Chương 474: Hàng phục bốn bộ
Thời điểm đám người Ngọc bà bà bị Âm Linh vây khốn, trói buộc quanh người Đại Bằng Tà Vương cũng đã giải khai, hắn đứng dậy, ném một ngọc thư ở trên mặt đất nói:
- Đừng nói không cho các ngươi cơ hội, đây là danh sách đệ tử của Thái Thượng Đạo, nếu các ngươi chịu đưa thần hồn vào Tinh Thần Ngọc Thư, làm đệ tử ngoại môn, Âm Linh tự nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi, nếu không... Hừ hừ...
Cũng không nói kết cục như thế nào, dù sao trong nội tâm các tu sĩ đều minh bạch, quanh người đều có vô số Âm Linh bao vây a!
Những Yêu Linh này, chính là oán niệm của đệ tử Thái Thượng Đạo sau khi chết biến thành, sớm đã mất linh tính, chỉ còn chấp niệm bản năng nhất, chính là thủ hộ Thái Thượng Đạo Cung, đánh giết hết thảy người ngoại lai tới gần, hơn nữa bọn hắn là Âm Linh, trời sinh rất ghét sinh vật sống, cảm ứng được sinh khí sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình dập tắt mới chịu.
Hôm nay Phương Hành có thân phận đệ tử cách thế của Thái Thượng Đạo, tự nhiên sẽ không bị Âm Linh chán ghét, mà Đại Bằng Tà Vương đoạt xá Chu Tước, trên người Chu Tước lại có khí tức của Thái Thượng Đạo Cung, hơn nữa thời điểm Phương Hành sử dụng Âm Linh, cũng tận lực phân ra một tia thần niệm bảo vệ hắn, mặc dù lực khống chế đối với Âm Linh không mạnh, lại đủ để hắn khỏi bị tai họa.
Nhưng mấy vị tu sĩ khác thì không may mắn như vậy, ở dưới vô số Âm Linh hung tàn dữ tợn ra sức cắn xé, bọn hắn đã bị bao bọc vây quanh, chỉ có thể khởi động huyết quang thủ hộ thân thể, dù sao cũng là Kim Đan đỉnh phong cảnh, huyết quang đan vào, thật có tác dụng trấn nhiếp Âm Linh, nếu chỉ có mấy con thậm chí vài chục con Âm Linh, thì đã sớm bị diệt sạch, sau đó tùy thời thoát thân, nhưng hôm nay bọn hắn đối diện, là ngàn vạn Âm Linh không để ý tính mạng cắn xé vây khốn, quả thực tựa như hồng thủy.
Ở dưới loại cục diện này, Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân lực mạnh nhất, bên người còn có huyết quang bao phủ phạm vi ba trượng, nhưng Bái Nguyệt Thị Linh Lung, Ngự Thú Thị Ngư Long… thực lực khá thấp, lúc này huyết quang quanh người đã bắt đầu lộ ra ảm đạm...
Mà khủng bố nhất là, trong Hoàng Tuyền Hải còn đang có vô cùng Âm Linh ngoi lên, nhìn chăm chú bọn hắn vọt tới.
Ở dưới loại cục diện này, để từng tu sĩ bị Âm Linh vây khốn tuyệt vọng.
Không nhưng bọn hắn đau khổ chèo chống, thủ hạ của mấy bộ, dù không có bị vây khốn, cũng không dám tiến lên.
- Thái Thượng Đạo chính là tồn tại siêu nhiên, cho các ngươi làm đệ tử ngoại môn, cũng không tính khinh miệt các ngươi, huống hồ đệ tử ngoại môn chỉ là xưng hô mà thôi. Nếu lập được công lao, chưa hẳn không thể tăng lên...
Ánh mắt của Đại Bằng Tà Vương âm u xoay chuyển, quét qua từng tu sĩ, lãnh đạm mở miệng nói.
Mục đích của hắn, là muốn ép các tu sĩ lưu lại thần niệm ở trên ngọc thư.
Hôm nay Phương Hành chính là Thái Thượng di đồ, càng là chủ nhân của ngọc thư, chỉ cần các tu sĩ đưa thần hồn vào ngọc thư, trên thực tế tương đương với ký kết khế ước chủ tớ với Phương Hành.
Đương nhiên, nói dễ nghe một chút, sẽ làm các tu sĩ đột phá chướng ngại tâm lý dễ dàng hơn.
Nhưng các tu sĩ vẫn cắn răng chống, nhất thời không người trả lời, cho dù là Linh Lung và Ngư Long sắp nhịn không được cũng như thế.
Mà Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân thực lực mạnh nhất, thì sắc mặt âm trầm, không biết có phải đang cân nhắc kế thoát thân gì hay không.
- Chư vị đạo hữu, các ngươi ở dưới Âm Linh vây khốn, còn có thể chống bao lâu?
Đại Bằng Tà Vương đợi nửa ngày, thấy không có người mở miệng, thanh âm lộ ra lạnh lùng nghiêm nghị:
- Lão phu cũng không phải người có tính nhẫn nại tốt, trên thực tế dù giết chết tất cả bọn ngươi, lại đi thu thế lực của các ngươi, càng phù hợp tâm ý của lão phu, bất quá niệm tình các ngươi tu hành không dễ, mới cho các ngươi đường sống, các ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách chúng ta thủ hạ vô tình, tiểu quỷ...
Nói xong lời cuối cùng, liếc mắt nhìn Phương Hành, âm thầm ra hiệu.
Phương Hành cười hì hì, tay bắt pháp quyết, ầm ầm… sóng của Hoàng Tuyền Hải nhấc lên càng cao, so với trước càng thêm khủng khiếp, tầng tầng lớp lớp tử khí, đủ bao phủ tất cả tu sĩ ở bên trong, Bái Nguyệt Thị Linh Lung thét lên, tay run nhè nhẹ...
- Ta... Ta nhận thua...
Linh Lung thét lên, đánh một tia thần hồn vào ngọc thư, nhắc tới cũng kỳ, thần hồn vừa tiến vào ngọc thư, lập tức hiển hóa ra một phù văn nho nhỏ, mà trên người nàng thì loáng thoáng có từng sợi bạch khí quấn quanh, tất cả Âm Linh xông tới gần nàng, vậy mà giống như thủy triều, tách ra hai bên dũng mãnh lao tới, nàng không khỏi thở dài một hơi, đầu đầy mồ hôi lạnh.
- Ta... Ta cũng đáp ứng...
Lại một người mở miệng, là Phụng Thiên Thị Phương Chính trưởng lão, hắn gầm nhẹ một tiếng, đánh thần hồn vào ngọc thư.
Cơ hồ cùng lúc đó, Ngự Thú Thị Ngư Long trưởng lão cũng kêu rên, đánh thần hồn vào ngọc thư.
Trong mắt Đại Bằng Tà Vương lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân, trầm giọng nói:
- Vị đạo hữu này vẫn còn do dự? Ngươi tu vi tinh thâm, nửa chân bước vào Nguyên Anh cảnh, nếu như không phải Quy Khư quy tắc hỗn loạn, nửa bước kia chỉ sợ sớm đã đạp vào? Chẳng lẽ ngươi không muốn mượn đường ly khai Quy Khư, đi ngoại giới đột phá Nguyên Anh cảnh? Lại muốn ở trong Quy Khư, rơi vào một kết cục bị Âm Linh thôn phệ? Hắc hắc, nếu như vậy, thì ngay cả thần hồn cũng không thừa nha!
Huyết quang của Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân đã co rúc vào hơn trượng, mày cũng nhíu chặt.
Đại Bằng Tà Vương lại không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, cười hắc hắc nói:
- Vị tiểu hữu này thiên tư bất phàm, năm nay không đến 600 tuổi nha? Vậy mà tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong, xem như để ở Thần Châu, coi như là không tệ, chỉ tiếc, ở trong Quy Khư, dù ngươi lại kinh tài tuyệt diễm, cũng chỉ có thể dừng chân tại chỗ!
Sư Nam Cát cắn răng, không nói lời nào...
Hắn và Tử Ban Đạo Nhân đều không phải người ngu, tự nhiên nhìn ra ngọc thư kia không đơn giản như vậy, tám chín phần mười chính là một loại hồn khế, ngẫm lại mình vốn là Kim Đan đỉnh phong, đứng đầu một bộ, lại tôn người khác làm chủ, trong nội tâm làm sao cam nguyện?
Tu sĩ sợ chết, nhưng rất kiêu ngạo, nhất là người như bọn hắn, đột phá cái tâm lý này, thật rất không dễ dàng!
- Lão... Lão yêu quái, ngươi muốn tà thuyết mê hoặc người khác, đó là nằm mơ... Tử đạo hữu, Sư Thị Chủ... Chúng ta... Đồng loạt ra tay, chống lại Âm Linh, dù chết cũng phải cá chết lưới rách, kéo lão yêu quái và tiểu quỷ kia làm bạn...
Ngọc bà bà tuyệt vọng, kinh hãi hét lớn.
- Ha ha ha ha...
Nàng còn chưa nói hết, Đại Bằng Tà Vương đã cất tiếng cười to, cắt đứt lời của nàng:
- Buồn cười, các ngươi còn muốn cá chết lưới rách? Bổn tọa một mực đứng ở chỗ này, chính là muốn cho các ngươi cơ hội, thử hỏi thời điểm các ngươi chống cự Âm Linh, còn ai có thể tiếp được một kích của lão phu? Chuyện bây giờ rõ ràng, hàng, đánh thần hồn vào ngọc thư, có thể sống, có tài nguyên vô tận, pháp môn huyền diệu tìm hiểu, còn có thể ly khai địa phương quỷ quái này, đi ra đại thiên thế giới, không hàng, vậy thì hồn phi phách tán!
- Hắn nói không sai...
Thật lâu sau, đột nhiên Ngự Thú Thị Sư Nam Cát than nhẹ, phất tay đánh một đạo thần hồn vào ngọc thư, sau đó thu huyết quang, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, biểu lộ có chút cay đắng và bất đắc dĩ...
- Mà thôi... Mà thôi...
Lúc này huyết quang của Tử Ban Đạo Nhân đã bị Âm Linh đè ép, chỉ còn không đến một trượng, vào lúc này, hắn rốt cục thở dài, phất tay đánh một tia thần hồn vào ngọc thư, ánh mắt quét qua Đại Bằng Tà Vương và Phương Hành, hơi có chút phức tạp nói khẽ:
- Lão phu nguyện làm đệ tử Thái Thượng Đạo, lại không nguyện làm nô bộc cho người, bị người coi như chó sai sử...
Đại Bằng Tà Vương nghe vậy, cười ha ha nói:
- Ai dám khinh thường đạo hữu? Bổn tọa tự nhiên dùng lễ phụng bồi!
- Các ngươi... sợ chết như vậy sao?
Ngọc bà bà cắn răng kêu lên, Âm Linh bên người nàng giống như núi nhỏ.
Lạc Mộc Tang thì không ngừng kêu la:
- Lão phu nguyện hàng, lão phu nguyện hàng, cầu lão tiền bối cho một cơ hội...
Chỉ có điều tuy trong miệng kêu to, hắn lại không dám đánh thần hồn vào ngọc thư.
Tuy khủng hoảng, nhưng trong nội tâm lại minh bạch, nếu như không được Phương Hành gật đầu, hắn đánh thần hồn vào cũng không có tác dụng gì, chẳng những không sống được, ngược lại tự chui đầu vào lưới, nói không chừng còn có thể ở trước khi chết chịu thêm càng nhiều thống khổ.
Hai người này cũng là bị bức bất đắc dĩ, chỉ có thể chống đến cuối cùng.
Chỉ là bọn hắn thực không nghĩ tới, thời điểm bọn hắn cảm giác mình sắp nhịn không được, đột nhiên Phương Hành vẫn đứng ở trên Hoàng Tuyền Hải trang thế ngoại cao nhân kêu một tiếng:
- Con mẹ nó, nhịn không được...
Nói xong ngao một tiếng, từ trên Hoàng Tuyền Hải nhảy xuống, đồng thời giải pháp ấn trong tay, khuôn mặt tái nhợt.
Thời điểm hắn cởi bỏ pháp ấn, ngàn vạn Âm Linh ở chung quanh bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.
Đại Bằng Tà Vương có chút im lặng nhìn hắn nói:
- Không phải nói ít nhất có thể chống đỡ một nén hương thời gian sao?
Phương Hành trợn mắt nói:
- Có bản lĩnh ngươi tới thử xem, dù sao ta là nhịn không được...
- Hắn... Hắn dĩ nhiên gượng chống?
Ngọc bà bà và Lạc Mộc Tang tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí còn không kịp phản ứng, có chút kinh ngạc.
Mà Đại Bằng Tà Vương thì phất tay, nắm lấy ngọc thư, nhanh chóng nhét vào trong tay Phương Hành, sau đó bảo hộ hắn ở sau người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân, Phương Chính trưởng lão, Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, Ngư Long trưởng lão cùng với Bái Nguyệt Thị Linh Lung, cười quái dị nói:
- Mấy vị đạo hữu rất anh minh, làm ra lựa chọn chính xác, hiện tại đến thời điểm các ngươi chứng minh tác dụng của mình, hai người này lòng mang phản loạn, mời các ngươi ra tay giết chết có được hay không?