Chương 465: Núi lớn đè Độ Kiếp
Có mấy Trúc Cơ dám đấu pháp với Kim Đan?
Lại có mấy Trúc Cơ dám khiêu chiến Nguyên Anh?
Lại có mấy Trúc Cơ dám đối kháng Độ Kiếp?
Phương Hành vốn là người thích chiếm tiện nghi, ngay cả Kim Đan cũng không nguyện cứng đối cứng, nhưng lúc này lại cầm hắc kiếm, muốn giao thủ với Hận Thiên lão tổ, người bình thường nghe Hận Thiên lão tổ là Độ Kiếp cảnh, chỉ sợ sẽ bị hù đến tay chân nhũn ra, ngay cả quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng không dám, nhưng Phương Hành lại nghĩ đến, Hận Thiên lão tổ đã đói bụng mấy ngàn năm, còn có bao nhiêu bổn sự?
Đối phương có khí tức của Tạo Hóa Lôi Trì duy trì sinh cơ, nhưng loại duy trì sinh cơ này, lại có thể để hắn giữ được bao nhiêu khí lực?
Hắn còn nhớ rõ, lúc trước mình đói bụng hai năm, lúc vừa xuất quan thân thể suy yếu đến trình độ nào, hơn nữa sau khi hắn xuất quan, cũng một hơi hấp thu rất nhiều linh khí, nhưng vô dụng, dù thân thể có linh lực, lại tay chân vẫn nhũn ra, xem ra người không ăn là không được, đạo lý đồng dạng, hắn không tin Hận Thiên lão tổ ngồi mấy ngàn năm còn có thể có bao nhiêu khí lực.
Dù lão quái này đã đạt đến cảnh giới ăn gió nằm sương cũng vô dụng, bởi vì ở địa phương quỷ quái này, ngay cả gió sương cũng không có.
Có thể nói, ở trong Thông Thiên Cửu Quan, ngay cả một tia linh khí cũng không tìm thấy.
Hắn có can đảm này, thực làm Hận Thiên lão tổ có chút kinh ngạc.
Thật lâu sau, Hận Thiên lão tổ mới cười khổ nói:
- Lão phu sống cả đời, còn là lần đầu tiên gặp Trúc Cơ dám động thủ với ta...
- Nói láo, thời điểm ngươi mới Linh Động cảnh, sẽ không có Trúc Cơ dám động thủ với ngươi sao?
Phương Hành mắng to, thân hình lao ra, trong tay nhiều hơn một cây cung, bảy mũi tên.
Chỉ là Huyền khí bình thường, không coi là thần dị, nhưng Phương Hành lại rất nghiêm túc cài tên, thả dây cung.
- Sưu sưu...
Mũi tên hoá thành lưu quang, bay về phía Hận Thiên lão tổ.
Đông… bắn vào mi tâm của Hận Thiên lão tổ, mũi tên nát bấy, rơi trên mặt đất.
Nhục thân Độ Kiếp cảnh, không phải Huyền khí bực này có thể tổn thương được.
- Không cần thử...
Hận Thiên lão tổ chậm rãi mở miệng, như muốn ngăn cản cử động hồ đồ của Phương Hành.
Nhưng Phương Hành bất ngờ cắn chặt răng, căn bản không nghe hắn nói, liên tiếp bắn ra bảy mũi tên, mỗi một mũi tên đều nhắm mi tâm của Hận Thiên lão tổ, sau khi bắn xong bảy mũi tên, lại là hai cánh quạt, sau cánh quạt là hơn mười phi kiếm bùng cháy, phi kiếm qua đi, lại là độc khí, phù chú, ngân châm, giáo kích, trận kỳ, cốt nhận, thậm chí là ác quỷ bị phong ấn.
Trong lúc nhất thời, xung quanh Hận Thiên lão tổ giống như biến thành chiến trường, bị vô số lực lượng khác nhau bao phủ, như ngọn nến sắp tắt trong gió...
Nếu nói nhiều Pháp khí, ai hơn được Phương Hành?
Tiểu bảo khố di động cũng không phải nói chơi!
Đáng thương Hận Thiên lão tổ, dù là Độ Kiếp cảnh, nhưng thân hình như thây khô, di động cực kỳ gian nan.
Lúc đầu hắn còn bảo trì phong phạm cao thủ, như cự nhân nhìn con sâu cái kiến cố gắng nhấc mình lên...
Hắn đại khái là nghĩ, tùy ý Phương Hành náo đi, Pháp khí hết tự nhiên sẽ tuyệt vọng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, trên người Phương Hành lại có nhiều Pháp khí như vậy...
- Tiểu hỗn đản, ngươi thực cho rằng những đồ chơi nhỏ này, có thể làm gì được lão phu?
