Chương 447: Bảo kính dẫn đường
- Đi!
Phương Hành quát khẽ, Xích Long giống như tia chớp lao về phía đại trận, Phương Hành thì nhìn chăm chú, trước mắt không có vật gì, chỉ có khói đen vô tận tràn ngập, trong mắt hắn xuất hiện hai phù văn, mà phía trước không có vật gì kia, lại bắt đầu có đạo đạo linh quang biến ảo, trong đó một đạo linh quang tràn ngập tử khí, bắn về phía hắn và Xích Long.
- Cúi đầu hạ xuống ba trượng, tránh qua trái tiến lên!
Phương Hành quát khẽ, đồng thời trong nội tâm cấp tốc tính toán.
Nếu như hắn phân phó đơn thuần, Xích Long căn bản sẽ nghe không rõ, nhưng tinh thần của hắn và Xích Long có liên hệ mơ hồ, chỉ cần hắn nghĩ tới, Xích Long sẽ lập tức cúi đầu làm theo, vèo... tiến vào đại trận, lại không có kích hoạt đại trận của Thái Thượng Đạo Cung cắn trả, trong nội tâm Phương Hành vui vẻ, lại chỉ định phương hướng mới.
Một người một rồng, thế như tia chớp, tả xung hữu đột xông vào Thái Thượng di chỉ.
Có Âm Dương Thần Ma Giám có thể xem xét tám cửa, mượn cơ hội tránh né Tử môn tới Thương môn, lại có tám thủ hạ Kim Đan suy tính ra quỹ tích đại trận vận chuyển, đến cân nhắc Sinh môn, vì vậy hắn hữu kinh vô hiểm, rất nhanh đã tiến vào phạm vi di chỉ.
- Oanh...
Thời điểm Phương Hành và Xích Long vừa vào di chỉ, bên tai bỗng nhiên có một thanh âm nổ vang.
- Mười tiên đều bại thì thế nào, đạo thống phá diệt thì như thế nào?
- Đạo ta không cô, đạo ta không quả, đạo ta không tuyệt!
- Mài kiếm mười vạn lần, chôn cất bất tử thân, ngăn ngươi độ thiên quan!
- ...
Thanh âm sâu kín, nổ vang quanh quẩn.
Thanh âm này trực tiếp đánh vào thức hải, chấn thần hồn người lung lay, thậm chí Phương Hành suýt nữa hôn mê, vội vàng cẩn thủ tâm thần, vận chuyển linh lực điều hòa khí huyết, nếu không hắn sợ mình sẽ ngã vào thâm uyên. Bất quá ánh mắt thoáng nhìn, thần niệm trùng kích cường hoành bực này, Xích Long lại như không có phát giác, đầu còn mờ mịt nhìn chung quanh, tựa hồ linh thức của nó không được đầy đủ, cảm ứng không đến.
Lòng hắn không khỏi lạnh rung, cũng may mình ngồi Xích Long vào, bằng không thì nhất định sẽ rơi vào thâm uyên.
Thanh âm vang vọng kia, tựa hồ là một tàn niệm, ở trong di chỉ không biết quanh quẩn bao nhiêu năm, các tu sĩ tiến đến đều có thể cảm ứng được.
Trong tàn niệm không có sát ý, chỉ là người lưu lại tàn niệm quá mạnh mẽ, tu vi thấp căn bản không chịu nổi.
Qua thật lâu, thanh âm tàn niệm quanh quẩn mới dần dần lắng xuống, Phương Hành ổn định khí huyết, mở mắt ra.
- Hô, nơi này chính là di chỉ của Thái Thượng Đạo Cung sao?
Hơi đánh giá bốn phía. Phương Hành biết rõ mình đã tiến vào Thái Thượng Đạo Cung mà năm đó một môn mười tiên, quân lâm thiên hạ, đã từng sáng tạo ra vô số truyền thuyết huy hoàng kia, trong tâm cũng có chút kiềm nén không được kinh hỉ, nhưng vừa nhìn xuống, trong tâm không khỏi có chút thất lạc, nơi này không giống như ở Tam Giới Sơn chứng kiến ốc xá thành phiến, tiên phong đạo uẩn, mà là một mảnh phế tích.
Đất đai khô cằn, không có sinh cơ.
Điện là tàn viên, nghiêng sập tung tóe, xà nhà đổ gãy.
Xa xa, lư hương nguội lạnh, đạo đài tan rã, đại địa rạn nứt, như trải qua long trời lở đất.
Chỗ gần, tiêu thi bạch cốt, đoạn binh tàn khí… một tử địa không hề có sinh cơ.
- Ta ở Tam Giới Sơn chứng kiến Thái Thượng Đạo Cung kia, khung cảnh tràn ngập tiên khí, hẳn là Vong Linh ở nơi đây chiếu ra hình ảnh Thái Thượng Đạo Cung năm đó, mà Thái Thượng Đạo Cung trong hiện thực, trên thực tế sớm đã hủy, nói là nhổ tận gốc cũng không quá đáng, địa phương như vậy, còn có thể có bảo bối gì? Liên Nữ nói Đạo Tạng thật ở chỗ này sao?
Phương Hành nhíu mày, hồ nghi dò xét bốn phương.
Chung quanh yên tĩnh đáng sợ, lại không có một tiếng vang, mới đầu Phương Hành còn cho rằng mình điếc rồi, hay là trong lúc vô tình tiến vào tử vực, không thể gặp một chút sinh cơ, may mắn có Xích Long nhìn ngó xung quanh, lân giáp trên người giao thoa va chạm phát ra tiếng vang rất nhỏ, cùng với nó thỉnh thoảng thở phì phì, nhắc nhở hắn ở đây trừ mình ra, còn có những vật còn sống khác tồn tại.
- Không đúng, có lẽ ở đây thật có chút môn đạo...
Phương Hành lại nghĩ:
- Nếu như Thái Thượng Đạo Cung thật hóa thành phế tích, như vậy từ trong Đạo Cung bay ra hồng đăng là chuyện gì xảy ra? Hồng đăng kia xác thực có thể suy yếu uy lực của đại trận, hơn nữa mười ngày bay lên một chiếc, rất có quy luật, không giống như từ trong phế tích bay ra, hơn nữa dù nơi này là phế tích, nhưng đại trận phòng ngự bên ngoài lại nguyên vẹn, giống như bị người tận lực bố trí xuống...
Nhanh chóng suy nghĩ một lát, Phương Hành lại quyết định trước dò xét tìm tòi cái đã.
Nội tình của Thái Thượng Đạo thâm hậu, đã từng một môn mười tiên, quả thực cường đại đến cực điểm.
Hôm nay tuy hóa thành một mảnh phế tích, nhưng nói không chừng có một ít bảo tồn, có lẽ từ bên trong lấy ra một tàn binh, nửa cuốn kinh văn, đặt ở ngoại giới đều là pháp bảo và bí pháp kinh người.
Vừa đi vừa cẩn thận dò xét, thúc dục Âm Dương Thần Ma Giám đến cực hạn, chỉ thấy cách đó không xa có rất nhiều cấm chế hỗn loạn, biểu hiện ra nơi đây tuyệt đối không bình tĩnh giống như bề ngoài, có lẽ một bước đạp sai, chính là kết cục thịt nát xương tan.
Địa vực rất rộng lớn, Phương Hành đưa mắt nhìn ra xa, lại không nhìn thấy giới hạn, giống như đứng thẳng ở trong trời đất.
Thậm chí hắn cảm giác có chút mê mang, căn bản không biết nên chạy đi đâu.
Nhưng lúc này, túi trữ vật của Phương Hành lại nhẹ nhàng rung động, có vầng sáng bay ra, trôi nổi ở giữa không trung, cùng lúc đó, trên bảo kính lại truyền ra một đạo thần niệm già nua, hình như đang thở dài, lại tựa hồ tự thuật sự tình nào đó:
- Thập Tuyệt Minh Thổ ẩn tàng tiên cơ, ba đại tạo hóa thụ di đồ. Thông thiên lộ vừa lúc cửu nguyệt lên, đạo duyên chỉ sinh trong tuyệt cảnh...
Theo thanh âm vang lên, vầng sáng ở trên không trung run rẩy mấy cái, tựa hồ xác định phương hướng, sau nửa ngày vầng sáng ổn định lại, ung dung bay trên không trung, chậm rãi bay thẳng về phía trái, giống như dẫn đường.
- Bảo kính của Hận Thiên lão tổ?
Phương Hành cảm thấy kinh ngạc.
Bảo kính tự động kích hoạt, bay ra túi trữ vật, vầng sáng ngũ sắc đan xen, dẫn đường ở phía trước, quả thật chưa bao giờ nghe thấy.
Hơn nữa phía trên truyền tới thần niệm chấn động, cũng làm lòng hắn có chút khiếp sợ.
Ý tứ trong lời nói kia, là muốn nói ở trong Minh Thổ tuyệt địa, lại ẩn chứa cơ duyên thành tiên sao?
Cái gọi là ba đại tạo hóa, lại là cái gì?
Thông thiên lộ, lại là cái gì?
Phương Hành có quá nhiều băn khoăn, nhịn không được thầm nghĩ:
- Cái bảo kính này chính là Hận Thiên lão tổ lưu lại, tục truyền có quan hệ tới Quy Khư, càng có người nói nó là bảo bối duy nhất có hi vọng ly khai Quy Khư, chỉ là ngay cả Đại cung phụng cũng nói không chính xác tác dụng cụ thể, chỉ nói ta có khả năng tiến vào Quy Khư sẽ biết, nói không chừng chính là cái này, hơn nữa không cần để ý tới biến hóa của nó, đi theo nó là được...
Bản thân hắn vốn lớn mật, nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị này, trong nội tâm cũng không sợ, chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Đương nhiên trong tay vẫn cầm hắc kiếm, trong lòng nghĩ, nếu cái gương đồng này có vấn đề, vậy thì một kiếm chém nát nó!
Gương đồng không nói gì, thậm chí như không có linh tính, nhưng lại bồng bềnh lung lay, dẫn đường ở phía trước.
Phương Hành lưu ý bốn phía, bất ngờ phát hiện con đường gương đồng dẫn dắt, rõ ràng là một con đường đi thông hạch tâm của di tích, thật giống như một người vốn cực kỳ quen thuộc Thái Thượng Đạo Cung, ở trên phế tích vốn phân biệt không rõ phương hướng này, lại có thể dẫn Phương Hành một đường vào trong, dần dần tiến tới địa phương trọng yếu nào đó...
Theo càng đi càng xa, cảm giác nghi hoặc trong nội tâm Phương Hành cũng càng ngày càng nặng, trong tâm càng lo lắng.
- Chẳng lẽ đạt được Đạo Tạng chỉ đơn giản như vậy?
Phương Hành cảm thấy có chút khó tin, không tin tưởng mình bởi vì trong lúc vô tình có được gương đồng, thì có thể thuận lợi như thế.
Hắn không quên Đại thúc thúc từng dạy bảo, muốn làm thịt được dê mập, thì phải dùng càng nhiều sức!
- Ân? Người nào!
Đang hành tẩu, Phương Hành xoay chuyển ánh mắt, thấy phía trước không xa bất ngờ đứng hai người, nhìn động tác kia, lại giống như đang đào tẩu, cái này làm hắn cả kinh, vèo... vội vàng rút hắc kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người kia, cùng lúc đó, Xích Long cảm nhận được hắn lo lắng, không khỏi gầm nhẹ thị uy.
Gương đồng trôi nổi ở giữa không trung, ở sau khi Phương Hành ngừng lại, thì bay ra tầm một trượng, sau đó ngừng lại.