Lược Thiên Ký

Chương 468: Tạo Hóa Lôi Trì

Chương 468: Tạo Hóa Lôi Trì

Nguyên Anh chính là Nguyên Anh, huống chi Hận Thiên lão tổ là Nguyên Anh đã vượt qua ba lần lôi kiếp?
Dù hắn nghìn tính vạn tính, lại tính sai Phương Hành, không nghĩ tới tiểu quỷ này nhiều át chủ bài như vậy, cứng rắn hao tổn chết Nguyên Anh của hắn, cũng không nghĩ tới, vậy mà sẽ có Long tộc cường hoành tồn tại, hoàn toàn không tiếc hồn phi phách tán, xông vào thức hải của Phương Hành để cùng hắn đồng quy vu tận, nhưng trước khi chết, Nguyên Anh nổ tung, sinh ra lực lượng thần hồn hỗn loạn, y nguyên cực kỳ đáng sợ...
Cơ hồ trong nháy mắt, thần hồn của Kim Long cách nó gần nhất bị chấn gần như tan thành mây khói, hơn nữa đang không ngừng trùng kích ra ngoài.
Tiếp tục như vậy, ngay cả thức hải của Phương Hành cũng có khả năng nứt vỡ.
Mà Phương Hành ở thời khắc này, cũng kinh hãi đến thần hồn run rẩy.
Chứng kiến thần hồn của Xích Long đang nứt vỡ, như hung hăng đánh vào trái tim của hắn.
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, hắn rống to một tiếng, Liên Hoa Bảo Ấn đang che chở Chân Linh của mình bay ra ngoài, hóa thành hào quang óng ánh long lanh, bay vào mi tâm của thần hồn Kim Long sắp tiêu tán, Liên Hoa Bảo Ấn cực kỳ thần dị, dù sắp nghiền nát, cũng có thể thủ hộ thần hồn bất diệt, trong chốc lát định trụ thần hồn sắp phá diệt tiêu tán của Kim Long.
Sau đó Phương Hành dùng hình thái ma linh hiện ra, không có phòng hộ ngửa mặt lên trời rống to, bốn phương tám hướng, nhất thời thiêu đốt nộ diễm ngập trời, toàn bộ Tam Muội Chân Hỏa như có linh tính, từ trong thức hải bốc lên thiêu đốt, khóa lại lực lượng thần hồn của Hận Thiên lão tổ, mạnh mẽ luyện hóa.
- Hận... Hận!
- Lão phu khô thủ mấy ngàn năm, đổi lấy lại là kết quả như thế này sao?
- Lão tặc thiên, lão phu bại trận, không phải chiến lực không đủ, mà là ngươi cố ý hại ta...
Mặc dù Nguyên Anh phá diệt, nhưng Hận Thiên lão tổ còn có mảnh vỡ linh tính sót lại, đều ở dưới Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa, dốc sức liều mạng rống giận, cuồng bạo kinh người, cuồn cuộn qua lại, tập cuốn thức hải.
Nhưng hắn hận nhất không phải Phương Hành, mà là ông trời.
Vốn là thế hệ thiên phú kinh người, chưa tới ngàn năm đã đột phá Độ Kiếp cảnh, mặc dù ở Thần Châu, cũng kinh tài tuyệt diễm.
Hết lần này tới lần khác bị người tính toán, thiên địa to lớn lại không có nơi sống yên ổn. Bị ép trốn vào Nam Hải Quy Khư có thể vào không thể ra, nhưng Hận Thiên lão tổ y nguyên không chịu thua, cứng rắn dựa vào tài học của mình, tiếp tục xông Thông Thiên Lộ, đi qua bảy cửa, cuối cùng bị khốn ở trong Thập Tuyệt Cục, nhưng hắn vẫn không buông tha, mà tách ra một phân thân cầm bảo kính thoát khỏi di chỉ, tính kế sau này.
Nhưng hắn không nghĩ tới, phân thân lại bị tổ tiên của Phụng Thiên Thị Lữ Phụng Thiên đuổi giết. Coi hắn như lão ma cuối cùng tế luyện Phụng Thiên pháp kiếm, kết quả phân thân và Lữ Phụng Thiên đại chiến một trận, lưỡng bại câu thương, phân thân vội vàng, vì bảo trụ bảo kính, chỉ có thể tự phong ấn ở trong bức họa, nhắn lại tôi tớ của Hận Thiên lão tổ lúc đó, nói gương đồng chính là hi vọng duy nhất ly khai Quy Khư, nếu như trong Hận Thiên huyết mạch có đệ tử thiên tư hơn người, thì đốt hủy bức họa, lấy bảo kính ra, tiến về Thái Thượng Đạo Cung đón lão tổ trở về.
Lúc bảo kính xuất thế, Hận Thiên lão tổ ở trong Thái Thượng Đạo Cung bố trí, tự nhiên sẽ sinh ra cảm ứng, Cửu Nguyệt Thăng Thiên, đại trận đóng cửa, hơn nữa bảo kính nội uẩn một tia tàn niệm của Hận Thiên lão tổ, có thể thuận lợi đi tới cửa thứ tám.
Nhưng không ai ngờ Quy Khư bởi vì ngoại giới trời giáng Cửu Quan mà mở, chư bộ vì tranh đoạt cơ hội ly khai Quy Khư mà cực kỳ hỗn loạn, tôi tớ của Hận Thiên lão tổ cũng ở khi ấy trọng thương, lưu lại tin tức không trọn vẹn...
Đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng, làm bố cục của Hận Thiên lão tổ thiết lập chính là mấy ngàn năm, thời gian dài đến để hắn phát điên.
Khó khăn lắm mới cơ duyên xảo hợp, thật có người đến, đã có hi vọng thoát khốn.
Nhưng hắn sao có thể nghĩ đến, mình đường đường Độ Kiếp cảnh, đoạt xá Trúc Cơ tiểu bối, cuối cùng sắp thành lại bại?
Hận Thiên lão tổ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể hận ông trời!
- Lão thiên gia... con mẹ nó nói không phải ngươi chơi ta, ai mà tin...
Hôm nay Phương Hành tự nhiên không quản một Độ Kiếp cảnh có thể nói bi thúc nhất lịch sử lảm nhảm, thời điểm luyện hóa lực lượng thần hồn cuồng bạo của Hận Thiên lão tổ, thần hồn gần như nứt vỡ của Xích Long cũng đã về lại thể xác, Phương Hành vội vàng lui ra thức hải, mở mắt, thấy được một đôi mắt to cùng mình gần trong gang tấc, lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc này Xích Long còn bảo trì trạng thái trán cụng trán, bất động im ắng.
- Đại cẩu tử, con mẹ nó ngươi sẽ không chơi xong chứ?
Phương Hành run giọng kêu lên, hai tay nâng đầu Xích Long.
Lúc này linh tính trong mắt Xích Long đã gần đến tiêu tán, chỉ còn một tia thân cận còn lưu luyến ở trên người Phương Hành.
- Nó bị thương quá nặng, ngoại thương không nói, thần hồn cũng ở vào biên giới nứt vỡ, tuy bị ngươi dùng hoa sen bảo vệ một tia thần hồn cuối cùng, nhưng chỉ trì hoãn tốc độ hồn phi phách tán mà thôi, vô lực xoay chuyển trời đất...
Ở gáy Xích Long, cắm một cây lông vũ màu đỏ thẫm, đúng là chỗ thần hồn của Đại Bằng Tà Vương sống nhờ, lúc này hắn phát ra thần thức chấn động, truyền âm cho Phương Hành.
Phương Hành không đáp, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thân thể Xích Long.
Ở trên long thân, khắp nơi là vết thương, thương thế cực kỳ nặng, quả thực để người không đành lòng nhìn, bốn long trảo đứt ba cái, long lân gần như một nửa bị xốc lên, lộ ra huyết nhục mơ hồ, mấy chỗ có thể thấy được xương cốt.
Thậm chí ở dưới đuôi, còn có một vết thương suýt nữa cắt nó thành hai đoạn.
Có thể nói, trên người nó chí ít có bốn vết thương đủ để trí mạng!
Phương Hành nghĩ mãi mà không rõ, Xích Long là làm sao từ trong Thái Thượng di chỉ, xâm nhập Thông Thiên Lộ, đuổi đến bên cạnh mình.
Nhưng thân hình trọng thương, thần hồn tiêu tán, ánh mắt Xích Long lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Nó chậm rãi mở miệng, như muốn lè lưỡi liếm Phương Hành một cái.
Bình thường nó thè lưỡi ra liếm, Phương Hành sẽ buồn nôn không thôi, bàn tay lập tức đánh qua, bởi vậy nó chỉ có thể đánh lén, thừa dịp Phương Hành không sẵn sàng, thè lưỡi ra liếm một cái, sau đó tranh thủ thời gian thu lưỡi, nhắm mắt lại chờ Phương Hành gõ đầu một cái, lúc này nó cũng muốn đánh lén, chỉ là thương thế quá nặng, động tác vô cùng chậm chạp, sau nửa ngày cũng không vươn ra.
- Liếm liếm, thè lưỡi ra liếm, thè lưỡi ra liếm ta!
Bàn tay Phương Hành gần đánh đến trên đầu nó, con mắt lại đỏ lên, mắng:
- Thè lưỡi ra liếm xong, ngươi cũng sẽ chết sao? Trong tiểu thuyết đều nói như vậy, nhưng ta không cho phép ngươi chết, ngươi không thể chết, đi theo ta...
Hắn cắn răng, hung hăng thở hổn hển, hai tay nâng Xích Long lên, trực tiếp vác Xích Long ở trên vai, cái đuôi của Xích Long khó khăn lắm mới ly khai mặt đất. Phương Hành cứ như vậy vác Xích Long, lung la lung lay bay đi...
- Ai...
Ngay cả Đại Bằng Tà Vương thấy cảnh này, cũng không biết nên khuyên cái gì.
Chung quanh bố quân cờ đang hóa thành mây khói, cùng nhau biến mất, ngay cả Hận Thiên lão tổ cũng không nghĩ tới chính là, cửa thứ tám Thập Tuyệt Cục, kết quả chính là phá chết, dưới tình huống không còn sinh cơ, phá vỡ một sinh cơ, cục tự giải, mà Phương Hành còn sống, trong lúc vô tình phá giải cục này.
Cục tiêu tán, trước người Phương Hành và Xích Long là một hoang nguyên. Xa xa, nhìn không tới bất luận cảnh vật gì, chỉ có một bia đá chữ viết mờ mờ ảo ảo, đằng sau bia đá là hư không ngăn cách, ngoài ra không còn một vật, Phương Hành quét qua, nhìn thấy trên bia đá ghi hai hàng chữ:
- Thông Thiên Lộ đoạn không tiếp tục, một đường tiên cơ tặng người hữu duyên...
Đại Bằng Tà Vương phân hoá ra thần niệm nhìn bia đá, nhất thời lắp bắp kinh hãi, thần niệm chấn động nói:
- Xem ý tứ trên tấm bia, hẳn là Thông Thiên Lộ từ cửa thứ tám liền đoạn mất rồi? Rốt cuộc là ai có thần thông lớn như vậy, chặt đứt cửa thứ tám? Như vậy mấy cửa trước không phải là xông vô ích sao? Trên tấm bia nói lưu lại một tiên cơ, tiên cơ kia là cái gì?
Phương Hành không có trả lời, nhắm mắt lại, tinh tế cảm ứng thoáng một phát, đột nhiên bay về phía trái.
- Ân? Ngươi đang tìm cái gì?
Lông vũ tản ra chấn động, nhưng Phương Hành không để ý tới, vẫn thẳng tắp bay đi, rất nhanh, Đại Bằng Tà Vương biết hắn muốn tìm cái gì, ở phía trước xuất hiện một cái hồ lóe ra lôi quang, phương viên ước mười hơn trượng, lấp lóe ánh sáng sâu kín, trên không ao vậy mà thỉnh thoảng có Lôi Xà hiển hóa, lộ ra thần thánh đến cực điểm, cách trăm trượng cũng có thể cảm giác được sinh cơ to lớn.
- Ồ? Trong hồ này... trong hồ này...
Đại Bằng Tà Vương kinh ngạc run rẩy, thần hồn không ngừng giao động.
- Đây là Tạo Hóa Lôi Trì, lão quái kia có thể ở trong bàn cờ chống mấy ngàn năm, chính là dựa vào khí tức của Lôi Trì này!
Phương Hành vác Xích Long, từng bước một đi về phía Lôi Trì, thanh âm trầm thấp giải thích cho Đại Bằng Tà Vương.
- Tạo Hóa Lôi Trì...
- Dĩ nhiên là Tạo Hóa Lôi Trì... bia đá nói một đường tiên cơ nguyên lai là chỉ nó... tạo hóa, thật là tạo hóa...
Đại Bằng Tà Vương kích động, ngay cả thần niệm cũng hỗn loạn, không chỉ như thế, Đại Bằng Tà Vương ở ngoài Thông Thiên Lộ, cách một biển mây vô tận, cũng cảm giác được tâm huyết dâng trào, không tiếp xúc được tàn hồn, hắn cũng không biết tàn hồn mình nhìn thấy gì, nhưng thông qua cảm ứng, lại biết mình nhất định bỏ lỡ đại cơ duyên.
- Tiểu quỷ, nhanh đi vào, nhanh đi vào, đã có cơ duyên này, tám cửa trước sẽ không uổng xông... Có thể nói đáng giá, quá đáng giá... vừa rồi ngươi bị lão quái đoạt xá đả thương, tu vi tan vỡ, vốn không biết phải tu luyện bao nhiêu năm mới có hi vọng phục hồi như cũ, nhưng có Tạo Hóa Lôi Trì này, hết thảy đều không thành vấn đề, ngươi không nên làm cái khác, chỉ cần tiến vào Lôi Trì ngủ say, hoặc trăm năm, hoặc ngàn năm, hoặc vạn năm, ai quản nó, thời gian càng lâu càng tốt, thời điểm ngươi tỉnh lại, thậm chí có khả năng trực tiếp thành tiên...
Lông vũ của Đại Bằng Tà Vương kích động bay lên, phiêu diêu ở trên không trung.
- Trong ký ức của Chu Tước có câu nói, Thập Tuyệt Minh Thổ uẩn tiên cơ, dĩ nhiên là sự thật!
- Tuy Thông Thiên Lộ bị chặt đứt, nhưng tiên cơ này, có thể bằng tất cả...
Lông vũ kích động tung bay, bộ dáng hơi có chút quỷ dị.
- Nhanh đi vào, đây là tiên cơ, đây quả thực là lỗ thủng của thiên địa, ngủ trong Lôi Trì, không cần tu hành, không cần cảm ngộ, chỉ cần ngủ ở bên trong, thời điểm tỉnh lại tự nhiên có đại tạo hóa gia thân, thậm chí trực tiếp thành tiên... nếu ngươi không ngủ, ta sẽ tự cháy thành tro, nghĩ biện pháp thông tri bản thể chạy đến, không thể buông tha cơ duyên này, đây là cơ hội duy nhất a...
- Ngủ tự nhiên là phải ngủ, bất quá ngủ không phải ta...
Phương Hành thở dài, nhẹ nhàng để Xích Long xuống, vỗ vỗ đầu rồng.
Lông vũ bỗng nhiên kích động:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn ban tiên cơ cho Chân Long?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất