Chương 478: Đan Vô Pháp, Đạo Vô Thiên
Cơ hồ ngay khi tử khí tới trước người, thần hồn của Phương Hành đã rời khỏi thân thể, thần hồn của hắn giống như cọng rơm rạ, bị thủy triều cuốn đi, dù thần hồn của hắn cường đại tới cực điểm, nhưng ở trước mặt Hồng Mông Tử Khí, vẫn không có lực chống cự chút nào, loại chênh lệch kia, tựa như một con trâu rừng muốn ngăn cản vòi rồng trên sa mạc vậy.
Nhưng sớm có số mệnh gia thân, trói buộc thần hồn và thân thể của Phương Hành lại.
Trong nháy mắt, thần hồn của Phương Hành bị Hồng Mông Tử Khí xông qua thân thể, ly thể một thước, thoạt nhìn tựa như một cái bóng mơ hồ, nhưng bị lực lượng số mệnh trói buộc, cứng rắn định trụ.
Mà ở dưới loại tình huống này, thần hồn của Phương Hành nhận lấy thống khổ rất lớn.
Số mệnh có thể trói buộc thần hồn của hắn, lại không giống như liên bảo bảo hộ thần hồn, chỉ cưỡng ép trói buộc thần hồn với thân thể mà thôi, giống như ở trong dòng nước lũ, Phương Hành dùng khóa sắt cố định thân thể của mình, sau đó nhảy vào sông, tuy như vậy sẽ không bị cuốn đi, nhưng lực lượng nước sông trùng kích là không giảm chút nào.
Loại cảm giác này, quả thực còn thống khổ hơn ở trong Hoàng Tuyền Hải tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Kinh gấp trăm lần.
- Ha ha...
Phương Hành cười phá lên.
- Lá gan của ta thật lớn a, tương lai đi ra ngoài khoác lác cũng không nhất định có người tin...
- Bất quá loại phương pháp kết đan này, một khi bắt đầu, thì không cách nào đình chỉ, vậy thì tới đi!
Phương Hành cắn răng, âm thầm vận chuyển Huyền pháp, chìm vào thức hải.
- Tam Muội Chân Hỏa, lên!
Lúc này trong thức hải của hắn, bởi vì Đạo Tháp bị Hận Thiên lão tổ chém vỡ, làm trong hư không lực lượng hỗn loạn, chỉ có Chân Linh ngồi xếp bằng, không chỗ nương tựa, lúc này ở ngoại giới thừa nhận Hồng Mông Tử Khí xông phá, cũng hiển hóa ở trong thức hải, đó chính là một mảnh hỗn loạn, như thiên địa sơ khai, bão táp tàn sát bừa bãi, xé rách hết thảy.
Dựa theo phương pháp kết đan bình thường, Phương Hành chỉ cần y theo Đan pháp bí truyền, dùng một loại hoặc hai loại lực lượng làm chủ thể, sau đó đánh vỡ Đạo Tháp, ngưng tụ tất cả lực lượng và Chân Linh lại với nhau, theo đạo lý nào đó mà bản thân lĩnh ngộ, rèn luyện thành một, đả thông bích chướng, hóa thành Đạo chủng, mà Đạo chủng này, chính là Kim Đan của Phương Hành.
Nhưng hôm nay, Phương Hành không có làm như vậy, thậm chí hắn không có ý đồ đi động Đạo Tháp nghiền nát kia, mà là Chân Linh bay về phía địa phương lực lượng hỗn loạn nhất trong thức hải, cứng rắn thừa nhận Hồng Mông Tử Khí xung kích, không ngừng cảm thụ Chân Linh vỡ vụn sinh ra cảm giác thống khổ, giống như thép tinh bách luyện.
Sắt thường luyện một trăm lần, có thể thành tinh thiết!
Tinh thiết luyện một trăm lần, có thể thành Huyền Thiết!
Trong truyền thuyết, Huyền Thiết lại dùng bí pháp rèn một vạn lần, lại hấp thu uy năng thế gian, sẽ thành Thần Thiết.
Hôm nay Phương Hành dùng phương pháp rèn sắt rèn thần hồn, thậm chí... còn gọi đến Tam Muội Chân Hỏa!
Oanh!
Tam Muội Chân Hỏa hóa thành ngọn lửa, hăng hái bay về phía hắn, sau đó bị hắn nuốt vào.
Chỉ nháy mắt, ở trong Chân Linh bốc lên hỏa diễm.
Trong có Tam Muội Chân Hỏa rèn luyện.
Ngoài có Hồng Mông Tử Khí xung kích.
Tựa như Thủy Hỏa Luyện Đan Pháp đơn giản nhất, luyện thần hồn của mình.
Chỉ có điều, hắn dùng lửa, chính là Tam Muội Chân Hỏa.
Mà nước, là Hồng Mông Đạo Khí biến thành Hồng Mông Tử Khí!
Dùng loại Đan pháp trước nay chưa có này, luyện một viên Kim Đan từ không thành có, tinh khiết vô ngần.
Loại Đan pháp này, mỗi một bước đều giống như đi dây, sai một ly, vạn kiếp bất phúc.
Ở ngoại giới xem ra, lúc này Phương Hành như hỏa cầu ở trong tử khí cuồng bạo, ngồi xếp bằng, giống như Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, hào quang kia như muốn cùng minh nguyệt tranh nhau phát sáng...
Mà ở bốn phương tám hướng của Thái Thượng di chỉ, chẳng biết lúc nào xuất hiện chín bóng dáng nhàn nhạt.
Bọn hắn nhìn Phương Hành, trong ánh mắt hỉ nộ khó biện, như kích động, lại như thở dài.
- Ta vốn cho là hắn sẽ xem xét ba năm, không nghĩ tới hắn chỉ cân nhắc không đến ba tháng...
- Hiện tại, hắn cuối cùng có một điểm để ta chú ý, đó chính là đảm phách...
- Lại nói tiếp, chúng ta coi như trưởng bối của hắn, lại không giúp được hắn cái gì, chỉ có thể cầu nguyện!
Chín bóng dáng nhẹ nhàng nói chuyện, dùng thần niệm truyền tin, người ngoài không cách nào phát giác, sau khi hạ quyết định, bọn hắn lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Phương Hành, ngồi xếp bằng ở trong hư không, im ắng niệm tụng kinh nghĩa cổ xưa, thanh âm này, người không cách nào nghe được, cũng không cách nào cảm giác được, nhưng trong tối tăm, lại như đang thay đổi cái gì, bảo vệ cái gì.
Thẳng đến chín chín tám mươi mốt ngày sau, chín bóng dáng đình chỉ tụng kinh, lặng yên ly khai, như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Mà lúc này, Phương Hành đã trải qua không biết bao nhiêu lần Hồng Mông Tử Khí xung kích, Đan pháp thành.
Trong thức hải, Chân Linh của hắn như một mặt trời, triệt để dung hợp Tam Muội Chân Hỏa, hào quang vạn trượng.
Loại hào quang này, chiếu sáng thức hải hỗn độn, như để hết thảy hỗn loạn, ở trong tối tăm đều có định số.
Từ không đến có, thần đan đã thành.
Nhưng con đường kết đan của Phương Hành, lại còn chưa đi hết.
Tám mươi mốt ngày qua, hắn lần thứ nhất mở hai mắt, sau đó lấy ra một cái hồ lô.
Trong hồ lô chính là Tạo Hóa Lôi Dịch...
Thái Thượng Đạo không cho phép đệ tử của mình thông qua ngủ say ở trong lôi trì thu hoạch tạo hóa, bởi vì như vậy cho dù thành tiên, cũng chỉ là giả tiên, nhưng khi đi trên đại đạo, lợi dụng các loại cơ duyên lại có thể, đây cũng là nguyên nhân Phương Hành có thể lấy được một hồ lô Tạo Hóa Lôi Dịch, ngửa đầu, ùng ục ục uống xuống.
Tạo Hóa Lôi Dịch tản ra sinh cơ vô tận, toàn bộ bị hắn uống vào trong bụng.
Uống xong, Phương Hành nhanh chóng thúc dục Thái Thượng Hóa Linh Kinh.
Chậm rãi luyện hóa Tạo Hóa Lôi Dịch, dung nhập thân thể...
Mà hiển hóa ở trong thức hải, thì chỉ có một vòng thái dương, trong thế giới hỗn độn, đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm, đạo đạo thiểm điện tử sắc phảng phất như chém thiên địa thành mảnh vỡ, lại phảng phất như thành lưới lớn, hoặc như thiên địa ngủ say quá lâu, xuất hiện thanh âm đầu tiên, thanh âm này, tỉnh lại cả thế giới, cũng tỉnh lại sinh cơ trong tối tăm...
Ầm ầm!
Thái Thượng Hóa Linh Kinh, luyện hóa vạn vật, hiển hóa ra một loại lực lượng ở trong tối tăm.
Dưới tác dụng của loại lực lượng này, tu vi của Phương Hành chậm rãi trầm xuống, ngưng tụ ở trong thân thể.
Trong thức hải, chậm rãi có mặt đất dày đặc...
Vốn thức hải chính là hải vực, về sau kết thành Đạo Tháp, linh lực cứng lại, thức hải xuất hiện sa mạc hoang vu, mà hôm nay, hải vực quay về đại địa, ở dưới lực lượng của Thái Thượng Hóa Linh Kinh hóa thành lục địa chính thức.
Này không giống sa mạc hoang vu lúc trước, hiện tại trên phiến đại địa này đã có sinh cơ!
Trên không trung, Chân Linh thiêu đốt Tam Muội Chân Hỏa, càng giống như một vòng thái dương.
Chân Linh kia chính là Kim Đan, cũng là mặt trời của phiến thiên địa này, ba đầu sáu tay, ngồi xếp bằng trên hư không, bao quát đại địa, viên Kim Đan của hắn không có bất kỳ lực lượng, chỉ có lực lượng Chân Linh tinh khiết nhất, hoặc nói là lực lượng thần hồn.
Phía dưới, đại địa dày đặc, ẩn chứa sinh cơ, có khả năng dung dưỡng bất luận lực lượng gì...
Ầm ầm!
Có một con sông lớn xuất hiện, uốn lượn kéo dài ra xa...
Là kinh mạch thứ chín, nó ẩn tàng ở trong cơ thể Phương Hành, hôm nay lại hiển hóa ở trong thức hải.
Sau đó có hơi nước mịt mờ từ phương đông bay lên, là một hạt châu màu đen, nó lên cao ở giữa không trung, tản mát ra hơi nước kinh người, hơi nước ngưng kết, tạo thành một ao nước, ao nước lại hóa thành hồ lớn... hạt châu màu đen rơi vào trong hồ, hồ nước vẫn còn chậm chạp dâng cao... Đó là Long Châu, lúc này Long Châu cũng bị Phương Hành luyện vào thức hải.
Hết thảy tự nhiên phát sinh, Phương Hành không có tận lực đi khống chế biến hóa của bọn nó.
Hắn chỉ cho thế giới này một thái dương, bao quát đại địa, đứng ngoài quan sát thiên địa biến hóa...
Hắn đã thành công kết đan!
Thân hoá đại địa, Chân Linh thành đan!
Đan của Phương Hành, tên là Thái Thượng Đan, không có thần tính, không uẩn đạo lý, còn gọi Vô Pháp Đan.
Nhưng Đan Vô Pháp này, lại có thể ngự vạn pháp.
Thức hải của hắn hiển hóa không gian, lại chỉ có thái dương, có đại địa, lại không có thương khung.
Thương khung chính là thiên, thiên chính là quy tắc hiển hóa.
Không gian thức hải của Phương Hành có Địa Vô Thiên, chính là không có quy tắc, đơn giản mà nói, chính là không đạo.
Nhưng chính bởi vì không đạo, nên có thể dung nạp vạn vật, sau này vạn vật tương sinh, sẽ uẩn dục ra ngàn vạn đại đạo.
Đan Vô Pháp, Đạo Vô Thiên, là Đan pháp coi trời bằng vung!
Hết thảy giống như một hạt giống, do Thái Thượng Đạo gieo xuống, ai cũng không biết sẽ sinh trưởng thành cái dạng gì.