Lược Thiên Ký

Chương 476: Đan Như Đại Thiên

Chương 476: Đan Như Đại Thiên

Thái Thượng Đạo Kinh, thật sự không dễ tìm hiểu, không nghĩ ra thì uống rượu, Phương Hành đã biến hành cung thành hầm rượu rồi.
Bất quá cũng may, thời điểm ý niệm trong đầu hắn không thông, Đại Bằng Tà Vương bế quan ba tháng ôn dưỡng thần hồn xuất quan. Sau khi lão nhân này xử lý xong sự tình trong Quy Khư mới bế quan ôn dưỡng thần hồn, hôm nay chấm dứt bế quan, còn có rất nhiều chuyện cần thương nghị với Phương Hành, nên tới gặp hắn.
Sau khi bế quan, Đại Bằng Tà Vương hóa thành hình người, lại có chút không giống trước, tướng mạo của Chu Tước Thiếu Tôn chừng ba mươi tuổi, lúc này lại thành 50 tuổi, có chút tương tự lão đầu mà Đại Bằng Tà Vương hiển hóa ở trong thức hải Phương Hành, nhưng khí cơ lại cực kỳ kinh người, khí huyết cường hoành, còn tràn đầy hơn thanh niên hai mươi tuổi.
- Ồ? Lão Tà, sao ngươi lại biến già rồi, trước kia không phải rất tuấn tú sao?
Phương Hành đang nằm trên nghề, chung quanh đều là bình rượu, nhìn thấy Đại Bằng Tà Vương liền nở nụ cười.
Lại nói Chu Tước Thiếu Tôn trước kia, gia hỏa này thật rất tuấn mỹ, thuộc về loại một ánh mắt là có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ, bằng không cũng sẽ không khiến Hận Thiên Thanh và Ma Cô bị hắn mê chết đi sống lại, mà sau khi Đại Bằng Tà Vương đoạt xá, vốn có thể kế thừa dung mạo của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác trở nên giống như trước kia, biến già đi rất nhiều, cũng bình thường hơn chút ít.
Mà những biến hóa này, thoạt nhìn là dùng bí pháp cải biến, Phương Hành có chút không rõ ràng cho lắm.
Đại Bằng Tà Vương hừ lạnh nói:
- Dùng thân phận của lão phu, mang dung mạo như vậy, không khỏi quá mất thân phận, hơn nữa lão phu dùng một trăm linh sáu ngày, để thần hồn và thể xác dung hợp, thần hồn thay chủ, cũng sẽ ảnh hưởng huyết mạch, vô luận là bổn tướng hay trạng thái, tự nhiên đều sẽ tùy theo biến hóa, tiểu tử ngươi không cần quan tâm!
Phương Hành cười hì hì nói:
- Hôm nay thế cục Quy Khư như thế nào?
Đại Bằng Tà Vương cười nói:
- Ngươi còn không tin được thủ đoạn của lão phu sao? Tất cả đều nắm giữ, chỉ có điều một lòng chèn ép cũng không phải biện pháp, nếu thật muốn thu phục tâm của bọn hắn, thì phải cho chút ngon ngọt, mà ngon ngọt lớn nhất, chính là tự do ra vào thông đạo Quy Khư. Chỉ cần nắm giữ con đường này ở trong tay chúng ta, bọn hắn sẽ vĩnh viễn không sinh ra dị tâm. Còn nữa, trước ngươi nói có bí pháp thống ngự tất cả Hung Thú, cũng phải nhanh nắm giữ, thẳng thắn mà nói, những Hung Thú kia, mới là lực lượng mạnh nhất của Quy Khư!
Phương Hành nghe vậy con mắt sáng ngời, vỗ đùi nói:
- Cái này còn cần ngươi nói? Ta đã sớm nghĩ tới, tương lai nếu ta có thể mang theo tất cả Hung Thú trong Quy Khư lao ra, ở bên ngoài còn không phải đi ngang. Muốn cướp ai thì cướp?
- Lực lượng cường đại như thế, vậy mà ngươi chỉ muốn kéo ra ngoài cướp bóc?
Đại Bằng Tà Vương vô ngữ, qua nửa ngày mới nói:
- Bức Bách Hung Đồ kia ngươi có thể luyện hóa không?
Phương Hành nghe vậy, có chút uể oải, tiện tay từ dưới mông rút ra một bức tranh, ném đến trước mặt Đại Bằng Tà Vương, làm con mắt Đại Bằng Tà Vương co rút, thật quá hỗn đản a, cẩn thận lau rượu và tro bụi dính ở trên tranh, nhẹ nhàng bày ra. Trước mắt xuất hiện một bức tranh Hung Thú trông rất sống động...
Phương Hành nói:
- Trong khoảng thời gian này ta cũng xem qua vài lần, Bách Hung Đồ này, trên thực tế là một bộ thần hồn đạo khế, bên trong có rất nhiều Hung Thú được Thái Thượng Đạo thu thập linh hồn luyện chế, đơn giản mà nói, nếu luyện hóa được bức tranh này, thì có thể khống chế tất cả Hung Thú, thậm chí có thể thông qua bức tranh này, ở ngoài nghìn vạn dặm truyền tống Hung Thú đến bên cạnh hộ pháp!
Đại Bằng Tà Vương nghe mà con mắt tỏa sáng, bàn tay run rẩy, sau nửa ngày mới thở dài nói:
- Xác thực là dị bảo...
Phương Hành nhìn hắn nói:
- Còn cần ngươi nói? Thái Thượng Đạo lưu lại ba đại tạo hóa: Thái Thượng Đạo Kinh, Bách Hung Đồ, Thái Thượng Ngọc Thư, xác thực đều là đồ tốt, nhưng cơ hồ không có một kiện nào là có thể trực tiếp sử dụng. Thái Thượng Đạo Kinh thì đừng nói, ta tìm hiểu lâu như vậy, lại càng ngày càng nghĩ không thông, mà Thái Thượng Ngọc Thư, lại chỉ có thể trước để cho người đánh thần hồn vào trong đó mới có tác dụng, Bách Hung Đồ càng làm cho người đau đầu, vậy mà cần từng bước từng bước luyện hóa... Bằng trình độ cường đại của những hồn khế kia, hiện tại ta ngay cả Hung Thú cấp bốn cũng luyện hóa không được, chớ nói chi là những thứ khác...
- Mặc dù là dị bảo, cũng không có đạo lý giúp người một bước lên trời, cái này đã rất tốt...
Dù sao Đại Bằng Tà Vương cũng lão luyện thành thục, trải qua lúc ban đầu kích động, cũng rất nhanh bình tĩnh lại, mở miệng khuyên Phương Hành, lại nói:
- Chỉ cần nắm giữ Quy Khư không khác trong tay, còn sợ những Hung Thú kia chạy ra lòng bàn tay sao? Sự tình luyện hóa Bách Hung Đồ tạm hoãn, đợi tu vi của ngươi tới rồi nói sau, còn thông đạo ly khai Quy Khư thì sao, bảo đảm ở trong lòng bàn tay của ngươi chứ?
Phương Hành cầm một vò rượu quơ quơ, thấy còn có chút rượu, liền rót vào trong mồm, sau đó thở dài:
- Không có vấn đề, kỳ thật ở cuối Thông Thiên Lộ chính là một tế đàn, ta đã xem qua, có bốn lạc ấn truyền tống, không biết cụ thể đi thông nơi đâu, nhưng ly khai Quy Khư là không có vấn đề. Chỉ có điều nếu muốn dẫn người ly khai, lại có chút khó khăn. Cái kia cần tiêu hao lớn lượng Linh Tinh mới có thể thúc dục tế đàn vận chuyển, đơn giản mà nói, chính là phải phí rất nhiều tiền mới được, hơn nữa mang ra ngoài người tu vi càng cao, tốn hao Linh Tinh càng nhiều, nếu như ta muốn mang ngươi ly khai, ít nhất cũng cần một ngàn viên Linh Tinh mới có thể thúc dục tế đàn kia vận chuyển, mà hôm nay toàn bộ Quy Khư, cộng thêm trên người ta, có thể tìm được Linh Tinh cũng không đến 2000 viên!
- Ngàn viên?
Đại Bằng Tà Vương cũng lắp bắp kinh hãi, sắc mặt có chút cổ quái.
Linh Tinh chính là tu sĩ dùng Linh Thạch cực phẩm luyện chế ra, một viên chính là một cân, hàm lượng linh khí bên trong cực kỳ phong phú, ngàn cân Linh Tinh, quả thực là một con số thiên văn sổ tự, không nghĩ tới ly khai Quy Khư cần giá lớn như vậy.
Trầm ngâm nửa ngày, Đại Bằng Tà Vương mới nói khẽ:
- Hôm nay tu vi trên thực tế của lão phu chỉ có Kim Đan trung kỳ, nói cách khác, muốn dẫn mấy Kim Đan đỉnh phong ly khai Quy Khư, cái giá sẽ càng lớn? Bất quá đây cũng là chuyện tốt, Quy Khư trọng yếu nhất chính là ly khai, con đường này khống chế ở trong tay chúng ta, người khác liền không có khả năng lật trời, về phần Linh Tinh, sau khi ra ngoài lại nghĩ biện pháp, đã có hi vọng thì sẽ không lo lắng, Linh Tinh tóm lại có thể tìm được, hơn nữa tuy Quy Khư bần cùng, nhưng này chỉ là nói Linh Thạch và thần mỏ, trên thực tế nơi này linh khí đầy đủ, chính là nơi đào tạo linh dược rất tốt...
- Linh dược?
Phương Hành ngẩn ngơ, sau đó lục lọi mấy cái túi trữ vật, mở ra, linh khí xông vào mũi.
- Cũng sắp quên rồi...
Phương Hành hướng khẽ đảo, cau mày nói.
Những linh dược này, đều là hắn ở Huyền Vực vơ vét được, số lượng không ít, trong đó còn có một bộ phận tuyệt tích ở Thiên Nguyên Đại Lục, chỉ bất quá ngày bình thường hắn chạy đông chạy tây, không có thời gian lý tới, lại không biết luyện đan, vì thế cứ chồng chất ở trong túi trữ vật, ngẫu nhiên mới chọn một hai cây ra làm đồ ăn vặt, hôm nay có rất nhiều linh dược linh tính đã trôi mất.
Đại Bằng Tà Vương thấy vậy, nhất thời đau lòng không thôi, nói:
- Nào có giày xéo bảo vật như ngươi a...
Nói xong thò tay nhặt hết, nói:
- Những linh dược này về sau giao cho ta!
- Tùy ngươi, dù sao ta giữ lại cũng là chiếm diện tích...
Phương Hành nói càng làm cho Đại Bằng Tà Vương phát điên.
Trên tay còn có một đống lớn sự tình phải xử lý, lại gặp cảnh này, Đại Bằng Tà Vương quá đau lòng, chuẩn bị ly khai, nóng lòng tìm địa phương mở linh điền, an bài người đào tạo những linh dược này.
Nhưng lúc này, Phương Hành bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Lão Tà, Kim Đan cảnh, nếu như tu phương pháp không đan, có thông hay không?
Đại Bằng Tà Vương giật mình, khinh thường nói:
- Ngươi tiêu khiển lão phu sao? Quân thần có đạo, vạn vật quy nguyên, Kim Đan chính là đại đạo hiển hóa, có phân chia mạnh yếu, lại có trật tự Âm Dương, không có loại loại lực lượng này, thì làm sao cân đối, làm sao vững chắc? Vô luận người hay yêu, đạo lý trên Kim Đan đại đạo đều cực kỳ tương tự, đó chính là Đan Như Đại Thiên, kết đan như trị thế, rất nhiều người tu hành, ở trước khi kết đan đều vào hồng trần cảm ngộ đạo lý, chính là muốn sáng tỏ đạo lý Đan Như Đại Thiên, nói trắng ra là, như lão phu giúp ngươi quản lý Quy Khư, nếu như không dạy bọn hắn biết ai tôn ai tiện, một khi náo loạn, chẳng phải không biết đâu mà lần sao?
Phương Hành tự nhiên biết hắn nói có đạo lý, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:
- Không có biện pháp hóa tất cả lực lượng ra sao?
Đại Bằng Tà Vương thở dài, hỏi Phương Hành:
- Ta biết ngươi không thích vấn đạo, nhưng cũng phải hỏi ngươi một vấn đề đơn giản nhất, đối với thiên địa đại đạo mà nói, ngươi biết quan trọng nhất là cái gì không? Chính là cân đối, kỳ thật bất luận là Nhất Pháp Đan, hay Đại Thánh Đan trong truyền thuyết, trọng yếu nhất chính là hai chữ cân đối. Nhất Pháp Đan chỉ bồi dưỡng lực lượng, trấn áp tất cả, cho nên cân đối nhất, cũng đơn giản nhất, Đại Thánh Đan thì chẳng những cần trấn áp chín loại lực lượng khác, còn cần chín loại lực lượng này duy trì cân đối, cho nên phức tạp nhất, cũng dễ tan vỡ nhất, mà ngươi nói loại Vô Pháp Đan, một là cần từ không đến có, dùng thần hồn kết đan, mặc kệ tất cả lực lượng, không ẩn chứa quy tắc đạo pháp ở bên trong, thử hỏi ngươi làm sao duy trì cân đối?
Phương Hành nói:
- Không có cách nào duy trì cân đối giữa tất cả lực lượng sao?
Đại Bằng Tà Vương cười khổ:
- Trên lý luận là có thể, nhưng trong hiện thực làm sao có thể?
- Trên lý luận...
Phương Hành nghe vậy, như có điều suy nghĩ, trầm ngâm không nói.
Đại Bằng Tà Vương thấy thế, phất ống tay áo, đi tới phòng nghị sự, hắn rất bận rộn nha, không có thời gian nói nhảm nhiều.
Còn nữa, Ngộ Đan chi đạo, chính là quá trình mỗi tu sĩ cần phải trải qua, hắn cũng có ý muốn để Phương Hành tự mình thực hiện.
Mà Phương Hành trầm ngâm không nói, là bởi vì câu kia của Đại Bằng Tà Vương:
- Đúng vậy, Vô Pháp Đan chỉ tồn tại ở trong lý luận, trong hiện thực căn bản không có khả năng đạt thành... Nhưng Thái Thượng Đạo không phải chính là như vậy sao? Bọn hắn tuyển đồ đệ còn muốn tuyển thập toàn thập mỹ, huống chi đạo kinh của bọn hắn? Có lẽ Đan Đạo chỉ tồn tại ở trong lý luận kia, mới là Thái Thượng Đan Đạo!
- Đã như vầy, ta liền kết Vô Pháp Đan...
Phương Hành âm thầm hạ quyết định, hắn không có nói cho Đại Bằng Tà Vương, sợ dọa đối phương kinh hãi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất