Lược Thiên Ký

Chương 428: Không tin trừng trị không phục ngươi!

Chương 428: Không tin trừng trị không phục ngươi!

Sau khi trấn trụ các tu sĩ, Phương Hành nắm Ma Cô lên, xoay người nhảy lên đầu rồng quát:
- Đi thôi!
Xích Long vẫy đuôi bay đi, mấy Kim Đan cảnh ngăn ở trước người bọn hắn, không nguyện thả bọn hắn rời đi, lại không dám ngăn đường của Xích Long, sắc mặt cả đám âm tình bất định nhìn về phía ba vị trưởng lão, ba người kia liếc nhau một cái, nhưng cũng đành chịu, lúc này ai dám đi ra cướp người? Chỉ có thể ra vẻ điềm nhiên nói:
- Ngươi đi đâu?
Phương Hành lười biếng nói:
- Đương nhiên là về Thăng Tiên Đài, thương lượng sự tình làm sao tiến vào hạch tâm Quy Khư!
- Ngươi còn dám đi hạch tâm Quy Khư?
Linh Lung trưởng lão giật mình, sắc mặt lạnh lùng hỏi.
Phương Hành cười lạnh nói:
- Đương nhiên muốn đi, còn phải đi nhanh, ta là người nhất định lấy được Đạo Tạng, bọn hỗn đản các ngươi tranh thủ thời gian chuẩn bị nhân thủ vật tư, đừng kéo chân sau của ta...
Hắn cũng muốn tiến vào Quy Khư...
Các tu sĩ cực kỳ kinh ngạc, nói thật, lúc này bọn hắn lo lắng nhất là Phương Hành quấy rối hành trình vào hạch tâm Quy Khư, dù sao lúc này hắn bắt được Ma Cô, các tu sĩ sợ ném chuột vỡ bình, thật rất khó đối phó hắn, nhưng nghe hắn nói cũng muốn tiến vào Quy Khư, các tu sĩ liền yên tâm, bất quá trong nội tâm rất nghi kị, gia hỏa kia thực từ bỏ Xích Long, dùng nó huyết tế sao?
Trong nghi hoặc, các tu sĩ cũng chỉ có thể theo sau lưng Xích Long, quay trở lại Thăng Tiên Đài.
Lại tới nơi này, Phương Hành đã không cần trốn ở phía xa nghe lén, mà trở thành trung tâm tuyệt đối, nghênh ngang tiến vào hành cung của Ma Cô, Xích Long thì uy phong lẫm lẫm canh giữ ở cửa cung, bất luận kẻ nào tới cũng rống to, sau đó há miệng cắn, quả thật còn hung hơn chó.
Phương Hành thì cùng Ma Cô tiến vào trong hành cung, ở trong hành cung tìm kiếm nửa ngày, mới tìm được một cái vạc lớn, sau đó đi ra ngoài tùy tiện sai một người lấy nước suối tới, pha trộn chút thảo dược, cuối cùng ném Ma Cô vào vạc lớn ngâm.
Lúc này Ma Cô bị thương quá nặng, dù có Huyết Liên Tử không ngừng bổ sung huyết khí, cũng vẫn ở vào trạng thái sinh tử một đường, mà Phương Hành lại lo lắng người khác tiếp cận nàng, cho nên chỉ phải tự mình động thủ giúp nàng chữa thương. Bất quá khoan hãy nói, mặc dù Phương Hành không thông cái khác, nhưng đối với chữa thương vẫn có vài phần tâm đắc, dù sao mình bị thương quá nhiều, người khác đều là bệnh lâu thành y, hắn bị đánh nhiều, cũng tính toán nửa cái người trong nghề, dùng dược liệu cực kỳ tinh chuẩn.
Còn nữa, tuy y lý, lý thuyết y học của Phương đại gia không ra sao, nhưng nhiều tiền nha, không nói Huyết Liên Tử kéo lại tính mạng của Ma Cô, lúc này hắn tùy tiện lấy ra hơn mười cây linh dược, đều là bảo dược đỉnh phong, tuy vạc nước thuốc phối hợp có chút lộn xộn lung tung, bất quá chỉ nhìn giá trị mà nói, thực có thể nói giá trị liên thành, dùng để trị thương là dư xài.
Làm xong hết thảy, lại nhấc lên Ma Cô, lột sạch pháp bào cháy đen trên người, sau đó ném vào trong vại nước, tay trái đặt ở trên trán của nàng, dò xét thương thế thoáng một phát, do dự một lúc lâu, lại độ vào trong cơ thể nàng một đạo linh lực, trợ giúp nàng dẫn dắt lực lượng của Huyết Liên Tử chữa thương. Tuy Ma Cô bị thương nặng càng dễ dàng khống chế, nhưng hắn cũng không muốn nữ nhân này chết, dù sao tiến vào hạch tâm Quy Khư còn phải dựa vào nàng dẫn đường.
Nói trắng ra, Ma Cô chính là một bản đồ sống, còn nữa, đối với Tứ Hung cấm chú trong miệng nàng, Phương Hành cũng muốn lý giải nhiều hơn.
Một canh giờ dần dần trôi qua, Phương Hành thu công, trên trán chảy ra mồ hôi.
- Ngươi... Ngươi thật ác độc...
Ma Cô gian nan mở miệng, nói câu đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại.
Phương Hành ngồi ở một bên, nhìn cũng không nhìn nàng nói:
- Đừng nhiều lời, nếu ta không làm như vậy, hiện tại một là đang trốn chết, hai là đã bị giết chết, dù ta là cao thủ chạy trốn, cũng sẽ thảm không nói nổi, ba là ta giao đại cẩu tử cho các ngươi, chỉ sợ kết cục cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, là ngươi dồn ta vào tuyệt lộ trước, hiện tại còn trách ta hung ác, có ý tứ sao? Tốt xấu gì ta cũng lưu lại tính mạng cho ngươi!
Ma Cô không nghĩ tới hắn sẽ nói nhiều như vậy, vì đang trọng thương, ý nghĩ hỗn loạn, nhất thời khó có thể phản bác.
- Muốn vào Tứ Hung chi môn, cần phải hiến tế huyết mạch Tứ Hung, dù ngươi khống chế ta, thì có tác dụng gì?
Qua nửa ngày, Ma Cô mới dùng hết khí lực toàn thân nói, chỉ mấy câu, đã có chút thở không ra hơi.
- Cũng không hẳn vậy!
Phương Hành lười biếng cười hì hì nói:
- Nếu quả thật đến một bước cuối cùng, có lẽ ta sẽ hiến tế đại cẩu tử, nhưng làm như vậy nhất định phải là ta, thay đổi bất luận người nào làm như vậy, ta cũng sẽ liều mạng với hắn! Hiện tại nói những thứ này còn sớm, ta cũng không biết ngươi nói là thật hay giả, vạn nhất ngươi ở nơi này giả thần giả quỷ nói hưu nói vượn thì sao?
Trên mặt Ma Cô cứng ngắc, như ráng nặn ra dáng tươi cười thống khổ lại xem thường:
- Ngươi cảm thấy... ta sẽ nói cho ngươi biết? Ngươi đủ hung ác, nhưng ngươi vẫn không dám để cho ta chết, nếu không... cũng không cần ra sức cứu ta...
Phương Hành cười nói:
- Ta đương nhiên không nỡ giết ngươi, nhưng bây giờ ta sẽ đi tiêu diệt mấy nô bộc của ngươi...
Ma Cô lắp bắp kinh hãi, trong mắt lóe lên hàn mang:
- Ngươi... Ngươi dám?
Phương Hành lấy ra hồ lô rượu, lười biếng uống một ngụm, đưa về phía Ma Cô nói:
- Ngươi uống không?
Ma Cô ngơ ngẩn, nhưng hiểu rõ ý tứ của Phương Hành, kia là ý khinh thường tranh luận, nghĩ tới hắn ngay cả mình cũng dám hạ tử thủ, thì làm sao sẽ thương tiếc mấy nô bộc? Chỉ là trong nội tâm không muốn đám người Thiếu Tôn thành điểm yếu, không khỏi thở ra một hơi, cố gắng bày ra bộ dạng lạnh lùng:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm?
Phương Hành vỗ mông đứng lên nói:
- Ta đi thử một chút!
Ma Cô lắp bắp kinh hãi:
- Ngươi dám tổn thương bọn hắn, ta sẽ lập tức tự tuyệt, ngươi... Đời này cũng đừng nghĩ bước vào Đạo Cung nửa bước!
Phương Hành thu chân trở lại, cười hì hì nói:
- Vậy ngươi tốt nhất phối hợp ta một chút, cần gì làm cương như vậy? Trên thực tế chúng ta cũng không có thù, chỉ là ngươi muốn bắt đại cẩu tử của ta hiến tế, ta mới bị bức ra tay, không bằng như vậy, ngươi nói cho ta biết kỹ càng về Tứ Hung cấm chú, mọi người cùng một chỗ nghiên cứu, sau đó hợp lực tiến vào hạch tâm của Quy Khư được không? Không chừng chúng ta có thể tìm được phương pháp không cần tổn thương đại cẩu tử cũng có thể tiến vào Thái Thượng Đạo Cung? Chẳng phải là tất cả đều vui vẻ?
- Hừ...
Ma Cô suy yếu, nhưng tiếng hừ lạnh này ngược lại rất có thanh thế, hung hăng khinh bỉ Phương Hành một cái.
Phương Hành tức giận, hung ác ném hồ lô rượu xuống đất, xoắn tay áo nói:
- Đàn bà thúi, đừng tưởng ngươi bị thương ta không dám đánh ngươi, chọc giận ta trước đánh ngươi vài tát lại nói...
Ma Cô híp mắt nhìn hắn một cái, khinh thường trả lời.
Phương Hành trừng mắt cả buổi, bỗng nhiên điềm nhiên như không có việc gì nhặt hồ lô lên tiếp tục uống, nói:
- Đợi thương thế của ngươi tốt lên một chút lại đánh!
Trên mặt gần như cháy khô của Ma Cô lộ ra vẻ xem thường, nhấc lên khí lực nói:
- Ngươi... không cần uổng phí tâm cơ... coi như ngươi bắt được ta, cũng mơ tưởng khống chế ta, nếu ngươi dám đụng nô bộc của ta, ta sẽ lập tức tự sát, nếu muốn tra tấn ta, ta cũng không sợ, hoặc là... chúng ta cứ dong dài như vậy, hoặc là... giết ta, xong hết mọi chuyện...
Nói xong ngẩng đầu hung hăng nhìn Phương Hành, vậy mà không có ý tứ thỏa hiệp chút nào.
- Lợn chết không sợ nước nóng sao...
Phương Hành cũng có chút khó xử, bắt được người là một việc, nhưng làm sao khống chế lại là một chuyện khác, người ta không phối hợp nha!
Mấu chốt là hiện tại thật không thể tra tấn Ma Cô, thậm chí không thể bị kích thích, bằng không sơ sẩy một cái chết rồi thì phiền toái!
Mà mang theo như vậy cũng không được, sự tình phía sau còn cần Ma Cô phối hợp, nếu nữ nhân này một mực phân cao thấp với mình, mình sẽ nửa bước khó đi, dù cầm nô bộc uy hiếp nàng, cũng không phải kế lâu dài, chọc nàng nóng nảy, đến lúc đó chỉ ra tử lộ, mọi người không phải cùng nhau chơi xong, vẫn phải nghĩ ra biện pháp, nắm chỗ bảy tấc của nàng mới tốt...
Vừa nghĩ vừa đánh giá Ma Cô, Ma Cô lại không để ý tới hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
- Ha ha, ta đã biết...
Suy nghĩ nửa ngày, Phương Hành bỗng nhiên cười to, dọa Ma Cô hoảng sợ, mở to mắt, cảnh giác nhìn hắn.
- Ta vừa nghĩ tới một ý kiến rất hay, không tin không thu phục được ngươi...
Phương Hành ném hồ lô đi, đứng dậy bắt đầu cởi quần áo, miệng nói:
- Bất quá như vậy thì tiện nghi ngươi rồi!
Động tác này của hắn, lại dọa Ma Cô biến sắc:
- Ngươi muốn làm gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất