Chương 467: Phá diệt Nguyên Anh
- Đoạn Thần Thuật...
- Là ai thi triển pháp thuật ác độc bực này ở trên người ngươi? Nhìn thời gian đã rất lâu rồi, toàn bộ thần hồn đã bị chém đứt, đến nỗi linh tính ảm đạm, thần hồn vĩnh viễn thừa nhận nỗi khổ thiêu đốt. Hết lần này tới lần khác rút ra Đoạn Thần Đinh, thần hồn mất đi cố định cuối cùng, sẽ gia tốc héo rũ, không rút Đoạn Hồn Đinh, thì chỉ có thể vĩnh viễn thừa nhận thần hồn thiêu đốt, chỉ có huyết chiến mới có thể thoáng giảm đau nhức kịch liệt... Thảm thảm thảm, đây đã là bệnh nan y trị không hết, đừng nói thời gian gấp gáp như thế, dù cho lão phu đủ thời gian ta cũng trị không được, bây giờ ngươi đã muốn xông vào hư không cứu tiểu quỷ kia, lão phu cũng chỉ có thể giúp ngươi rút ra hai cây Đoạn Thần Đinh, lại tự trảm một tia thần hồn bảo hộ linh tính của ngươi, đã giúp ngươi, cũng vì tiểu quỷ kia...
Khí tức của Đại Bằng Tà Vương có chút héo rũ, ngay cả ánh mắt cũng có chút ảm đạm.
Ở dưới loại tình huống này, hắn không dám vượt qua hư không đi cứu Phương Hành, bởi vì bất luận một người bình thường nào xem ra, đây cũng là sự tình tìm chết, nó căn bản không thể đến được bờ bên kia, sẽ vẫn lạc ở trong hư không.
Nhưng Xích Long lại không chút do dự, một đầu đâm vào.
Đại Bằng Tà Vương thấy mình không ngăn cản được, cũng chỉ có thể giúp nó một lần cuối cùng. Hắn kiến thức rộng rãi, tăng thêm biết rất nhiều bí pháp Yêu tộc, nhận ra đỉnh đầu Xích Long bị đâm vào hai cây trâm hoa chính là bí pháp của Cửu Đầu Thánh nhất tộc, vì vậy lớn mật ra tay, nhổ đi hai cây trâm hoa, như vậy tuy không cách nào làm cho Xích Long khôi phục thần trí, nhưng có thể để nó linh tính tăng nhiều... Tốt xấu gì cũng có linh tính, biết trốn tránh tia chớp uy lực khủng bố, sẽ không cứng rắn đụng vào.
Còn nữa, hắn lại tự trảm bộ tia thần hồn quấn ở trên lông vũ, tương đương với cắt thịt nuôi rồng.
Thứ nhất có thể hóa thành một ý niệm chỉ điểm Xích Long, thứ hai có thể bảo vệ thần hồn của Xích Long, để thần trí của nó không tiêu tán quá nhanh.
Đương nhiên, đây đối với hắn vừa mới đoạt xá là một tổn thương thật lớn, xem như bỏ hết cả tiền vốn.
Lại nói Xích Long, sau khi trốn vào trong mây, ánh mắt trước đó đục ngầu, chỉ ở bên người Phương Hành mới có chút thanh tỉnh. Lúc này linh tính tăng nhiều, làm cho nó không hề ngu muội vọt tới, mà thân hình linh hoạt hơn rất nhiều, chính thức thể hiện ra anh dũng của Chân Long nhất tộc. Ở trong tia chớp vô tận, lại có thể bay qua, thân hình hoa mỹ.
Mặc dù linh tính tăng cao, nhưng thần trí của nó lại không khôi phục, hoặc nói vĩnh viễn không cách nào khôi phục.
Trong suy nghĩ của nó, vẫn chỉ có một mục đích, đó chính là cứu Phương Hành.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay cả đã có được linh tính, có thể né tránh một ít tia chớp tổn thương, nhưng còn không thể hoàn toàn tránh hết.
Xích Long bị một ít tia chớp quét qua, lân giáp bay tứ tung, máu tươi đầm đìa, buồn bực rống lên.
Cũng không biết có phải trong tối tăm có Thần Linh phù hộ hay không, đoạn đường này Xích Long đi ngang qua biển mây, vậy mà không có bị chặt đứt, sau khi bỏ ra cái giá mình đầy thương tích, nó xông qua biển mây.
Sau đó nó một khắc không ngừng, bay thẳng về phía trước.
Nó không cần gương đồng dẫn đường, bởi vì nó biết rõ Phương Hành ở nơi nào...
- Rống...
Trải qua cửa thứ nhất, có mây đen hiện lên, chín Cự Long bay ra, cùng nó kích chiến...
Lúc qua thạch lâm, nó trực tiếp vọt vào, đụng ngã vô số cột đá...
Thời điểm đi qua cửa thứ ba, nó không ngừng gào thét, bức thư sinh nhường đường.
...
...
Sau đó rất nhiều năm, Phương Hành cũng không biết Xích Long là làm sao đi tới được bên cạnh mình.
Thời điểm Xích Long điên cuồng chạy đến, hắn đang cùng Hận Thiên lão tổ phân cao thấp, đánh đến sống chết trước mắt, thời điểm trên liên bảo xuất hiện ba vết rạn, Phương Hành tức giận, hắn vốn không phải loại người ngồi chờ chết, phát hiện liên bảo không cách nào bảo vệ mình, hắn không muốn bị động ăn đòn, cắn chặt răng, khống chế liên bảo đụng tới Hận Thiên lão tổ.
- Đoạt xá ta...
- Trảm liên bảo của ta...
- Con mẹ ngươi...
- Bộ dáng chán ghét như vậy...
Trong miệng ác độc mắng, Phương Hành điều khiển liên bảo vọt về phía Hận Thiên lão tổ.
Dù đối phương là Độ Kiếp cảnh, cũng không thể giao mạng nhỏ của mình.
Dù đụng không chết ngươi, cũng phải đụng thương ngươi...
Không thể không nói, hắn dốc sức liều mạng thật tạo thành phức tạp cho Hận Thiên lão tổ, bản thân Hận Thiên lão tổ ngồi mấy ngàn năm, linh lực khô cạn, nhục thân mục nát, chỉ dựa vào ngẫu nhiên đưa tới một tia Tạo Hóa Lôi Trì duy trì sinh cơ bất diệt, giống như một con mãnh hổ chỉ còn hơi tàn, muốn chụp chết con chuột nhỏ như Phương Hành lót dạ.
Nhưng hắn không nghĩ tới, con chuột nhỏ kia còn rất hung, vậy mà sẽ cắn người.
Đặt ở bình thường là một sự tình rất buồn cười, nhưng lúc này ở trong mắt lão hổ, lại có chút đau đầu.
Vốn chỉ là sự tình trở bàn tay, hết lần này tới lần khác con chuột kia lại đeo xác rùa, khó có thể đập nát.
Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu hơn là, con chuột gặp phải lão hổ, dù lão hổ lại suy yếu cũng chỉ còn sợ hãi, dù sao ngay cả mèo, bản nhược hoá của lão hổ cũng đánh không lại, huống chi là lão hổ? Nhưng con chuột này không chỉ mạnh mẽ, còn to gan lớn mật, gào thét công kích lão hổ, rất khó giải quyết a...
Ở dưới loại tình huống này, mượn nhờ liên bảo, Phương Hành và Hận Thiên lão tổ liều mạng thành cục diện ngang tay.
Cả hai đều đã đến nỏ mạnh hết đà, Hận Thiên lão tổ là Độ Kiếp Nguyên Anh cũng tiêu hao không sai biệt lắm, kiếm khí màu tím cơ hồ thi triển không ra, Nguyên Anh mờ ảo đã sắp tiêu tán, Liên Hoa Bảo Ấn thì rạn nứt thê thảm, như chỉ cần nhẹ nhàng gõ một cái sẽ nứt vỡ, khiến cho Chân Linh của hắn triệt để lộ ra ngoài...
- Ha ha ha ha... Cảnh giới chính là rãnh trời, sao có thể dễ dàng vượt qua? Lúc này đây, vẫn là lão phu thắng!
Hận Thiên lão tổ phóng ra tiếng cười liều lĩnh, lần nữa ngưng tụ lực lượng còn sót lại, lao về phía Phương Hành.
Nói cho cùng, cuối cùng vẫn là hắn thắng.
Chỉ cần đánh nát Liên Hoa Bảo Ấn, Chân Linh của Phương Hành sẽ trở thành chất dinh dưỡng của hắn.
Đoạt xác Phương Hành, lại phân ra một tia thần hồn đi vào thể xác nguyên lai, thì có thể trấn thủ bàn cờ, thể xác thoát ra cửa thứ tám, đến lúc đó vô luận mình muốn đi xông cửa thứ chín, hay quay đầu lại ly khai, đều có thể tự do lựa chọn, đương nhiên, Hận Thiên lão tổ cũng không có ý định tiếp tục xông, Thái Thượng Đạo quá tà môn, hắn không muốn lại bị vây thêm lần nữa.
Trơ mắt nhìn một kích cuối cùng, có thể đập nát Liên Hoa Bảo Ấn, thôn phệ Chân Linh của Phương Hành.
Nhưng lúc này, đột nhiên chung quanh mờ mờ ảo ảo vang lên tiếng rồng ngâm...
Đó là rồng ngâm mang theo phẫn nộ và lo lắng vô tận.
Hận Thiên lão tổ ngẩn ngơ, thần sắc của Phương Hành thì kinh ngạc, như nghĩ tới điều gì.
- Là đại cẩu tử?
Ở ngoại giới, Xích Long đã đi tới cửa thứ tám, lúc này bàn cờ đã mở ra, Xích Long nhanh chóng vọt vào, phá vỡ cấm chế bên ngoài, sau đó nó vọt về phía Phương Hành, mắt to hoảng sợ nhìn Phương Hành khí tức đã hỗn loạn tới cực điểm.
Thần trí của nó không đầy đủ, chỉ biết Phương Hành ở vào nguy hiểm, nhưng lại không biết địch nhân của Phương Hành ở đâu.
Nhưng dù sao linh tính cũng khôi phục, khiến nó nhạy cảm phát hiện cái gì đó, đầu rồng đưa tới, cái trán dán lấy mi tâm của Phương Hành, cái này là động tác mà Phương Hành ngẫu nhiên cùng nó đùa giỡn làm ra, chỉ có điều lúc này trán đối trán, lại không giống đùa giỡn bình thường, mà mượn lực lượng va chạm, Xích Long không chút do dự đưa thần hồn của mình vào thức hải Phương Hành.
Lúc này, Phương Hành và Hận Thiên lão tổ đang tính toán liều một kích cuối cùng, đều hoảng sợ ngẩng đầu, bất ngờ chứng kiến một Kim Long uy phong lẫm lẫm hiển hóa ở trong thức hải, trên người Kim Long thiêu đốt hắc diễm cuồn cuộn, cái này chứng minh thần hồn của nó đang không ngừng thiêu đốt, thời điểm ở trong thân thể, còn có nhục thân áp chế tốc độ thiêu đốt, nhưng hôm nay đến trong óc Phương Hành, giống như thần hồn của Kim Long buông tha cho nhục thân bảo hộ, làm thần hồn thiêu đốt tốc độ nhanh hơn mấy lần.
Nhưng vừa thấy Nguyên Anh của Hận Thiên lão tổ, trong ánh mắt Kim Long lộ ra hưng phấn và hung tàn, bởi vì nó cuối cùng thấy được địch nhân của Phương Hành ở đâu, thân hình lắc lư, như thiểm điện lao về phía Hận Thiên lão tổ.
Thần hồn như điện, hơn nữa thiêu đốt hắc diễm, làm nó thoạt nhìn giống như thần tiễn.
- Cái gì đó?
Hận Thiên lão tổ bị tình huống đột ngột phát sinh dọa sợ, gầm thét hét lớn, cùng lúc đó nhanh chóng phi độn, muốn tránh mũi tên kia, nhưng hắn đã kiệt sức, tốc độ chậm chạp, tránh không được bị Kim Long đập trúng, Nguyên Anh hơi mờ ầm ầm... xuất hiện vô số kẽ nứt, biểu lộ hoảng sợ trên mặt lập tức cứng lại...
Hận Thiên lão tổ là Độ Kiếp Nguyên Anh (*giải thích cảnh giới này một chút, sau khi tới Nguyên Anh đỉnh phong, thì bắt đầu độ kiếp, trải qua chín kiếp sẽ phi thăng, cảnh giới này tác giả gọi là Độ Kiếp Nguyên Anh, hoặc Độ Kiếp cảnh, gọi như thế nào cũng là một), nhưng nhục thân mục nát, không được tẩm bổ mấy ngàn năm, miễn cưỡng thoát xác đi ra, vào thức hải của Phương Hành đoạt xá, hết lần này tới lần khác tiến vào thức hải lại bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt, sau đó thi triển thần thông, kiếm trảm Liên Hoa Bảo Ấn, đến lúc này thật đã tới trình độ nỏ mạnh hết đà.
Thần hồn của Kim Long va chạm, bất ngờ trở thành cọng rơm rạ cuối cùng áp đảo nó, bất ngờ nổ ra...
Oanh!
Nguyên Anh nghiền nát, hóa thành lực lượng thần hồn cường đại khó nói lên lời, khuếch tán ở trong thức hải của Phương Hành.
Thần hồn của Kim Long đứng mũi chịu sào, bị lực lượng thần hồn cuồng bạo ảnh hướng, cơ hồ trong nháy mắt, thần hồn của nó xuất hiện tình huống vỡ vụn, thân hình cũng trở nên hơi mờ...
- Đại cẩu tử...
Phương Hành muốn há miệng kêu to, bất ngờ phát hiện thanh âm của mình giống như bị ngăn chặn, kêu không ra.