Lược Thiên Ký

Chương 464: Thập Tuyệt Cục

Chương 464: Thập Tuyệt Cục

Lúc này Phương Hành cũng rất thành thực thừa nhận, mình đã chui vào trong bẫy của người khác. Tuy sớm cảm giác được gương đồng kia khác thường, mình thông qua mấy cửa trước quá thoải mái, trong nội tâm có cảnh giác, đã làm xong chuẩn bị ứng phó ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn không nghĩ tới, cửa thứ tám trên Thông Thiên Lộ, vậy mà sẽ có một lão quái vật sống mấy ngàn năm tồn tại...
Hận Thiên lão tổ!
Lão ngoan đồng này ở trong Quy Khư đã trở thành truyền thuyết, vậy mà sẽ ở cửa thứ tám chờ đợi mình.
Trong lúc nhất thời, tuy bụng đầy nỗi băn khoăn, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, phải tranh thủ thời gian thoát thân mới là thật...
Lúc này toàn bộ sức mạnh của hắn đều dồn vào hai chân, tốc độ tăng lên tới cực hạn...
Nhưng bất tri bất giác, cảnh tượng chung quanh hắn thay đổi, đại địa bao la mờ mịt biến mất không thấy gì nữa, chung quanh im ắng hiện lên vô số sườn núi hoặc đen hoặc trắng, tuy là sườn núi, lại giống như lạch trời, ngăn cản đường đi của hắn, lên trời không đường, xuống đất không cửa, hắn bị nhốt ở trong một thiên địa ngăn cách, đã trở thành một con cờ.
Một chỗ khác của bàn cờ, Hận Thiên lão tổ ngồi xếp bằng, lúc này hắn nhặt lên gương đồng, gương đồng này bị Phương Hành dùng hết toàn lực bổ một kiếm, mặt kính đã rạn nứt, linh quang bên trong cũng xói mòn không sai biệt lắm, nhưng Hận Thiên lão tổ hiển nhiên không quá để ý, tùy tiện nhặt một tia linh quang, dẫn vào thức hải của mình, liền thông qua nó hiểu được rất nhiều sự tình...
- Thì ra là thế, lại là gia hỏa xen vào việc của người khác kia...
Hận Thiên lão tổ khẽ thở dài một tiếng, cũng không có nộ khí gì, lúc này hình như hắn ngay cả khí lực tức giận cũng không có.
- Năm đó lão phu bị nhốt ở cửa thứ tám, chỉ biến hoá ra một phân thân mang theo gương đồng ly khai. Vốn muốn đưa người xông cửa tới, lại không nghĩ rằng Lữ Phụng Thiên một lòng coi lão phu trở thành ma đầu cuối cùng hắn trảm trước khi tọa hóa, tế luyện Phụng Thiên pháp kiếm, kết quả trảm thương phân thân của lão phu, phân thân vì không để gương đồng không rơi vào tay đối phương, chỉ có thể phong ấn nó lại...
- Đáng thương a, kế hoạch tốt như vậy, lại vì một biến số, để lão phu ở đây chờ mấy ngàn năm...
- Năm đó ta muốn thu hoạch bí tàng của Thái Thượng Đạo, không tiếc chân thân lâm vào cửa thứ tám. Chỉ cho một phân thân thoát đi, bố trí xuống cái cục hoàn mỹ, lại không nghĩ rằng suýt nữa chết khô cả mình, cái này chẳng phải mua dây buộc mình sao?
- ...
Hận Thiên lão tổ thì thào nói, giống như khóc giống như cười.
Thẳng đến thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Hành bị vây ở trong bàn cờ, nhưng vẫn đang không chạy trốn, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Cũng may, mấy ngàn năm giữ gìn, rốt cuộc có một đường sinh cơ. Chỉ là người kia lại mới Trúc Cơ cảnh, lão phu thật không ngờ, chẳng lẽ hiện tại người Quy Khư bất tranh khí như thế?
- Được rồi, dù sao nội tình của tiểu tử này cũng không tệ, tạm thu a...
Nói xong những lời này, hắn thở ra một hơi, xúc động huyền cơ.
- Oanh!
Ở phía trước Phương Hành, đột nhiên từ trên trời giáng xuống một quân cờ to lớn, lực đạo cuồng bạo nhất thời chấn hắn bay về phía sau. Thân hình ở trên bàn cờ trượt ra vài chục trượng, ngẫng đầu nhìn lên, bất ngờ chứng kiến Hận Thiên lão tổ đang cách mình hai ba trượng, ánh mắt có chút hăng hái đánh giá, thoả mãn gật đầu.
- Tiểu quỷ, trốn không thoát đâu...
Hận Thiên lão tổ nhẹ giọng cười nói:
- Đây là Thái Thượng Đạo Cung bố trí xuống trận thứ tám, tham chiếu thế cục của Tam Thập Tam Thiên, diễn biến thiên địa tuyệt cảnh, bày ra Thập Tuyệt Cục, không thể phá, không thể giữ, không cờ có thể rơi, dùng tu vi của lão phu, cũng bị vây ở trong trận này, mấy ngàn năm chưa từng thoát khốn, thậm chí ngay cả hy vọng chạy thoát cũng buông tha, ngươi chỉ là Trúc Cơ cảnh, làm sao có thể chạy thoát được?
Phương Hành mặt không biểu tình, xoay người ngồi ở trên mặt đất, ánh mắt sắc bén quét nhìn khắp nơi.
- Này, lão hỗn đản, đến cùng là chuyện gì xảy ra, nói nghe một chút!
Hắn giống như hoàn toàn không sợ, giống như vô lại đỉnh đạc hỏi.
- Ngươi... Ngươi không sợ ta?
Hận Thiên lão tổ có chút ngoài ý muốn, chần chờ mở miệng hỏi.
Phương Hành lấy ra hồ lô rượu uống, nói:
- Nếu ngươi chịu thả ta đi, đừng nói sợ ngươi, gọi ngươi tổ tông cũng được, nhưng ngươi chịu sao?
- Thú vị... Thú vị...
Hận Thiên lão tổ nhẹ giọng nở nụ cười nói:
- Chỉ bằng những lời này, nếu nơi đây có thêm một đường sinh cơ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!
Phương Hành nói:
- Một đường sinh cơ, có ý tứ gì?
Hận Thiên lão tổ thấy Phương Hành còn không minh bạch lời của mình, đoán chừng thẳng đến lúc này, trong đầu tiểu quỷ kia còn là một mảnh bột nhão, vốn có thể không nói, nhưng một là mấy ngàn năm hắn chưa gặp người, hai là hắn nghĩ việc cần phải làm, cần Phương Hành càng tuyệt vọng càng tốt, liền ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Nói đúng là, cục này chỉ có một người có thể còn sống đi ra ngoài...
- Năm đó lão phu tự nghĩ tu vi vô địch, xông vào Thái Thượng Đạo Cung, liên phá bảy quan, thế như chẻ tre, lại không nghĩ tới sẽ bị giam ở cửa thứ tám, mưu tính chín chín tám mươi mốt ngày, phá không được cục này, muốn thoát thân nhưng đã bị bàn cờ vây khốn, rơi vào đường cùng, đành phải biến hoá ra một phân thân, mang gương đồng rời đi, tìm kiếm người truyền thừa đến thay ta giải thế trận...
- Ngươi để ta thay ngươi đánh cờ? Ta không biết chơi, chỉ biết xốc bàn cờ!
Phương Hành ngẩn ngơ, mặc dù nói có chút vô lại, nhưng là lời nói thật.
Hận Thiên lão tổ cười ha ha, muốn nói cái gì, lại đột nhiên ho nhẹ, khí tức nhanh chóng hạ thấp.
- Ồ? Lão nhân này muốn chết rồi sao?
Con mắt Phương Hành nhất thời sáng ngời, bởi vì lúc này Hận Thiên lão tổ cực kỳ giống như lão nhân sắp dầu hết đèn tắt.
Bất quá hiển nhiên, vận khí của hắn không có tốt đến loại trình độ này, sinh cơ của Hận Thiên lão tổ nhanh chóng héo rũ, hình như sớm đã quen, lại dùng khí lực cuối cùng hít một hơi, một hơi kia giống như cự kình hấp nước, vậy mà từ trong hư không xa xôi, đưa tới một tia lôi quang, tựa như du xà tràn vào trong cơ thể hắn.
- Hô...
Có tia lôi quang kia, Hận Thiên lão tổ lại trở nên tỉnh táo chút ít, sinh cơ lớn mạnh hơn.
- Ồ? Đây là bảo bối gì? Lão đầu, phân cho ta một tia có được hay không?
Con mắt Phương Hành sáng ngời, nhìn ra tia lôi quang kia thần dị.
- Ha ha, tiểu quỷ, ánh mắt của ngươi không tệ, đây là một tia khí cơ trong Tạo Hóa Lôi Trì, nếu không phải lão phu tu luyện Khí Du Hư Quyết có thể trợ giúp ta từ cửa thứ chín đưa khí cơ kia qua duy trì sinh cơ, thì 2000 năm trước ta đã chết rồi... Ai, động tâm không? Lão phu cũng động tâm, đây chính là Tạo Hóa Lôi Trì, nếu có thể uống một ngụm, lão phu có khả năng siêu thoát hồng trần... Ai, hết lần này tới lần khác bị nhốt ở đây, mấy ngàn năm biết rõ nó gần trong gang tấc, lại không có cơ hội tiếp cận...
Trong hốc mắt của Hận Thiên lão tổ có u hỏa chớp động, vừa ảo não lại cực kỳ hâm mộ.
- Tạo Hóa Lôi Trì?
Ngay cả Phương Hành cũng nghe đến con mắt tỏa sáng.
Hắn thật không biết Tạo Hóa Lôi Trì là cái gì, nhưng nghe danh tự đã biết đó là đồ tốt!
Hận Thiên lão tổ cũng đoán được Phương Hành không biết Tạo Hóa Lôi Trì, nhẹ nhàng cười cười, giải thích nói:
- Tạo Hóa Lôi Trì này, chính là một trong ba đại tạo hóa của Thái Thượng Đạo Cung, năm đó Thái Thượng Đạo bị thiên lôi tiêu diệt, nhưng hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, thiên lôi hủy diệt tất cả sinh cơ trong Thái Thượng Đạo, lại hết lần này tới lần khác ở trong Thái Thượng Đạo, lưu lại một Lôi Trì ẩn chứa sinh cơ...
- Làm sao đạt được?
Phương Hành vô ý thức bật thốt lên hỏi.
Hận Thiên lão tổ thấy tiểu quỷ kia sắp chết, lại còn có thời gian quan tâm phương pháp thu hoạch cơ duyên của Thái Thượng Đạo, cảm thấy cực kỳ thú vị, nhẫn nại nói:
- Kỳ thật rất đơn giản, cơ duyên này vốn là lưu cho Thái Thượng di đồ, chỉ cần đi ra cục này, sau đó phá cửa thứ chín, thì có thể chứng kiến Tạo Hóa Lôi Trì, thậm chí còn có hai đại cơ duyên khác...
- Lại là cục...
Phương Hành như có chút thất lạc, trầm tư nửa ngày mới nói:
- Ta không biết đánh cờ, ngươi bắt ta cũng vô dụng...
- Ha ha, không cần ngươi biết đánh cờ...
Hận Thiên lão tổ càng cảm thấy thú vị, nhẹ giọng nở nụ cười, nói khẽ:
- Lúc ấy lão phu tìm hiểu chín chín tám mươi mốt ngày, chưa nghĩ ra phương pháp phá giải cục này, nhưng lại nghĩ ra kế thoát thân, tuy Thông Thiên Cửu Quan huyền ảo, nhưng lúc ấy bố trí xuống khảo nghiệm, lại là thời điểm Thái Thượng Đạo sắp diệt, lưu lại cửa ải không nghiêm cẩn, đơn giản mà nói, mỗi một cửa đều có lỗ thủng để chui, cửa thứ tám này cũng không ngoại lệ, lão phu không cần phá cục, chỉ cần tìm một người thay thế lão phu ở trong cục, lão phu liền có thể thoát ra, hoặc đi về phía cửa thứ chín, hoặc trực tiếp ly khai địa phương quỷ quái này, tiêu dao thiên địa...
Phương Hành ngẩn ngơ, cả giận nói:
- Ngươi như vậy không phải ăn gian sao?
Hận Thiên lão tổ nói:
- Ngươi từ cửa thứ nhất đến đây, có cửa nào không phải ăn gian?
Phương Hành nhất thời nghẹn lời, trầm tư nửa ngày, con mắt hắn bỗng nhiên có chút tỏa sáng, như nghĩ tới điều gì, nói khẽ:
- Nếu như nói cục này chỉ cần lưu một người, chẳng phải nói ta cũng có thể...
Hận Thiên lão tổ cười nói:
- Đúng vậy, nếu như ngươi có bản lĩnh thoát ly lòng bàn tay của ta, đại khái cũng có thể bức ta ở lại chỗ này!
Con mắt Phương Hành sáng ngời, cầm hắc kiếm đứng lên.
Hận Thiên lão tổ lại giống như nhìn thấy chuyện cười, cười phá lên:
- Thời điểm lão phu tiến vào Quy Khư, tu vi đã là Độ Kiếp tầng ba, mà ngươi ngay cả Kim Đan cũng không phải, còn muốn cùng ta đấu pháp sao?
Phương Hành lại không cười, nghiêng đầu nhìn Hận Thiên lão tổ nói:
- Ngươi ở nơi này mấy ngàn năm?
Hận Thiên lão tổ không có trả lời, có chút tò mò nhìn hắn.
Phương Hành cúi đầu nghĩ, nói khẽ:
- Trong mấy ngàn năm, không ăn, không uống, thậm chí ngay cả linh khí cũng không có, chỉ có thể ngẫu nhiên đưa tới một tia khí tức của Tạo Hóa Lôi Trì duy trì sinh cơ... Nói cho ngươi biết một sự tình, lúc mới vừa vào Quy Khư, ta đụng phải chắt gái không biết đời thứ mấy của ngươi, vốn nàng không phải đối thủ của ta, đặt ở bình thường, ta dùng một ngón tay cũng có thể đè chết nàng, kết quả khi đó ta mới đói bụng hai năm, lại chân như nhũn ra, tất cả bổn sự không dùng được, vậy mà bị nàng dễ dàng bắt lại...
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn Hận Thiên lão tổ, cười nói:
- Mà ngươi, lại đói bụng mấy ngàn năm...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất