Chương 424: Bắt Xích Long
Các tu sĩ vội vã chạy đi, mấy khắc sau đã đi tới vị trí của Xích Long, các tu sĩ chỉ lo kinh động nó, không dám phóng thích khí tức quá mạnh mẽ, cách thung lũng còn trên trăm dặm đã thu lại khí tức, từng cái giống như tặc phỉ áp sát sơn cốc, trên mặt mỗi người đều cực kỳ trịnh trọng, dù sao thực lực của một Chân Long là không cho bất luận kẻ nào dám khinh thường.
- Muốn ra tay không?
Lặng lẽ đi tới trên thung lũng, mấy vị Kim Đan đỉnh phong ẩn giấu ở trong mây, tìm kiếm xuống dưới, xác thực nhìn thấy Xích Long đang lăn lộn ở trong một cái hồ, từng người nhất thời cảm thấy hưng phấn, lại có chút kinh hoảng, bọn họ đã là Kim Đan đỉnh phong, thực lực kinh người, nhưng đối mặt Xích Long, tâm trạng của ba người lại có chút lo sợ, nắm chắc không quá lớn.
- Ba người chúng ta liên thủ, đúng là có thể chiến một trận, chỉ là nắm chắc không đủ, không bằng như vậy, trước tiên lặng lẽ bày ra đại trận, vây Xích Long ở trong thung lũng, đợi viện binh trong tộc đến lại bắt giữ, chúng ta là Kim Đan đỉnh phong, đối phó Chân Long bực này, ít nhất phải năm người mới có nắm chắc không cho nó đào tẩu, ít nhất phải mười người mới có thể ung dung nắm bắt...
Phương Chính trưởng lão trầm giọng nói, phân tích lực lượng mạch lạc rõ ràng.
- Phương Chính trưởng lão nói không sai, hơn nữa bây giờ mục đích của chúng ta là bảo vệ Ma tiên tử, nếu ba người chúng ta ra tay liều mạng với Xích Long, dù bắt giữ được Xích Long thì đã làm sao? Vạn nhất phát sinh biến cố gì, thì hối hận cũng đã chậm!
Bái Nguyệt Thị Linh Lung trưởng lão mở miệng, thời điểm nói đến hai chữ "bảo vệ" thì rất nhấn mạnh, hiển nhiên là ý chỉ "giám thị" .
- Đúng là như thế!
Trưởng lão Ngự Thú Thị cũng làm ra quyết định, Bái Nguyệt Thị Linh Lung trưởng lão lấy ra trận kỳ, phân biệt hướng dẫn hai người khác phương pháp vận dụng trận kỳ của Bái Nguyệt Thị, sau đó Phụng Thiên Thị Phương Chính trưởng lão lấy ba trận kỳ, Hùng Hổ trưởng lão lấy ba trận kỳ, Bái Nguyệt Thị Linh Lung trưởng lão cầm hai trận kỳ, phân biệt tiềm về bốn phía thung lũng.
- Ngự Thú Thị các vị đến tột cùng là làm sao phát hiện Xích Long?
Trong hư không, thân hình Ma Cô huyền lập ở trên hư không, nhẹ giọng nhìn một vị cung phụng của Ngự Thú Thị hỏi.
Cung phụng kia vội nói:
- Hồi bẩm Ma tiên tử, sau khi chúng ta cảm ứng được khí tức pháp khí truyền tin đặc hữu của Ngự Thú Thị thì tới, phát hiện tung tích của Xích Long. Chỉ là tộc nhân phóng thích pháp khí truyền tin đã không thấy, cảm ứng khí tức của hắn cũng không hề có dấu vết, nói vậy hẳn đã gặp bất trắc, tại hạ suy đoán, phỏng chừng là mấy tộc nhân kia phát hiện tung tích Xích Long, cũng bị Xích Long phát hiện công kích, chịu khổ bất trắc, cũng may bọn họ ở trước khi chết kích phát pháp khí đưa tin...
- Làm sao sẽ xảo như vậy, Xích Long dĩ nhiên ở lân cận? Sẽ không có trò lừa chứ?
Ma Cô âm thầm nhíu mày, liếc nhìn về phía Thiếu Tôn, sau đó lại cẩn thận hỏi vài câu, nhưng càng nghe càng hồ đồ, dựa theo cung phụng này nói, bọn họ đã ở đây hơn nửa canh giờ, nhưng không có nhìn thấy chủ nhân Xích Long, Xích Long kia cũng giống như trở thành Hung Thú vô chủ, ở đó tự mình vui đùa.
Thiếu Tôn liếc mắt nhìn xung quanh, mặt ngoài vẫn là dáng vẻ tôi tớ, nhưng trong lòng thì ẩn ẩn cảnh giác:
- Lưới đã bày xuống, bắt được Xích Long, thì tiểu tử kia chỉ là việc sớm muộn, chỉ có điều sao sẽ tới nhanh như vậy? Xích Long dĩ nhiên xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ Hình Phương kia cũng tới thăng Tiên Đài? Coi như không đi, nếu hắn giết mấy tộc nhân của Ngự Thú Thị, cũng sẽ từ trong lời nói moi ra tin tức, nhưng vì sao không đào tẩu?
Theo hắn dự đoán, sẽ không thể bắt được Phương Hành nhanh như vậy, dù sao hắn biết tiểu tử kia có chút giảo hoạt. Có thể một người diệt Hận Thiên Thị, thì há có thể dễ dàng đối phó? Hắn đã đoán được, nếu người này biết toàn bộ Quy Khư tìm hắn, nhất định sẽ mang theo Xích Long trốn tới chỗ ít dấu chân người, lại từ từ tính kế, tìm cơ hội trực tiếp từ bỏ Xích Long, hoặc đưa Xích Long cho bọn họ, hợp tác với bọn họ, đồng thời tiến vào hạch tâm Quy Khư.
Bất luận Phương Hành lựa chọn như thế nào, đều sẽ rơi vào trong lòng bàn tay của Thiếu Tôn, bị hắn vững vàng khống chế.
Nhưng bây giờ Xích Long bỗng nhiên xuất hiện, tiểu tử họ Phương lại không thấy hình bóng, làm cho người khó có thể nắm bắt.
Dù sao theo người khác, mục đích của bọn họ là Xích Long, nhưng trong lòng Ma Cô và hắn rõ ràng, chủ nhân Xích Long mới là mục tiêu chủ yếu, nếu không tìm được Phương Hành, không lấy được gương đồng trong tay hắn, hai người bố trí coi như thất bại.
Đã như thế, trong lòng hai người không khỏi có chút nôn nóng.
- Tên kia đến tột cùng đi nơi nào?
Thiếu Tôn càng nghĩ trong lòng càng loạn, các loại suy đoán không ngừng hiện lên, tuy hắn là thượng cổ Tứ Hung Chu Tước, sau khi trưởng thành thực lực mạnh mẽ, nhưng hắn từ nhỏ thích vận dụng mưu lược, hơn nữa ở trong tay Phương Hành ăn hai lần thiệt lớn, càng nghĩ phải cố gắng bắt đối phương, không chỉ muốn cướp gương đồng, còn muốn tiết oán khí, vì vậy chấp niệm trong lòng càng thâm.
Chỉ tiếc càng nghĩ càng loạn, không dò được mục đích của Phương Hành là cái gì.
Đương nhiên, hắn đại khái nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, tư duy cùng hắn tuyệt nhiên không giống Phương Hành, Phương Hành cân nhắc căn bản không phải là trốn...
Vào lúc này, Phụng Thiên Thị Phương Chính, Bái Nguyệt Thị Linh Lung, Ngự Thú Thị Hùng Hổ đã phân biệt rơi vào ba góc của thung lũng, cắm trận kỳ ở vị trí dự định, chuẩn bị lặng yên không một tiếng động bố trí đại trận, trước tiên nhốt Xích Long lại nói, đợi cao thủ trong tộc đến, năm Kim Đan đỉnh phong đến, mới có nắm chắc đối phó Xích Long, phòng ngừa bất ngờ phát sinh.
Động tác rất nhẹ nhàng, chỉ lo kinh động Xích Long, thế nhưng trơ mắt nhìn tám trận kỳ đã có năm cây cắm xuống, chỉ còn lại ba cây cuối cùng, Xích Long tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên tỉnh lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, long tị phun ra hai đạo nhiệt khí, long mục uy nghiêm đáng sợ, mang theo sát khí nhìn về phía Phụng Thiên Thị Phương Chính.
Phương Chính trưởng lão đang rón ra rón rén cắm một cây trận kỳ vào thạch nham, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng mát lạnh, trong lòng kinh hãi quay đầu, đã thấy hai mắt Xích Long nhìn tới, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, trong tâm ôm một tia may mắn, đang nghĩ có phải Xích Long thật nhìn thấy mình hay không, đột nhiên chỉ nghe Xích Long gầm nhẹ, trực về vọt phía hắn.
Vèo…
Một xích ảnh giống như mũi tên bay thẳng lên trời, phương hướng mũi tên chính là Phương Chính trưởng lão...
- Xích Long chấn kinh, động thủ!
Phương Chính trưởng lão kinh hãi, không kịp ngẫm nghĩ vì sao mình cẩn thận như vậy, lại vẫn kinh động đến Xích Long, liền theo bản năng rút phi kiếm, thân kiếm run lên, đạo đạo sóng kiếm như thủy triều lan tràn, nhìn thấy Xích Long lao tới, liền quyết định muốn động thủ, nếu không để nó chạy trốn, Quy Khư to lớn như thế, muốn tìm nó sẽ rất phiền phức.
Ầm!
Xích Long lao tới, trực tiếp dùng đầu rồng tiếp sóng kiếm, như phá thủy triều xông lên, đánh về phía Phương Chính trưởng lão, Phương Chính trưởng lão thấy sóng kiếm phòng ngự của mình không được, trong cơn kinh hoảng, thân hình lóe lên, vèo... triển khai Na Di Thuật, thân hình đã vọt ra ngoài trăm trượng, căn bản không dám đón đỡ Xích Long, nếu không sẽ bị thương nặng.
- Động thủ đi!
Linh Lung trưởng lão thấy thế, cũng thấp giọng thở dài, nhìn về phía trưởng lão Ngự Thú Thị.
- Động thủ!
Hùng Hổ trưởng lão quát chói tai, tay bấm pháp quyết, trong túi trữ vật thình lình bay ra bốn cái bóng, bốn cái bóng này nghênh không lớn lên, phát sinh nhiều tiếng gầm nhẹ, hung khí uy nghiêm đáng sợ từ trên người chúng toả ra, sau đó cái bóng triển khai, thình lình là một con Hung Viên có bốn cánh tay, một con Cự Hùng lông đỏ, một con Ngân Vĩ Huyết Lang, còn có một con Bích Tình Mãng một sừng.
Hung Thú cấp bốn!
Rõ ràng là bốn con Hung Thú cấp bốn!