó có thể che dấu, cũng có người mang theo hoảng mang, chỉ là ý niệm trong nội tâm lại giống nhau:
- Thời điểm Cửu Nguyệt Thăng Thiên lại đến? Có hi vọng... Đi ra ngoài?