Lược Thiên Ký

Chương 448: Hồng Mông tử khí

Chương 448: Hồng Mông tử khí

Vậy mà ở nơi này phát hiện có người, Phương Hành thiếu chút nữa kinh ra mồ hôi lạnh, nhất là hai người này xuất hiện lặng yên không một tiếng động, để hắn vô tri vô giác, có thể thấy được tu vi không biết cao hơn mình bao nhiêu, suýt nữa quay người đào tẩu, bất quá sau khi cả kinh, thần thức quét qua liền phản ứng kịp, hơi cảm thấy buồn cười, hai người kia đều không có sinh cơ, chỉ là người chết.
Chỉ vì sao tử thi lại đứng, hơn nữa bộ dáng cất bước chạy nhanh?
Thấy xung quanh không có nguy cơ, hắn lặng lẻ tiến lên dò xét.
Chỉ thấy hai người này một cái là nam tử chừng bốn mươi năm mươi tuổi, một cái khác là nữ tử chừng ba mươi mấy tuổi, nam tử người mặc áo tang, mang giày, trang phục tương tự vài tên nô bộc của Ma Cô lúc trước, mà cô gái này, trang phục quần áo rất giống Ma Cô, xem ra hai người kia, thân phận hơn phân nửa là tộc nhân của Tầm Long Thị năm đó, chỉ là chẳng biết tại sao bị chết ở nơi đây.
Lại cẩn thận đánh giá bọn hắn, trong nội tâm Phương Hành càng buồn bực, trên người bọn họ lại không có một chút vết thương, nhưng thần hồn lại tiêu tán sạch sẽ, trên mặt còn bảo trì thần sắc kinh hoảng, tựa hồ trong nháy mắt, bị người nhiếp đi thần hồn, chỉ chừa một thể xác trống trơn ở chỗ này, còn bảo trì tư thế chạy nhanh, cũng không biết đã bao nhiêu năm, lại một mực không có đổi qua.
- Ân?
Phương Hành cẩn thận dò xét hai người kia, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Ma Cô từng nói Tầm Long Thị các nàng, từng có tổ tiên tiến vào Đạo Cung, thậm chí còn từ bên trong lấy ra trứng Chu Tước, chỉ tiếc lần tiến vào kia toàn quân bị diệt, chỉ có phụ thân nàng mang theo trứng Chu Tước chạy thoát ra ngoài, chắc hẳn hai người kia chính là tộc nhân của nàng, chỉ có điều từ bề ngoài của hai người kia, không phải là chết ở trong cấm chế, cũng không phải chết dưới đao kiếm, thậm chí không giống như chết vì pháp thuật, mà giống như ở trong chớp mắt mất đi tất cả thần hồn, chẳng lẽ nói, ở đây ngoại trừ cấm chế và tàn trận, còn có hung hiểm gì không biết sao?
Ở địa phương này, Phương Hành không dám khinh thường, thấy tử trạng của hai người kia khác thường, không khỏi thoáng ngừng chân, tinh tế cảm ứng.
Hắn tu luyện Thái Thượng Hóa Linh Kinh, tuy chưa tới đại thành, nhưng thần thức cường đại hơn Trúc Cơ cảnh bình thường, ngay cả thần thức của Kim Đan đỉnh phong dò xét, cũng có thể bị hắn cảm ứng được. Lúc này thần thức trải ra, lập tức cảm ứng được tất cả biến hóa ở chung quanh, nhưng ở trong cảm ứng của hắn, chỉ là không gian trống rỗng, không có bất kỳ dị trạng gì...
- Kỳ quái...
Phương Hành nhíu mày, tạm thời buông xuống ý nghĩ dò xét hung hiểm không biết kia, vòng quanh hai người này một vòng.
- Ân, chết không biết bao nhiêu năm, vậy mà bề ngoài không có một chút biến hóa, chỉ có chút mất nước...
Trong nội tâm Phương Hành nói thầm, càng cảm giác có chút ngạc nhiên, ánh mắt quét đến bên hông hai người, hơi giật mình, thò tay lấy đi túi trữ vật, hai người này đã có thể đi vào Thái Thượng Đạo Cung, nói rõ lúc trước nghiên cứu Quy Khư rất kỹ, trong túi trữ vật của hai người này, nói không chừng có vật gì đáng giá.
Nắm bắt tới tay, đang muốn mở ra nhìn xem, chung quanh lại bỗng nhiên nổi lên gió nhẹ.
Trong lòng Phương Hành cảnh giác:
- Nơi đây ngăn cách ngoại giới, tại sao có thể có gió xuất hiện?
Lập tức giương mắt nhìn, chỉ thấy xa xa, ẩn ẩn có tiếng gió gào thét truyền đến, gió càng ngày càng mạnh, cuối cùng thế gió dần mạnh lên, giống như cuồng triều tập cuốn tới, gió kia lạnh lùng mà nghiêm nghị, như đao thép cạo xương, mà rơi vào trong mắt Phương Hành, Âm Dương Thần Ma Giám càng nhanh chóng vận chuyển:
- Hồng Mông tử khí, Đạo khí chuyển hóa, tuyệt diệt thần hồn, thiên địa không linh...
Dĩ nhiên là Hồng Mông Đạo khí chuyển hóa thành Hồng Mông tử khí!
Phương Hành bị hù ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhảy tới trên lưng Xích Long, kêu to:
- Chạy mau, chạy mau!
Tiểu tâm can muốn nhảy ra ngoài, Hồng Mông tử khí kia cũng không phải Âm Linh trên Hoàng Tuyền Hải có thể so sánh, cái này là mấy ngàn vạn tiên phong đạo uẩn của Thái Thượng Đạo sinh sôi ra Hồng Mông Đạo khí, vốn là thứ rất tốt với tu sĩ, nhưng sau khi Thái Thượng Đạo bị diệt, ở dưới oán khí tẩm bổ vô số đầu năm, lại hóa thành tử khí!
Hồng Mông tử khí bực này, đừng nói Phương Hành, cho dù là Kim Đan đỉnh phong cũng không chịu nổi.
Một khi bị cuốn vào, mặc ngươi thần thông cái thế, cũng không còn một chút lực lượng chống cự, sẽ bị rút thần hồn, chỉ chừa một thi thể không hồn, Phương Hành chứng kiến hai người Tầm Long Thị kia, chắc hẳn chính là bị Hồng Mông tử khí này lấy đi sinh cơ.
May mắn Phương Hành phát hiện nhanh, hơn nữa sớm ý thức được quái phong kia không đúng, nếu đợi gió kia đến trước người lại phản ứng, mặc hắn là Kim Đan đỉnh phong cũng tránh không kịp. Trong lúc cấp thiết, Xích Long cũng cảm nhận được lòng hắn hoảng sợ, long thân vội vàng bỏ chạy, hóa thành một xích ảnh, nhanh chóng lao về phía trước, trong lúc khẩn trương cũng bất chấp tránh đi cấm chế, cứng rắn đụng vào.
Sau lưng hắn, bảo kính tách ra ngũ thải quang hoa ở sau khi Phương Hành rời đi, không ngờ cũng bay trở lại.
Oanh oanh…
Thỉnh thoảng có cấm chế bị Xích Long va chạm, phóng thích uy lực khủng bố.
Hết thảy đều bị Xích Long cứng rắn gánh hết.
Mà lúc này Phương Hành cũng bất chấp quá nhiều, chỉ là giương mắt nhìn phía trước, bảo Xích Long tránh đi một ít cấm chế lợi hại.
Khá tốt xâm nhập phế tích không xa, cách địa phương bọn họ vào rất gần, Xích Long lại liều mạng, như tia chớp tháo chạy về phía thâm uyên, sau đó một người một rồng xông vào trận pháp, đợi cho về tới bờ bên kia thâm uyên, trên người Xích Long đã thương tổn khắp nơi, lân giáp nghiền nát, máu tươi đầm đìa, làm Phương Hành đau lòng không thôi.
- Thái Thượng di chỉ này, cũng quá tà môn a?
Phương Hành đặt mông ngồi trên mặt đất, một bên bôi thuốc trị thương cho Xích Long, một bên tức giận thở dài.
Xích Long cũng không cảm thấy đau đớn, đầu tựa ở bên người Phương Hành, cảm giác thuốc trị thương thoa lên người mát lạnh thật sảng khoái, lỗ mũi phun nhiệt khí lên mặt Phương Hành, mắt to nhìn Phương Hành, tựa như chó con nhìn thấy chủ nhân.
- Đại cẩu tử, ngươi xem như giúp ta đại ân rồi!
Phương Hành lòng còn sợ hãi, nếu như không phải Xích Long, hắn một mình tiến vào phế tích, thì chắc chắn đã chết.
- Hí...
Xích Long cảm giác được Phương Hành khoa trương nó, hưng phấn liếm lên, làm Phương Hành dính đầy nước miếng.
- Ai, được rồi, về trước đi... Ngày mai lại đến!
Phương Hành tức giận nghĩ, lại có chút không cam lòng, chỉ có thể trước về suy tư đối sách.
Trở lại hành cung, tám thủ hạ Kim Đan và Hận Thiên Ninh đều cảnh giác phòng bị, bất quá thời gian Phương Hành tiến vào Đạo Cung cũng không lâu, không có bị những người khác phát hiện sơ hở, nhìn thấy Xích Long bị thương trở lại, tám thủ hạ Kim Đan và Hận Thiên Ninh muốn hỏi mấy thứ gì đó, lại bị Phương Hành đuổi ra ngoài, trong đầu thật sự có quá nhiều vấn đề, không có thời gian nói nhãm với bọn họ.
- Quá thua lỗ, khó khăn lắm mới đi vào, vậy mà cái gì cũng không lấy được?
Ngồi ở trong hành cung, hung hăng uống một ngụm rượu, Phương Hành vẫn không cam lòng.
Ngoài tức giận, cũng nhớ tới mình không phải không có thu hoạch gì, liền mở cái túi trữ vật kia ra, vốn chỉ là tùy tiện dò xét, lại bỗng nhiên nao nao, vậy mà từ trong túi trữ vật của nữ tử kia, phát hiện một ngọc giản, có chút hiếu kỳ cầm lên, thần thức thăm dò vào.
Sau nửa ngày, trên mặt hắn dần dần lộ ra vẻ vui mừng:
- Con mẹ nó, chuyến đi này quá đáng giá!
Trong túi trữ vật của hai người này, phần lớn là một ít thuốc trị thương, Linh Thạch bổ sung linh khí… phẩm cấp không cao, Phương Hành không thèm để ý, nhưng trong ngọc giản kia, rõ ràng ghi lại bí mật lớn nhất của Tầm Long Thị.
Nguyên lai cô gái này là Thánh Nữ trước của Tầm Long Thị, thân phận cực kỳ trọng yếu, cơ hồ là tồn tại bình khởi bình tọa với Tộc trưởng, nàng ghi chép lại tất cả kinh nghiệm và manh mối có giá trị khi dò xét Quy Khư, trích lục thành sách, bởi vậy ngọc giản các nàng tùy thân mang theo, là vì lúc nào cũng ghi chép lại phát hiện mới khi các nàng dò xét Quy Khư lấy được.
- Nguyên lai Ma Cô kia gạt người...
Rất nhanh xem hết nội dung trong ngọc giản, Phương Hành phát hiện một vấn đề, Ma Cô quả nhiên không thành thật, dọc theo con đường này, các tu sĩ vẫn dựa vào con đường nàng chỉ đi tới, chậm rãi tiến vào hạch tâm Quy Khư, trên phương hướng lớn thì không có vấn đề, nhưng chỗ chi tiết lại có rất nhiều độ lệch, cũng chính là những độ lệch này, làm các tu sĩ tổn thất thảm trọng, hơn nữa trễ nãi thời gian.
Mà một điểm trọng yếu hơn, rõ ràng là nữ nhân này che giấu bí mật lớn nhất của Quy Khư.
Nàng từng nói, Tầm Long Thị chưa từng tiến vào Thái Thượng di chỉ, về sau bị Phương Hành khám phá quan hệ giữa nàng và Thiếu Tôn Chu Tước, thì nói tiến vào Quy Khư một lần, bất quá đối với bí mật chính thức của Quy Khư lại hoàn toàn không biết gì cả, nhưng trên thực tế, Tầm Long Thị bọn hắn mấy ngàn năm nay tìm tòi nghiên cứu, một khắc không ngừng, rõ ràng là bởi vì đã sớm biết bí mật chính thức của Quy Khư, cũng chính là cơ duyên chân chính của Thái Thượng di chỉ.
Dựa theo ngọc giản ghi lại, mấy ngàn năm nay Tầm Long Thị thăm dò di chỉ, không ngừng gián đoạn, chỉ có một mục đích.
Mục đích này, là trở thành đệ tử đời sau của Thái Thượng Đạo!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất