Chương 434: Dò xét Quy Khư
Cuối cùng Hận Thiên Ninh vẫn lưu ở trong hành cung, tay chân vụng về hầu hạ Phương đại gia, mà chín tên Kim Đan khác thì giống như thị vệ canh giữ ở cửa, thoạt nhìn rất trung thành và tận tâm, chỉ có điều Xích Long nhìn mấy người bọn hắn rất không vừa mắt, cảm thấy những người này đến tranh công việc của mình, nếu không phải Phương Hành ngăn cản, nó thật muốn nuốt hết bọn hắn.
Mà mấy đội ngũ khác, nhìn thấy Phương Hành bỗng nhiên nhiều hơn mười hạ nhân, cũng có chút kinh ngạc, bất quá Phương Hành không có thời gian phản ứng bọn hắn, sau khi sắp xếp xong xuôi mấy người kia, liền đi ra hành cung, chống eo, đứng ở trên Thăng Tiên Đài mắng:
- Phụng Thiên Thị mặt tím, Ngự Thú Thị tóc dài, Bái Nguyệt Thị lão bà mập, còn có quỷ mặt cười của Ngũ thị liên minh gì kia, mấy hỗn đản các ngươi chết ở đâu rồi, bảo các ngươi bắt Chu Tước bắt được chưa vậy? Tranh thủ thời gian lăn ra đây cho ta...
Hắn biết mấy người kia vẫn đang ngó chừng mình, mình mắng bọn hắn nhất định nghe được.
Sau lưng hắn, chín tên Kim Đan của Hận Thiên Thị cùng với Hận Thiên Ninh trốn ở trong hành cung đều hai mặt nhìn nhau, không biết hắn mắng ai.
Qua nửa ngày, khi lão tu sĩ bớt tím của Phụng Thiên Thị, trung niên tóc dài của Ngự Thú Thị, Ngọc bà bà của Bái Nguyệt Thị cùng với lão đầu mặt cười xuất hiện ở trên không Thăng Tiên Đài, bọn hắn bị hù đến tóc dựng đứng, nội tâm phát lạnh, con mẹ nó này đều là đại nhân vật trong Quy Khư a, lại bị gia hỏa kia mắng giống như cháu trai...
- Thối tiểu quỷ, chúng ta sống mấy trăm năm, há cho ngươi cợt nhả, thực không muốn sống nữa sao?
Ngọc bà bà trách mắng, mặt mũi tràn đầy sát ý, bị người sỉ nhục như vậy, nàng thật đúng là chịu không được.
Phương Hành tuyệt không sợ nàng:
- Mụ mập chết bầm, mắng ngươi thì thế nào, không phục thì tới đây?
Ngọc bà bà tức đến hai hàng lông mày dựng ngược, quát:
- Ngươi dám động thủ với lão thân?
Phương Hành nhìn Xích Long nói:
- Đại cẩu tử, đánh với nàng vài chiêu!
Xích Long ngao một tiếng muốn xông lên, Ngọc bà bà bị dọa đến sắc mặt tái xanh, thủ lĩnh mấy thị tộc khác vội vàng đi lên khuyên bảo, lão giả mặt cười nói:
- Ngọc bà bà bớt giận, Hình tiểu hữu cũng kiềm chế tính tình, mọi người là muốn hợp tác tiến vào Quy Khư tìm tòi bí mật, cũng không phải cừu gia, cần gì náo cương như vậy? Ngươi gọi chúng ta tới là có chuyện gì?
Phương Hành mắt trắng không còn chút máu nói:
- Sao ở đâu cũng có ngươi vậy hả? Mỗi ngày bày ra khuôn mặt tươi cười, ngươi không phiền sao?
Lão giả mặt cười bó tay rồi, nghĩ thầm người khác mỗi ngày sát khí um tùm với ngươi, ngươi mắng bọn hắn thì thôi, lão đầu ta thấy ai cũng hòa khí sinh tài, cũng không bức ngươi cái gì, vậy mà ngươi vẫn mắng, thật quá đáng giận...
Thấy mấy lão đầu đều bị mình mắng không còn cách nào khác, Phương Hành mới dương dương đắc ý nói:
- Các ngươi tìm được Chu Tước chưa?
Ngọc bà bà điềm nhiên nói:
- Quy Khư to lớn như thế, sao có thể dễ dàng như vậy?
Phương Hành cười lạnh nói:
- Đã biết ngươi chỉ được cái thân hình lớn, ngoài ra thì rất vô dụng!
Ngọc bà bà giận dữ, vừa định nổi giận, nhưng Phương Hành đã cắt đứt nàng nói:
- Được rồi được rồi, bổn sự không được còn không cho người khác nói? Ta biết các ngươi không làm được chuyện này, cuối cùng vẫn phải là ta giúp các ngươi một tay, nơi này có cây lông vũ, các ngươi cầm đi đi, nếu dựa vào nó còn không thể tìm được Chu Tước, vậy mấy người các ngươi cũng đừng dò xét Quy Khư làm gì, về nhà bú sữa đi!
- Lông vũ?
Mấy lão tu sĩ nhìn thấy lông vũ màu đỏ, đều khẽ giật mình:
- Chẳng lẽ là lông vũ trên người Chu Tước?
Ngón tay Phương Hành bắn ra, lông vũ bay về phía bọn hắn, mình thì quay đầu đi về:
- Thời gian không nhiều lắm, các ngươi nhìn xem xử lý!
Mấy lão tu sĩ lăng không trảo một cái, lông vũ bị lão tu sĩ bớt tím nắm trong tay, những người khác cùng nhau nhìn lại, bọn hắn vốn không có nắm chắc tìm được Chu Tước, đang suy nghĩ làm sao dưới tình huống không tìm thấy Chu Tước, buộc Phương Hành tiến vào hạch tâm Quy Khư, chỉ là các loại phương pháp đều không có nắm chắc, trong nội tâm cực kỳ khó xử, lại không nghĩ hôm nay tìm được lông vũ của nó.
Tu hành giới, có rất nhiều người tu luyện bí thuật truy tung, dựa vào lông vũ phán đoán phương vị của chủ nhân, thực không phải việc khó gì.
Lúc này mấy lão tu sĩ xoay người lại, triệu tập người am hiểu truy tung đến thương thảo, sau đó thi triển bí thuật tìm kiếm, kết quả rất nhanh thì đi ra, nhưng này lại làm cho bọn họ cảm giác có chút khó xử, chủ nhân của lông vũ bất ngờ ở phía nam Thăng Tiên Đài, thoạt nhìn khoảng cách hết sức xa xôi, mà đó chính là phương hướng hạch tâm của Quy Khư, hung hiểm trùng điệp.
Bọn hắn không khỏi lo lắng, không thể không phái người đến nói rõ với Phương Hành chuyện này, vốn nghĩ Phương Hành sẽ mượn cơ hội làm khó, cho bọn hắn nan đề, lại không nghĩ tới Phương Hành rất dễ nói chuyện, hình như hắn chỉ muốn lấy được kết quả mà thôi, nghe nói phương vị của Chu Tước, không khỏi nói:
- Vậy thì lên đường, vừa tiến vào Quy Khư, vừa đuổi giết hung cầm kia!
Câu trả lời này, làm cho các tu sĩ kinh hỉ, liên tiếp ban bố mệnh lệnh, tế bái lão tổ, sau đó lên đường dò xét Quy Khư.
Bốn lộ tu sĩ, hơn hai trăm người, thời điểm màn đêm buông xuống liền xuất phát về phía hạch tâm của Quy Khư.
Trong hơn hai trăm tu sĩ, chỉ là Kim Đan đỉnh phong đã chừng mười một người, Phụng Thiên, Ngự Thú, Bái Nguyệt đều có ba người, liên minh tiểu thị tộc thì hai người, loáng thoáng thực lực cũng miễn cưỡng đạt đến cân đối.
Kim Đan hậu kỳ thì hơn hai mươi người, lại dùng liên minh tiểu thị tộc tối đa, chừng tám người, những người này bình thường ở trong tiểu thị tộc cũng là một Thị Chủ, bất quá sau khi gia nhập liên minh, thực lực bản thân đã không đủ để tranh thủ quyền nói chuyện quá lớn, cho nên chỉ có thể kết thành liên minh, cũng đề cử lão giả mặt cười tu vi Kim Đan đỉnh phong cầm đầu.
Trừ những lực lượng cao cấp này, thì còn có hơn năm mươi Kim Đan trung kỳ, Kim Đan sơ kỳ tầm trăm người, ngoài ra còn có vài chục Trúc Cơ cảnh đi theo, bất quá Trúc Cơ cảnh có tư cách đi theo, đều là thế hệ người mang bí thuật, cộng thêm Chân Long, Phương Hành và Ma Cô, quy mô bực này dò xét Quy Khư, có thể nói là khổng lồ nhất từ trước tới nay.
Lúc lên đường, các tu sĩ tràn đầy tin tưởng, nói thực, hành trình lần này, xem như hai phần ba lực lượng đỉnh phong trong Quy Khư, ngoài ra còn có Ma Cô biết con đường tiến vào Quy Khư, cộng thêm dị tượng Cửu Nguyệt Thăng Thiên, thời cơ mấy ngàn năm khó gặp gỡ, nếu lúc này còn không thể tiến vào hạch tâm Quy Khư, mở ra bí mật của Thái Thượng Đạo Cung, vậy thì các tu sĩ cũng nên tuyệt niệm tưởng kia rồi.
Thời điểm ngọn đèn đỏ thứ hai bay lên, các tu sĩ cũng bước lên con đường tiến vào hạch tâm Quy Khư.
Trong Quy Khư nguy cơ trùng trùng, nhưng phiền toái nhất chỉ có hai loại.
Trong đó loại thứ nhất chính là Hung Thú mọc lên san sát như rừng, càng đi vào trong, Hung Thú càng cường đại, Hung Thú cấp bốn xem như Thú Vương, Hung Thú cấp năm thì bá chủ địa vực ngàn dặm, nhưng hạch tâm Quy Khư còn có Hung Thú cấp sáu thậm chí cấp bảy, nếu là Hung Thú cấp sáu, mọi người còn có thể đấu một trận, nhưng Hung Thú cấp bảy, vậy thì gây cũng không dám gây.
Đừng nói những Kim Đan cảnh này, Phương Hành xem chừng, ngay cả Xích Long cũng không dám cứng đối cứng với Hung Thú cấp bảy, bởi vì so sánh với cảnh giới nhân loại, thực lực Hung Thú cấp bảy có lẽ đã đạt đến Nguyên Anh cảnh!
Mà phiền toái thứ hai, chính là hư không loạn lưu và lôi phạt.
Tục truyền năm đó Thái Thượng Đạo bị sét đánh ba mươi ba ngày, đến nỗi hư không trong Quy Khư nghiền nát, không gian bất ổn, cho tới nay vẫn còn không ngừng biến hóa, kẽ nứt hư không hỗn loạn phức tạp vắt ngang hư không, lúc ẩn lúc hiện khó lòng phòng bị, nếu không cẩn thận xông vào kẽ nứt hư không, dù tu vi của ngươi mạnh hơn nữa, nhục thân mạnh mẽ hơn nữa, cũng sẽ bị kẽ nứt không gian xé rách, thậm chí nhục thân mất sạch.
Chính vì loại tình huống này, làm cho các tu sĩ không dám ngự không, tối đa chỉ có thể bay sát đất, tốc độ chậm chạp.
Theo chậm rãi tiến vào Quy Khư, Phương Hành từ chỗ Ma Cô hiểu được hung hiểm khi tiến vào Quy Khư, cũng âm thầm có chút tắc luỡi, may mắn lúc trước mình không có nóng đầu, dẫn Xích Long xông tới tìm kiếm Đạo Tạng, đối mặt vô số hung hiểm, hắn và Xích Long thật quá yếu ớt, xông vào cửu tử nhất sinh.
Như vậy muốn dò xét Quy Khư, chỉ có tập hợp lực lượng của các thị tộc, mới có thể gánh nổi tài nguyên tiêu hao và nhân viên hao tổn.
Nói không dễ nghe, là có chút khó khăn cần mạng người đi lấp, ít người, lấp cũng lấp không nổi.
Đương nhiên, cầm mạng của ai cũng được, đừng lấy mạng của mình và đại cẩu tử là được, ôm ý nghĩ này, Phương Hành dọc theo con đường này biểu hiện cực kỳ biết điều, ở dưới Kim Đan cửu bộc đoàn đoàn bao vây, cả ngày ở trên lưng Xích Long uống rượu ngủ gật, nếu không thì kêu Ma Cô và Hận Thiên Ninh ngồi ở trên đầu rồng đánh bài cãi nhau.
Kết quả làm như vậy chính là, hai tháng sau, rốt cục tiến vào hạch tâm của Quy Khư, ba bộ và liên minh tiểu thị tộc ở trên đường chém giết Hung Thú, tránh thoát phong bạo, tinh lực tiều tụy, tử thương thảm trọng, mà Phương Hành lại tăng ba cân...