Chương 427: Ngươi cũng không phải mẹ ta!
Phương Hành tâm lý nắm chắc, lúc này chỉ cần mình có một chút do dự, chỉ sợ nữ nhân này sẽ thi triển Na Di Thuật đào tẩu, cũng không cần nhiều, chỉ cần nàng ra ngoài mười trượng, gương đồng của mình sẽ rất khó uy hiếp được nàng, sau đó các tu sĩ ở chung quanh dâng lên, dù mình có gương đồng, lại có thể giết được mấy người? Dù sao nàng đoán không sai, gương đồng này, mình căn bản không cách nào sử dụng nhiều.
Trên thực tế, hôm nay hắn đã tiêu hao tất cả linh lực dự trữ trong kinh mạch thứ chín, mới thúc dục gương đồng đến loại trình độ này.
Cái này còn là vì căn cơ hắn vững chắc, thay đổi tu sĩ khác, dưới tình huống Trúc Cơ cảnh, chỉ sợ căn bản không cách nào thúc dục gương đồng, ưu thế của Phương Hành ở sự tình này bày ra không thể nghi ngờ, ngoại trừ có được chiến lực cường đại hơn tu sĩ cùng cảnh giới rất nhiều, ngay cả vận dùng pháp bảo cũng có thể phát huy ra uy lực kinh khủng.
Có điều cũng chỉ như thế, dù sao tu vi không đến, có thể thi triển một lần đã cực kỳ khó được rồi.
Cơ hội áp chế Ma Cô, hắn chỉ có một lần, không cho phép sơ sẩy, nếu không cẩn thận, chính là vạn kiếp bất phúc.
Ma Cô cũng phát hiện điểm này, nàng thoạt nhìn có chút uyển chuyển ôn nhu, nhưng hành động lại cực kỳ hung hãn, muốn dùng cái mạng nhỏ của mình tới khiêu chiến dũng khí của Phương Hành, nàng kết luận dù Phương Hành phong tỏa nàng, cũng không dám thúc dục... Mà chỉ cần hắn do dự, sẽ rơi vào lòng bàn tay của mình, không còn cơ hội lật bàn!
Bởi vậy nàng tựa như khiêu khích vận chuyển một tia linh lực!
Nếu như Phương Hành không có phản ứng, một tia linh lực kia sẽ lập tức thúc dục Na Di Thuật, trốn ra ngoài trăm trượng.
Lúc này Thiếu Tôn ở bên người nàng, ánh mắt cũng lạnh lẽo, lành lạnh nhìn Phương Hành.
Chỉ có điều hắn và Ma Cô không nghĩ tới Phương Hành căn bản không phải người bình thường, thời điểm Ma Cô vận chuyển linh lực khiêu khích, Phương Hành bỗng nhiên hừ lạnh, linh lực vận chuyển, mạnh mẽ rót vào trong gương đồng, ầm ầm... vốn linh lực đã tràn đầy, chỉ thiếu một tia để thúc dục, hắc diễm phun mạnh ra...
Hắc diễm trực tiếp dọa Ma Cô và Thiếu Tôn ngây ngốc.
Một tia khiêu khích trên mặt Ma Cô cùng với nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác trên mặt Thiếu Tôn còn chưa rút đi...
Vù vù...
Hỏa diễm màu đen đón gió lan ra, nháy mắt đã bao bọc Ma Cô ở trong biển lửa, có tiếng kêu thảm thiết vang chín tầng trời, Thiếu Tôn ngơ ngác, sau đó nhanh chóng thối lui, thời điểm hắn vừa thối lui, hắc diễm vậy mà dọc theo không khí lưu chuyển bốn phía bao trùm lấy hắn, sau đó không ngừng bạo phát, ở trong phạm vi mười trượng hóa thành biển lửa.
Vù vù!
Nhất thời hắc diễm bay phất phới, ở dưới ánh lửa quỷ dị chiếu rọi, giống như ngay cả mặt trời mới mọc cũng có chút ảm đạm.
- Ngươi dám...
Thời điểm ánh lửa bao phủ, Phương Chính trưởng lão, Linh Lung trưởng lão, Hùng Hổ trưởng lão đang cùng Xích Long ác đấu, thấy tình cảnh bên này, không khỏi cực kỳ khiếp sợ, vậy mà bất chấp vây công Xích Long, đồng thời quay người nhìn Phương Hành rống lớn, trong nội tâm kinh hoàng, Ma Cô chết, bí mật Quy Khư chẳng phải vô vọng?
Thừa dịp bọn hắn phân thần, Xích Long càng đánh càng mạnh đạt được cơ hội, điên cuồng phản kích, long thân quét ngang, đánh ba người bay ra ngoài, long uy đại thịnh, chăm chú thúc ép, một bộ ngươi chết ta sống!
- Thực cho rằng ta không dám xuống tay với ngươi? Ngươi cũng không phải mẹ ta!
Đằng sau gương đồng, Phương Hành cười lạnh nói, đã làm một sự tình kinh người, lại không thèm để ý.
Tuy Thái Tức Kính trong tay hắn uy lực cường đại, nhưng tiêu hao linh lực cũng rất lớn, bị hắn dùng chừng nửa canh giờ quán chú linh lực, lại chỉ thiêu đốt không đến ba hơi thì dần dần tiêu tán, hỏa diễm màu đen quỷ dị tán đi, từ một biển lửa hóa thành Hỏa Long, lại từ Hỏa Long hóa thành ngọn lửa, bay trở về trong gương đồng.
Mà lúc này Ma Cô đã bị đốt không ra hình người, toàn thân khét lẹt, vô luận là pháp bào hay trang sức trên người, đều bị hỏa diễm màu đen đốt sạch, cả người giống như biến thành một khúc than, thời điểm hỏa diễm biến mất, nàng không rên một tiếng, rơi xuống trên mặt đất, thoạt nhìn không có khí tức, như đã bị đốt chết rồi...
- Hỗn đản, ta giết ngươi...
- Vậy mà dám giết Ma Cô Tiên Tử, cùng tiến lên, giết hắn đi...
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ nhao nhao hét lớn, con mắt đỏ bừng, nhìn Phương Hành hô đánh kêu giết.
Theo bọn họ, Phương Hành ở đâu là đốt giết Ma Cô, mà là đốt diệt hi vọng của tất cả bọn hắn.
Chỉ có điều, đối mặt các tu sĩ phẫn nộ, Phương Hành chỉ cười lạnh, lấy tay trảo một cái, Ma Cô bị hắn nhiếp trở về, hai ngón tay nạy cằm nàng ra, nhét vào trong miệng một hạt sen, sau đó bóp cổ của nàng nhìn mọi người kêu lên:
- Không muốn nàng chết lần nữa, các ngươi cứ tới đây...
- Khục...
Ma Cô nhìn như không còn một tia sinh cơ, đột nhiên cực kỳ suy yếu ho khan một tiếng, trong tiếng ho khan, cái miệng nhỏ nhắn khẻ nhếch, lại có mùi huyết tinh nồng đậm phun ra, trong phương viên hơn mười trượng đều ngửi được thanh thanh sở sở, cùng lúc đó, vừa rồi thân thể nàng tĩnh mịch, lại xuất hiện sinh cơ yếu ớt, chỉ là như ngọn nến trong gió, tùy thời sẽ dập tắt...
- Dừng tay, Ma tiên tử chưa chết...
Có người kêu lớn, dốc sức liều mạng ngăn cản những người muốn xông lên.
Trên thực tế cũng không có người muốn xông lên, tuy nơi này không ít Kim Đan cảnh, nhưng lại có mấy người thực dám đi lên cùng Phương Hành dốc sức liều mạng, dù sao vừa rồi uy lực của gương đồng kia mỗi người đều thấy, kẻ đần mới xông lên liều mạng, bọn hắn chỉ làm dáng mà thôi.
Nhất là cảm nhận được trên người Ma Cô có khí tức sinh mệnh yếu ớt, bọn hắn càng sẽ không lên.
Dù sao bọn hắn chỉ sợ không có người chỉ đường tiến vào Quy Khư, chỉ cần Ma Cô không chết, thì có bị thương ra sao cũng được.
- Hắc hắc, thấy được không? Đừng tưởng ngươi là người cuối cùng của Tầm Long Thị, thì ta không dám giết ngươi, cũng đừng nói cái gì sau khi giết ngươi, những người khác sẽ xông lên xé ta thành mảnh nhỏ, trên thực tế sau khi ta giết ngươi, ngươi đối với người khác là không có một chút giá trị, ai sẽ vì một người chết đến tìm ta báo thù? Thực coi đại cẩu tử của ta chỉ biết giả đáng yêu, không biết cắn người sao?
Phương Hành nhìn những người khác, lại nói với Ma Cô, tiện tay ném vào trên tường vân của mình.
Lúc này Ma Cô nói không ra lời, tuy được Huyết Liên Tử kéo lại tính mạng, nhưng thương thế quả thực quá nặng, lúc này toàn thân nàng thê thảm, ngay cả mở mắt nhìn Phương Hành cũng khó khăn, làm sao có thể mở miệng nói chuyện?
- Ba lão hỗn đản các ngươi, còn không dừng tay cho ta?
Phương Hành lại nhìn về phía xa còn đang ác chiến... Hoặc nói là Chân Long đuổi theo ba người cắn, giương giọng hét lớn, đồng thời gọi Xích Long trở lại, gọi hai ba lần, Xích Long mới lưu luyến không rời ngừng truy đuổi, ngoắt ngoắt cái đuôi bay trở về bên người Phương Hành, ba vị trưởng lão kia cũng không dám ngăn trở, chỉ trầm tĩnh không nói, đứng ở trên không trung thở hổn hển.
- Từ giờ trở đi, người duy nhất biết đường tiến vào hạch tâm Quy Khư, nắm giữ ở trong tay ta...
Phương Hành lại xách chân Ma Cô lên... đường đường Kim Đan cảnh, lúc này lại không mạnh hơn con gà bao nhiêu.
Các tu sĩ ở chung quanh thấy bộ dáng của hắn, cả đám hận đến nghiến răng, nhưng hết lần này tới lần khác không người dám nói...
Nói giỡn, một lời không hợp đốt Ma Cô giống như than, nếu thật sự gây hắn nóng nảy, Ma Cô chết thì làm sao bây giờ?
Phương Hành đánh giá bộ dáng của các tu sĩ, cười hắc hắc, trong nội tâm có chút đắc ý.
Hắn biết mình trải qua sự tình đốt cháy Ma Cô, lại cứu nàng trở về, đã dọa sợ những người kia.
Vốn ở dưới loại cục diện này, dù hắn bắt được Ma Cô, cũng không có mấy người cho rằng mình dám thật sự động thủ, dù sao thoạt nhìn nếu mình thật động thủ giết Ma Cô, trên tay không có con tin, đại cẩu tử lại bị đối thủ cuốn lấy, mình thật có khả năng bị xé thành mảnh nhỏ, ngay cả bản thân Ma Cô cũng tự nghĩ thân phận bất phàm, dám khiêu khích mình, huống chi là người khác?
Bởi vậy Phương Hành dùng phương pháp khác biệt nói cho mọi người biết… hắn dám!
Ngươi đã cảm thấy ta không dám giết ngươi, vật ta đốt cho ngươi xem, hắc diễm trong gương đồng phóng ra, uy lực thật quá khủng bố, Ma Cô là Kim Đan cảnh, nhưng ở dưới hắc diễm không hề có lực phản kháng, cơ hồ qua trong giây lát đã bị đốt thành than, đã có ấn tượng như vậy, Phương Hành không tin bọn hắn không sợ ném chuột vỡ bình.
Hành động kia thoạt nhìn có chút lỗ mãng, nhưng trên thực tế Phương Hành đã nắm chắc, hắn phóng thích hắc diễm vừa ra liền thu, Ma Cô bị thương cũng không có nặng như bề ngoài, đơn giản mà nói, sẽ không lập tức chết, mà chỉ cần nàng không lập tức chết, Phương Hành có biện pháp cứu nàng, Huyết Liên Tử đủ để cho nàng bị đốt trọng thương sống sót, thậm chí phục hồi như cũ.
Bất quá dù ăn Huyết Liên Tử, bị thương cũng là chú định, nhưng này rất hợp ý Phương Hành.
Hắn muốn Ma Cô làm con tin cũng không phải sự tình một ngày hai ngày, mà là muốn chăn nuôi lâu dài, nếu Ma Cô không bị thương, hắn còn thật không dám mang theo, ai biết người ta sẽ lật bàn lúc nào, khi ấy xui xẻo chính là mình.
Hôm nay lại tốt rồi, không chỉ trấn áp chúng tu, mấu chốt nhất là một người bị trọng thương, cũng dễ khống chế hơn nhiều.