Lược Thiên Ký

Chương 430: Khẩu chiến quần tu

Chương 430: Khẩu chiến quần tu

Lúc này ở ngoài hành cung, bất ngờ xuất hiện mười mấy Kim Đan cảnh, chân đạp tường vân, nhìn chằm chằm đại môn của hành cung, cơ hồ có được lực lượng giết người, làm cho lòng người run sợ. Xích Long lại không sợ, ngửa cổ thét dài, trong long mục tràn đầy khí tức huyết tinh, gắt gao canh giữ ở trước hành cung, nhìn thẳng đám người kia, tùy thời lao ra chém giết.
- Cao thủ của mấy thị tộc toàn bộ chạy đến a?
Phương Hành liếc nhìn, vốn muốn lao ra đùa nghịch uy phong, nhưng thấy cảnh này thì đánh chết cũng không ra.
Cao thủ thật nhiều lắm, chỉ là Kim Đan đỉnh phong đã chừng mười người, Kim Đan cảnh bình thường đếm không hết, hắn hoài nghi trong Quy Khư, ít nhất hai phần ba cao thủ đều đến nơi này, đối mặt nhiều cao thủ như vậy, nói thật, dù có Xích Long che chở, hắn cũng không có cảm giác an toàn, người ta tùy tiện nắm một kẻ hỡ, là có thể lập tức bắt giữ mình.
Những người này, ẩn ẩn phân thành bốn nhóm, ba nhóm trước, phân biệt chính là Ngự Thú Thị, Bái Nguyệt Thị, Phụng Thiên Thị, mỗi nhóm đều có ba Kim Đan đỉnh phong lĩnh đội, phía dưới thì tầm ba mươi Kim Đan cảnh bình thường, mà trừ ba nhóm lớn, còn có một nhóm do các tiểu thị tộc và tán tu trong Quy Khư liên minh, cũng coi như có lực lượng sánh vai.
Trong đó bất ngờ cũng có ba Kim Đan đỉnh phong, cùng với hơn năm mươi Kim Đan cảnh giới không đều, thực lực quyết không thua ba đại thị tộc.
Sau đại hội Thăng Tiên Đài, các thị tộc đều lấy được tin tức truyền nhân Tầm Long Thị hiện thân, lập tức đưa tin cho thị tộc của mình, lệnh dẫn cao thủ trong tộc chạy đến, làm cho cao thủ trên Thăng Tiên Đài thoáng cái nhiều hơn bốn năm lần. Lúc này các bộ đã tính toán là cao thủ ra hết, mỗi bộ đều chỉ chừa một hai Kim Đan đỉnh phong bảo hộ tộc đàn, người còn lại đều tới.
Phương Hành thậm chí cảm giác có chút may mắn, may mắn mình kịp thời bắt cóc Ma Cô, nếu lúc ấy hơi do dự, đợi cho nhiều cao thủ như vậy liên hợp lại, dù mình và Xích Long liều mạng, cũng không gây ra chút sóng gió gì, lúc nhỏ Đại thúc thúc từng dạy rất nhiều lần, muốn cướp thương đội nào thì phải lập tức ra tay, đuổi ở trước khi quan binh tới, quả nhiên không sai.
- Chủ nhân Xích Long, đi ra nói chuyện!
Trong trận doanh Phụng Thiên Thị, một lão tu sĩ mặt mũi tràn đầy bớt màu tím trầm giọng quát, ánh mắt lành lạnh.
Trong ba đại Kim Đan đỉnh phong của Phụng Thiên Thị, hắn đứng ở chính giữa, xem ra thân phận là cao nhất.
- Không đi...
Phương Hành trốn ở trong hành cung, cầm cái vạc lớn ngăn ở trước người, Xích Long lại ngăn ở trước vạc lớn, kêu lớn:
- Đánh chết ta cũng không ra, muốn trò chuyện thì cứ trò chuyện như vậy, dám xông tới gần, ta giết nữ nhân này, mọi người nhất phách lưỡng tán!
- Khặc khặc, tiểu bằng hữu, ngươi không nên quá xúc động, nếu tổn thương tính mạng của Ma tiên tử, lão phụ sẽ cho ngươi chút màu sắc nhìn, đừng nói Xích Long của ngươi bị hầm, ngay cả ngươi da mịn thịt mềm, hấp lên ăn chắc hẳn cũng rất ngon...
Trong Bái Nguyệt Thị, một bà lão mập mạp, mặc váy màu hồng phấn, lưng còng, lành lạnh nở nụ cười.
Cũng dám uy hiếp mình, mạo hiểm chộp Ma Cô ở trong tay, không phải là vì không bị uy hiếp sao?
Phương Hành tiểu tính tình thoáng cái lên đây, nhảy chân cao giọng mắng:
- Con mẹ nó lão thái bà đáng ghét, tuổi lớn như vậy còn mặc váy màu hồng phấn, động dục cũng phải có chút tự mình hiểu lấy chứ, nhìn bộ dáng buồn nôn của ngươi, ai dám lên? Nói cho ngươi biết, ta chính là không đi ra, có bản lĩnh ngươi tiến vào, dám đụng đại cẩu tử của ta một đầu ngón tay, ta lập tức bóp chết xú nữ nhân này...
- Lớn mật...
Bà lão kia bị Phương Hành mắng đến tái mặt, quải trượng ầm ầm rung động, thiên địa u ám, ánh trăng vô tận hiển hóa ra, ở trên không trung ngưng tụ ra vô số Hồ Điệp, phô thiên cái địa bay về phía cửa cung, bầy Hồ Điệp nhắm tới chính là Phương Hành.
- Con mẹ nó, các ngươi thực nghĩ ta không dám?
Phương Hành giận dữ, một tay nhấc vạc lớn lên, một tay bóp cổ Ma Cô.
Mà bà lão kia bất ngờ sát ý um tùm, lại không muốn thu hồi thần thông, như muốn cùng Phương Hành phân cao thấp đến cùng.
Trơ mắt nhìn Hồ Điệp bay tới gần, Xích Long nghểnh cổ thét dài, làm bộ muốn lao ra, tay Phương Hành hơi dùng sức, sát khí lành lạnh, bất động thanh sắc, không hề có ý thỏa hiếp.
- Ngọc bà bà bớt giận, kẻ này thật dám hạ sát thủ...
Linh Lung trưởng lão kinh hãi, vội vàng tiến tới thấp giọng hồi bẩm.
Một trung niên tóc dài của Ngự Thú Thị cũng nhẹ giọng mở miệng:
- Ngọc tiền bối, thu thần thông đi!
Ngọc bà bà không nhìn Linh Lung, lại nhìn về phía trung niên tóc dài, điềm nhiên nói:
- Ngươi thực cảm thấy hắn dám dốc sức liều mạng?
Trung niên kia thản nhiên nói:
- Chúng ta không cược nổi!
Ngọc bà bà im lặng, trung niên nói "không cược nổi", đã nói rõ thế cục trước mắt, nàng lành lạnh nhìn Phương Hành nửa ngày, quải trượng ngừng lại, bóng điệp đầy trời tiêu tán, thiên địa như lúc ban đầu.
Các tu sĩ nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn tự nhiên biết Ngọc bà bà muốn thử đảm lượng của Phương Hành, xem có cơ hội đoạt lại Ma Cô hay không, nhưng bọn hắn kiến thức qua Phương Hành đốt cháy Ma Cô, thật rất lo lắng Ngọc bà bà bức Phương Hành, hắn sẽ bóp chết Ma Cô, mang theo nguyện vọng ly khai Quy Khư của mọi người đồng quy vu tận... Bọn hắn tuyệt đối tin tưởng Phương Hành sẽ làm được!
- Vị đạo hữu này, ngươi giằng co với chúng ta như thế, cũng vu sự vô bổ, Cửu Nguyệt Thăng Thiên xuất hiện, khoảng cách đại trận của Thái Thượng Đạo Cung mở ra càng ngày càng gần, trên đường tiến về Quy Khư còn không biết có hung hiểm gì, chúng ta ở chỗ này trì hoãn thời gian cũng không phải biện pháp, lão phu nghe người ta nói, ngươi cũng có ý định tiến vào hạch tâm Quy Khư, không bằng chúng ta sớm lên đường được không?
Trong liên minh tiểu thị tộc, một lão đầu khuôn mặt ôn hoà đứng lên, cười hì hì nhìn Phương Hành nói.
Phương Hành trợn mắt mắng:
- Con mẹ nó lão hỗn đản, cười đê tiện như vậy liền biết không phải đồ tốt, ngươi tránh xa một chút cho ta, ta không biết thời gian gấp gáp sao? Còn cần ngươi tới dạy? Nữ nhân trong tay ta nói, sau khi tiến vào hạch tâm của Quy Khư, còn cần huyết mạch Tứ Hung hiến tế, bây giờ ngươi không có Tứ Hung huyết tế, đến lúc đó lấy cái gì tiến vào Đạo Cung?
Sắc mặt lão đầu kia cứng đờ, không nghĩ tới tiểu tử này uy hiếp cũng mắng, mỉm cười nói chuyện cũng bị mắng, sắc mặt có chút lúng túng nói:
- Không phải có Xích Long kia sao? Lão phu nghe Ma tiên tử nói, chỉ dùng máu Xích Long huyết tế mà thôi, nói không chừng không cần tổn thương tính mạng của nó, chỉ lấy một bộ phận chân huyết a?
- Chân huyết con mẹ ngươi...
Phương Hành nghe xong càng nổi giận, mắng càng lợi hại:
- Loại hiến tế này chủ yếu là thần hồn trong máu, đánh máu mệnh tang, nào có phương pháp hiến tế không tổn thương tính mạng? Ngươi coi ta là tôn tử của ngươi sao? Dễ lừa gạt như vậy?
Lão đầu kia không mở miệng nữa, bất đắc dĩ nhìn những người khác.
Tiểu hỗn đản này tuổi không lớn, tu vi cũng yếu, nhưng không dễ bị lừa, lại không dọa được, khuyên hắn cũng bị mắng, thật rất khó dây dưa.
Lúc này, lão tu sĩ có bớt tím mở miệng nói:
- Nếu như ngươi không nỡ Xích Long, thì làm sao tìm tòi bí mật?
Phương Hành nói:
- Gia hỏa mặt tím này xem như nói lên chính đề rồi...
Sắc mặt lão tu sĩ có bớt tím trở nên cực kỳ khó coi!
Phương Hành lại lẩm bẩm nói:
- Nói thiệt cho các ngươi biết, dù ta không lấy được Đạo Tạng, cũng sẽ không hiến tế đại cẩu tử, nếu bức đến không có biện pháp, ta sẽ bóp chết Tầm Long Thị Chủ, sau đó cởi bỏ phong ấn ở trên người đại cẩu tử, cùng các ngươi liều chết một lần, nhưng trước đó, còn có một biện pháp, đó chính là các ngươi lập tức tìm tòi, dùng hết tất cả biện pháp đi tìm Chu Tước ở trong Quy Khư, hắc hắc, nếu bắt được nó, mọi người đều vui vẻ, vẫn có thể hợp tác!
- Chu Tước?
Sắc mặt của mấy đầu lĩnh trầm xuống, bất quá người của Phụng Thiên Thị và Ngự Thú Thị lại không có vẻ kinh ngạc, chỉ âm tình bất định mà thôi, Phương Hành một mực thi triển Pháp Nhãn Thuật đánh giá bọn hắn, vừa thấy bộ dáng này, trong nội tâm đã minh bạch, Chu Tước từng hiện thân ở Hận Thiên Thị, những thám tử ở trong Hận Thiên Thị kia tự nhiên cũng đã nhận được tin tức, nhưng một là bởi vì tin tức không quá xác định, hai là thời gian cấp bách, như vậy chỉ có thể che dấu sự tình mình biết Chu Tước, nhìn chằm chằm Xích Long không cách nào ngụy trang mà thôi.
Cái này làm cho trong lòng hắn bay lên một loại cảm giác, những lão gia hỏa kia đều là thứ mềm nắn rắn buông, mình bị người coi thành quả hồng mềm, trong nội tâm cực kỳ khó chịu, tuy hắn cũng biết, ở trong Quy Khư, mình thật đúng là quả hồng mềm.
- Tiểu hữu, thực không dám đấu diếm, sự tình Chu Tước kia hiện thân, lão phu cũng có nghe thấy, chỉ là việc này khó có thể vững tin, lúc ấy hung cầm kia chỉ lộ mặt ở Hận Thiên Thị, ngoại hình cực giống Chu Tước trong truyền thuyết, trên thực tế có đúng hay không, cùng với huyết mạch phải chăng thuần khiết, đều là sự tình khó có thể dự đoán, hơn nữa nó giỏi ẩn tàng, thời gian của chúng ta lại gấp gáp, sợ là căn bản không có biện pháp ở trong thời gian ngắn tìm ra nó, hơn nữa dù tìm được, vạn nhất huyết mạch không thuần khiết, chẳng phải phiền toái lắm sao?
Lão tu sĩ bớt tím trầm giọng nói.
- Trước tìm được nói sau, ta cam đoan huyết mạch của nó cực kỳ thuần khiết!
Phương Hành cười lạnh:
- Mặt tím, ta biết ngươi muốn tiêu cực bãi công, làm bộ tìm một phen, cuối cùng vẫn nhắm vào đại cẩu tử, bất quá ta cảnh cáo ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ như thế, bởi vì ta cam đoan với ngươi, chỉ cần các ngươi một ngày không tìm được Chu Tước, ta một ngày không lên đường, các ngươi dám bức ta, ta bóp chết nàng...
Lão giả bớt tím, Ngọc bà bà, trung niên tóc dài cùng với gia hỏa khẩu phật tâm xà kia sắc mặt có chút âm trầm, tiểu hỗn đản này tuổi không lớn, nhưng làm việc quá cay độc, nếu như hắn nói là sự thật, mọi người thật không thể không tìm kiếm Chu Tước kia.
Lúc này sắc mặt khó coi nhất không thể nghi ngờ là Thiếu Tôn trốn ởt đoàn người.
Rõ ràng là mình bố trí lưới lớn bắt giết tiểu hỗn đản kia, hôm nay lại đến trên đầu mình sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất