Chương 435: Dò xét Quy Khư khó, khó như lên trời
Đối với Phương Hành mà nói, hai tháng từ Thăng Tiên Đài đi vào hạch tâm Quy Khư, bất quá là uống chút rượu, ngủ một giấc, đánh bài mắng nhau mà thôi, nhưng đối với Phụng Thiên, Ngự Thú, Bái Nguyệt, liên minh tiểu thị tộc mà nói, lại có thể nói một hồi tai kiếp, sau này ai cũng không nguyện nhớ lại, một hành trình tùy thời có thể chết, khó như lên trời.
Hai tháng, đội ngũ dò xét Quy Khư cường đại nhất từ trước tới nay, chỉ còn tầm trăm người, cơ hồ có một nửa người chết ở trên đường, không chỉ tu sĩ tu vi yếu kém, thậm chí có bốn Kim Đan hậu kỳ cùng với mười Kim Đan trung kỳ chết, trong đó còn có rất nhiều người chết không minh bạch.
Ở ngày thứ ba, thời điểm một đệ tử Phụng Thiên Thị lấy nước, bị ác mãng trong rừng kéo đi, thi cốt không còn.
Ở ngày thứ bảy, vậy kẽ nứt không gian xuất hiện, hai tộc nhân Bái Nguyệt Thị cố gắng ngự không phi hành đụng phải, bị kẽ nứt xé rách, chết không kịp ngáp, ngay cả Ngọc bà bà gần trong gang tấc cũng không kịp cứu.
Ở ngày thứ hai mươi mốt, các tu sĩ dựa theo lộ tuyến an toàn tiến lên, gặp một đám Hung Thú bị khí tức của Hung Thú vừa đột phá cấp bảy kinh động, điên cuồng thoát thân, hai chính diện gặp phải, tuy các tu sĩ vội vàng tránh né, nhưng đường hẹp lại nguy hiểm, trong không trung lại che kín hư không loạn lưu, ai cũng không dám cưỡi mây bay lên, chỉ có thể chiếm vị trí an toàn có hạn ở trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, người ngã ngựa đổ, đợi đàn Hung Thú đi qua, lần nữa chỉnh đốn đội ngũ, bất ngờ phát hiện một lần tổn hại ba mươi sáu người.
Ở ngày thứ ba mươi, các tu sĩ bay qua một thung lũng rộng hơn trăm trượng , vốn là từng nhóm bay. Ba nhóm trước đều không sao, nhưng tới nhóm thứ tư, lại không biết tại sao, bỗng nhiên dẫn động cấm chế nào đó, trong nháy mắt, hơn mười tia chớp màu đen bắn tới, các tu sĩ đang bay qua bị sét đánh trúng, hóa thành xương đen rơi xuống.
Chỉ một lần này, lại tổn thất 27 tu sĩ.
...
...
Người không ngừng chết, lúc đầu các tu sĩ hưng phấn nhiệt tình đã tiêu tán, chỉ còn sợ hãi bất an.
Trong Quy Khư, hung hiểm quá nhiều, ngày bình thường các tu sĩ trốn ở ngoại vi, cẩn thận từng li từng tí sinh tồn, nhưng hôm nay muốn đi vào hạch tâm Quy Khư, lại chẳng khác gì khiêu chiến hung hiểm, tuy bọn hắn có Ma Cô chỉ đường, nhưng đường Ma Cô chỉ, bởi vì thời gian lâu, cũng chỉ xem như có một phương hướng an toàn, trên con đường này không ngừng biến hóa, linh mạch dao động, thậm chí Hung Thú di dời, cũng có thể trở thành biến số trên đường dò xét Quy Khư, mang đến hung hiểm ngoài ý muốn.
Nhân viên tổn thương rất lớn, nhưng hành trình còn phải tiếp tục, tử vong cũng đang tiếp tục.
Cái này chính là cái giá lớn khi tiến vào hạch tâm Quy Khư.
Tình huống đặc thù duy nhất, tự nhiên là đám người Phương Hành, bởi vì hắn khống chế Ma Cô, nên Xích Long bị các tu sĩ bảo hộ ở giữa, ngược lại rất khó gặp phải nguy hiểm, coi như gặp phải nguy hiểm, mấy vị Kim Đan đỉnh phong cũng không dám để hắn lâm vào hiểm cảnh, ngay cả chín Kim Đan ở bên cạnh hắn cũng chiếm được ánh sáng, chưa từng hao tổn một người.
Bất quá khá tốt, người bên cạnh Phương Hành vốn ít, hơn nữa yếu, nên không có làm cho người kiêng kị.
Thấy sắp đi vào hạch tâm của Quy Khư, lại có một nan đề bày ở trước mặt các tu sĩ, một đầm lầy bát ngát xuất hiện ở trên con đường của bọn hắn, cái đầm lầy này, ở trong miêu tả của Ma Cô căn bản không tồn tại, mà loại đầm lầy này, lại rất dễ dàng sinh ra yêu ma, các thị tộc đều không dám vọng động, đành phải tạm dừng hành trình, trở lại hỏi thăm Ma Cô.
Lúc này Ma Cô đang xếp bằng ở trên lưng Xích Long soi gương, một đầu Khổn Tiên Tác cột cổ chân của nàng, một đầu thắt ở trên cánh tay Phương Hành, lúc này làn da của nàng mới sinh ra, kiều nộn óng ánh, vô cùng mịn màng, tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, hiển nhiên là một mỹ nhân khuynh thành, chỉ tiếc nó giống như một bức tranh chưa hoàn thành, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Hận Thiên Ninh được người bên ngoài bẩm báo, lại không có trực tiếp tìm Ma Cô, mà đến tìm Phương Hành đang nằm ở trên đầu rồng ngủ say, lung lay hai cái mới tỉnh, nói rõ sự tình cho hắn, Phương Hành mơ mơ màng màng đi tới trước người Ma Cô, duỗi lưng nói:
- Đám lão gia hỏa kia nói phía trước xuất hiện một đầm lầy vốn không nên tồn tại, đây là có chuyện gì?
Ma Cô hơi ngơ ngác, kéo khăn lụa che mặt nói:
- Dẫn ta đi xem!
Phương Hành bất đắc dĩ, nhấc nàng lên.
Lúc này Ma Cô đã tốt hơn phân nửa, nhưng vẫn tay trói gà không chặt, không khác gì phàm nhân.
Này cũng là bị Phương Hành âm, thời điểm nàng ăn vào viên Họa Tiên Hoàn thứ ba, thì phát hiện cốt cách của mình mềm nhũn, kinh mạch vô lực, đã từng hỏi Phương Hành, Phương Hành trả lời cũng rất dứt khoát:
- Họa Tiên Hoàn nha, cần tố họa xương, ở trước khi hoàn thành, cốt cách chưa định, kinh mạch cũng không trở về vị trí cũ, tự nhiên không có linh lực, chờ hoàn thành thì tốt rồi!
Ma Cô giờ mới hiểu được, tiểu quỷ này cho mình dùng Họa Tiên Hoàn, tuy có thể giúp mình có được một dung mạo giống như Tiên Tử, nhưng đồng thời cũng là một loại độc dược khống chế mình, nàng bây giờ, trừ khi ngừng dùng Họa Tiên Hoàn, nếu không sẽ không có linh lực.
Đối với việc này, nàng thực sự nhận mệnh, chỉ coi như cái giá nàng phải trả.
Phương Hành mang Ma Cô bay ra hành cung, Xích Long và Kim Đan cửu bộc tự nhiên đi theo phía sau, những nơi đi qua, các tu sĩ đều tránh ra một con đường, rất nhanh thì đến phía trước nhất, chỉ thấy trước mắt là một đầm lầy to lớn, cơ hồ nhìn không thấy giới hạn, trên không trăm trượng thì có vô số Hắc Xà bay lượn, thoạt nhìn càng đáng sợ.
Hắc Xà lúc ẩn lúc hiện kia chính là kẽ nứt không gian, cũng là đồ vật hung hiểm nhất trong Quy Khư, không chỉ có lực lượng khủng bố, càng như ẩn như hiện, có đôi khi vốn là bầu trời trong sáng, sẽ bỗng nhiên xuất hiện loại kẽ nứt này, trong các tu sĩ, chí ít đã có sáu người chết dưới kẽ nứt không gian, đến nỗi hiện tại không người dám bay lên không.
- Ma tiên tử, dựa theo lúc trước ngươi nói, có lẽ chúng ta đã sắp tới Tam Giới Sơn, đến đó coi như chính thức tiến vào hạch tâm của Quy Khư, có thể nhìn thấy Đạo Cung, chỉ có điều, vì sao trên đường bỗng nhiên xuất hiện một đầm lầy quỷ dị? Dựa theo trước đó ngươi miêu tả, nơi đây nên là một bình nguyên mới đúng, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường?
Nhìn thấy Ma Cô và Phương Hành tiến lên, lão tu sĩ bớt tím chắp tay, trầm giọng hỏi.
Ma Cô không đáp, ngưng thần nhìn về phía núi cao xung quanh, lại sai người dò xét linh mạch xung quanh, sau khi suy nghĩ, nàng lại ngẩng đầu lên, ngưng thần nói:
- Từ địa hình và linh mạch chung quanh đến xem, con đường của chúng ta không sai, kỳ thật xuất hiện đầm lầy bực này cũng không có gì kỳ lạ, trong đầu ta nhớ rõ địa hình, đã là nhiều năm trước, vài chục năm nay địa hình biến hóa là rất bình thường, trong Quy Khư thiên tượng quái dị, lúc thì địa chấn, lúc thì mưa như thác nước, có khả năng hình thành một đầm lầy như vậy, bên trong có hung hiểm hay không thì ta không biết được, không bằng thăm dò thoáng một phát, nếu như không có nguy hiểm, thì ngự mây bay qua, không thì phải đi đường vòng, theo ta biết, đường vòng ít nhất phải dùng nhiều hơn mười ngày mới có thể tới Tam Giới Sơn, các vị cân nhắc một chút đi!
Mấy lão tu sĩ nghe, trầm ngâm không nói, sau nửa ngày Ngọc bà bà trầm giọng nói:
- Chúng ta ở trên đường hao tốn hai tháng, cộng thêm lúc đầu mười ngày, thì đã đi bảy mươi ngày, hồng đăng cũng bay lên bảy cái, chỉ còn hai mươi ngày là đến ngày Cửu Nguyệt Thăng Thiên, tuy di chỉ Đạo Cung cách không xa, nhưng mười ngày, cũng tốn hao không nổi a...
Mấy người khác cũng có ý nghĩ giống như nàng, nhẹ nhàng gật đầu, không có ý định đi đường vòng, sau khi thương nghị, liền sai người bắt giữ Hung Thú cấp thấp còn sống dò đường, lão tu sĩ bớt tím và Ngọc bà bà dùng linh lực khống chế mấy con, thi pháp ném vào trong đầm lầy, chỉ thấy Hung Thú giãy dụa lao ra, lại không có hung hiểm khác xuất hiện.
Thăm dò như vậy tiến hành ba lượt, sau ba lượt, đã có thể xác định trong đầm lầy không có hung hiểm gì khác, mấy vị Kim Đan đỉnh phong thi triển pháp nhãn nhìn trộm, cũng không phát hiện bên trong có dấu hiệu Yêu Ma Hung Thú còn sống, hơn nữa đầm lầy kia hình thành không lâu, khả năng có Hung Thú sinh tồn khá thấp, vì vậy thấp giọng thương nghị, chuẩn bị trực tiếp bay qua.
- Này, chúng ta đi vòng qua một chút được không!
Thời điểm mấy lão tu sĩ dùng các loại phương pháp thăm dò, Phương Hành cũng ở bờ đầm xem xét cả buổi, trầm ngâm mở miệng.
- Ha ha, chẳng lẽ Hình Thị Chủ phát hiện cái gì?
Lão giả mặt cười tên Lạc Mộc Tang nhìn thoáng qua Phương Hành, cười tủm tỉm nói.
Hôm nay bọn hắn đã biết tin tức Phương Hành trở thành Hận Thiên Thị Chủ, bắt đầu đổi giọng xưng hắn là "Hình Thị Chủ", chỉ có điều trong lời nói không chút kính ý, dù sao hôm nay Hận Thiên Thị đã xuống dốc, sắp bị diệt tới nơi, mà Phương Hành cũng dựa vào bắt cóc Ma Cô cùng với Xích Long bên người, mới dùng thân phận xấu hổ đến nơi này dò xét Quy Khư, tự nhiên không chiếm được tôn kính gì.
Càng xâm nhập Quy Khư, giá trị Ma Cô trong tay Phương Hành càng nhỏ, các tu sĩ kiêng kị hắn cũng càng yếu.
Mặc dù không có nói rõ, nhưng người người đều biết, khi tới trước Tứ Hung chi môn, Ma Cô sẽ mất đi tất cả giá trị, chính là thời điểm các tu sĩ lộ ra nanh vuốt với Phương Hành, khí tức con Chu Tước kia như ẩn như hiện, tuy biểu hiện nó ở trong hạch tâm của Quy Khư, nhưng các tu sĩ thật không có bao nhiêu tâm tư đi bắt nó, ngược lại cả đám đều coi Xích Long là tế phẩm.
- Cũng không có gì, chỉ cảm giác đầm lầy lớn như vậy, trong nội tâm có chút lo lắng...
Phương Hành cười cười, đứng lên, không có giải thích nhiều.
Ngọc bà bà cười lạnh nói:
- Tiểu quỷ ngươi cứ buông lỏng tinh thần, chúng ta sống gần ngàn năm, há không biết bốn chữ cẩn thận làm việc? Tự nhiên sẽ có đề phòng, không để cho cái mạng nhỏ của ngươi nhét vào trong đầm lầy này, bà bà ta cũng không nỡ!
Thời điểm bà ta nói lời này lộ ra cực kỳ hòa ái, nhưng lại làm cho người cảm giác không thoải mái.
Phương Hành nghe vậy, cũng chỉ bất đắc dĩ nói:
- Vậy cứ tùy tiện, ta không có ý kiến!