Trong thanh âm của Hận Thiên lão tổ lần thứ nhất hiện ra vẻ tức giận, giống như cương đao, cạo xương róc hồn.
- Trước chỉ là điểm tâm, hiện tại mới là bữa chính...
Phương Hành phất tay đánh ra hơn mười tấm Bạo Viêm Phù, mượn hỏa diễm ngập trời che lấp, bất ngờ thi triển Liễm Tức Thuật, sương mù màu xanh thổi qua, hắn dĩ nhiên biến mất ở trong không khí, chỉ có điều Hận Thiên lão tổ là tu vi bực nào, tuy Liễm Tức Thuật huyền diệu, nhưng cách hắn gần như thế, thần niệm khẽ nhúc nhích, liền ngẩng đầu nhìn ra, ánh mắt lãnh khốc, ẩn hàm khinh thường.
- Ngươi thực cho rằng có thể chạy thoát?
- Ai nói ta muốn chạy trốn?
Thân hình Phương Hành hiện ra, trong tay bất ngờ nâng một ngọn giả sơn, trong miệng trầm thấp niệm tụng chú ngữ.
- Cái đó là... Sơn Bảo?
Hận Thiên lão tổ ngẩn ngơ, trên mặt rốt cục hiện ra kinh hãi.
- Hắc hắc, không tổn thương được ngươi thì đã sao? Vậy ta đè chết ngươi!
Phương Hành cúi đầu nhìn Hận Thiên lão tổ, cười hắc hắc, nhanh chóng niệm tụng chú ngữ, linh lực điên cuồng tràn vào trong đó, ngọn giả sơn kia không ngừng lóe ra ánh sáng nhạt, như có phong ấn kinh người cởi bỏ, khí tức hùng hậu từ trên giả sơn lan ra, cả người Hận Thiên lão tổ bị bao phủ ở phía dưới, sắc mặt của hắn rốt cục thay đổi.
- Tiểu hỗn đản, ngươi muốn trấn áp nhục thân của lão phu?
Hận Thiên lão tổ giận tím mặt, thanh âm như tiếng sấm rền.
- Đè đúng là lão hỗn đản ngươi...
Lúc này Phương Hành cũng mở hết phong ấn của Sơn Bảo, trong tiếng hét vang, buông tay ném Sơn Bảo ra.
Sơn Bảo biến lớn, khí tức ngập trời xuất hiện, trong nháy mắt cao hơn mười trượng, đè Hận Thiên lão tổ di động bất tiện ở phía dưới, cùng lúc đó, cả ngọn núi còn đang không ngừng biến lớn, mấy trăm trượng, mấy ngàn trượng, gần vạn trượng... trong nháy mắt đã tăng tới không nhìn thấy cuối, ngay cả Phương Hành cũng bị đụng bay về không trung.
Đợi cho trong miệng Phương Hành phun ra máu tươi rơi xuống, dưới chân đã là một sơn mạch nguy nga, rộng lớn không biết mấy vạn dặm...
- Con mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi là Độ Kiếp thì ta sẽ sợ ngươi?
Phương Hành thở hổn hển, con mắt tỏa sáng nhìn xung quanh.
Hắn tự nhiên biết, những Pháp khí Huyền khí bình thường kia căn bản không có tác dụng với Hận Thiên lão tổ.
Ngay từ đầu, đòn sát thủ của hắn chính là Sơn Bảo.
Cho dù ngươi là Độ Kiếp, cho dù ngươi pháp lực vô biên, ta cũng không tin một ngọn núi ép không được ngươi!
Nếu đổi thành Độ Kiếp cảnh khác, một ngọn núi tự nhiên không tạo nên tác dụng gì, thời điểm Phương Hành niệm chú, đủ để Độ Kiếp cảnh giết hắn mấy ngàn lần, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể của Hận Thiên lão tổ yếu tới cực điểm, ngay cả động ngón tay cũng khó, thì càng không cần phải nói Na Di thân hình, tránh thoát núi lớn từ trên trời giáng xuống...
- Muốn ta thay ngươi trông coi, để ngươi chạy đi? Ta đè ngươi dưới chân núi, nhìn ngươi làm sao đi ra ngoài!
Thở hổn hển mấy hơi, thấy Hận Thiên lão tổ không có đánh nát núi lớn trốn thoát, Phương Hành cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đối mặt Độ Kiếp cảnh tu vi khủng bố, dù đối phương ngồi mấy ngàn năm, thân hình mục nát, thần thức suy yếu, một phần vạn lực lượng cũng không còn, nhưng Phương Hành cũng không dám khinh thường, bởi vì so sánh với lão nhân kia, mình quả thật nhỏ yếu giống như con sâu cái kiến, đương nhiên, con sâu cái kiến này có thể chuyển ra một ngọn núi lớn đè hắn ở dưới chân, cũng là bổn sự rất lớn.
- Tiểu hỗn đản, ngươi dám ra tay với lão phu, thật để lão phu có chút giật mình, ngươi có thể nhìn ra thân hình lão phu mục nát, cũng làm cho lão phu giật mình, có thể nghĩ ra thủ đoạn bực này trấn áp nhục thân của lão phu, càng làm cho ta giật mình...
Thời điểm Phương Hành vừa thở dài, đột nhiên một thanh âm vang lên, ở trên đỉnh đầu hắn, xuất hiện một vòng tử quang.
Trong nháy mắt, Phương Hành bị hù đến tim ngừng đập, trừng to mắt nhìn về phía không trung.
Lúc này trên không trung, bất ngờ bay lên một Hận Thiên lão tổ lớn cỡ nắm tay, trông rất sống động, đang giận dữ nhìn hắn.
- Nguyên Anh lột xác? Độ Kiếp Nguyên Anh?
Phương Hành kinh hãi, quát to một tiếng, huy kiếm chém tới Nguyên Anh.
- Có thể làm cho lão phu không thể không đoạt xá ngươi, cũng coi như bản lãnh rất lớn rồi...
Nguyên Anh kia rống to, thanh âm xen lẫn sấm sét, chấn Phương Hành ý nghĩ choáng váng, làm một kiếm kia vô lực, Nguyên Anh thì vèo... hóa thành một đạo tử quang chui vào mi tâm Phương Hành, thanh âm của Hận Thiên lão tổ vang lên lần nữa, rõ ràng là ở trong thức hải của Phương Hành:
- Có Tạo Hóa Lôi Trì, lão phu vốn không muốn buông tha ngục thân của mình, dù mục nát cũng có thể mượn Tạo Hóa Lôi Trì tái tạo sinh cơ... nhưng không nghĩ tới, tiểu hỗn đản ngươi lại làm cho lão phu có chút khiếp sợ, vậy mà trấn áp nhục thân của lão phu, đã như vậy, lão phu chỉ có mượn nhục thân của ngươi ly khai chỗ này, ngươi thì ở chỗ này đi!
- Dùng nhục thân của ta trấn thủ cửa thứ tám, mượn nhục thân của ngươi trở về thế gian!
Hận Thiên lão tổ xâm nhập thức hải của Phương Hành, tiếng hô như sấm, đánh về phía Đạo Tháp.
Cảnh giới, là rãnh trời khó vượt qua nhất!
Dù lực lượng thần hồn của Hận Thiên lão tổ đã yếu đến cực hạn, nhưng Độ Kiếp chính là Độ Kiếp, với hắn mà nói, dùng Nguyên Anh trải qua ba lượt lôi kiếp của mình đến đoạt xá Trúc Cơ cảnh như Phương Hành, thật dễ như trở bàn tay!
Chỉ có điều, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Phương Hành phát hiện Nguyên Anh xâm nhập thức hải của mình, lại cười phá lên:
- Lão hỗn đản, ngươi sớm nói muốn đoạt xá, ta sẽ không tốn sức lớn như vậy... Trên trời dưới đất, ngươi muốn đoạt xá ai cũng được, nhưng muốn đoạt xá ta, vậy ngươi chết chắc rồi! Tam Muội Chân Hỏa, đi ra cho ta, đốt cháy lão hỗn đản này...
Oanh!
Trong thức hải Phương Hành, đột nhiên có hỏa diễm ngập trời thiêu đốt, cơ hồ nháy mắt đã hiện đầy hư không.
Nguyên Anh của Hận Thiên lão tổ đụng phải hỏa diễm này cũng kinh hãi, vội vàng đánh ra tử quang phòng ngự.
- Tam Muội Chân Hỏa? Ngươi rõ ràng chỉ là Trúc Cơ, sao lại có Tam Muội Chân Hỏa?
Trong mắt Nguyên Anh hiện lên kinh ngạc, sau đó liều lĩnh cười to:
- Rất tốt, này nói rõ nhục thân của ngươi còn tốt hơn ta tưởng tượng, vốn đang lo lắng đoạt xá ngươi, mấy ngàn năm tu hành giống như tan thành mây khói, cần làm lại từ đầu, nhưng nhục thân của ngươi thần dị như vậy, không cần trăm năm, lão phu có thể khôi phục đỉnh phong năm đó, ha ha ha ha, tuy Tam Muội Chân Hỏa lợi hại, đáng tiếc không phải ngươi tự mình luyện ra, mà lão phu đã trải qua ba lượt lôi kiếp, ngươi muốn đốt chết ta, đó là nằm mơ, cái nhục thân này, lão phu muốn định rồi, ngươi nhường lại đi...
Hận Thiên lão tổ cười dài, Nguyên Anh hóa thành kiếm khí màu tím, thẳng tắp chém về phía Đạo Tháp của Phương Hành.