Chương 481: Đánh Cướp
Sơn cốc không lớn, phạm vi chỉ tầm một trăm trượng, bên trong dùng loạn thạch cây cỏ, lung tung xây dựng mấy cái lều, có mấy sơn động lớn cũng bị phá hư hết, đá vụn chất đống, mà ở trong đống đá vụn, thì rải rác có mười mấy con cáo nhỏ lông xù, có đã hóa thành nửa hình người, có thì vẫn là một đoàn tuyết cầu, con mắt tròn vo thẳng tắp nhìn hắn.
- Kẻ ác tới rồi...
Mười mấy con cáo nhỏ cùng Phương Hành ngơ ngác nhìn nhau, một lát sau, mới bỗng nhiên có một con cáo nhỏ hóa thành hình người hét to, lúc này cả đám tựa hồ mới tỉnh mộng, oa một tiếng trốn đi, ở trong nhà tranh cuối sơn cốc, có một bà lão cả người bẩn thỉu chống gậy đi ra, đám cáo nhỏ đều núp ở phía sau bà.
Chỉ có một con cáo nhỏ ở bên chân Phương Hành, hơi có chút mập thì không có trốn, hai chân trước nâng nửa củ khoai lang ngơ ngác nhìn Phương Hành.
... Cái này là sợ ngây người!
- Chân Nhân, chúng ta thực không có đồ vật gì đáng tiền, đám hài tử đã đói bụng mấy ngày...
Bà lão kia ho khan vài tiếng, thân thể suy yếu che chở đám cáo nhỏ trốn ở sau lưng, gian nan nhìn Phương Hành hành lễ:
- Nếu coi trọng cái gì, ngài cứ việc lấy đi, chỉ cầu ngươi bỏ qua chúng ta...
- Mụ nội nó, địa phương này ta cũng không có cái gì để cướp a?
Phương Hành không nói gì gãi đầu, con mắt nhìn qua, liền biết mình tới trễ rồi, nhất thời cảm thấy xúi quẩy, nghĩ thầm:
- Tặc không đi không, ra tay một lần không thể đi như vậy a!
Liền đưa tay đoạt nửa củ khoai lang của con cáo nhỏ dưới chân, hung ba ba quát:
- Khoai lang này thuộc về ta!
- Ríu rít...
Con cáo nhỏ kia bị đoạt khoai lang, nhất thời khóe miệng co rút.
Trong đôi mắt màu bích lục bắt đầu tuôn ra nước mắt.
- Ai, sau khi tu thành Kim Đan lần thứ nhất ra tay, dĩ nhiên chỉ đoạt nửa củ khoai lang, mất mặt...
Phương Hành xấu hổ quả thực muốn tìm một cái lổ để chui vào, nắm khoai lang bay lên không.
Bà lão kia là yêu thân, chỉ bất quá tu vi mới Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa khí tức suy nhược, tựa hồ bị thương rất nặng, nàng thấy Phương Hành dĩ nhiên đoạt nửa củ khoai lang liền đi, lại không ra tay làm ác, không khỏi cảm ân đái đức hành lễ, tiễn hắn rời đi.
Ngược đám cáo nhỏ ở phía dưới ríu rít khóc lóc để Phương Hành có chút tâm phiền ý loạn.
Lướt đi mấy chục dặm, ánh mắt tội nghiệp của mười mấy con cáo nhỏ kia vẫn xoay chuyển ở trong đầu, để trong lòng hắn không quá thoải mái.
Hắn chợt phát hiện, kế hoạch đánh cướp của mình không dễ thực hiện, phạm vi mấy chục ngàn dặm này, đều nằm ở địa vực Trục Yêu Minh và Yêu tộc chinh chiến, có thể nói là ngọn lửa chiến tranh bay tán loạn, đất chết vô ngần, mà Yêu tộc tụ tập ở trong mảnh khu vực này, phỏng chừng là loại không có bản lĩnh đào tẩu trước khi ngọn lửa chiến tranh lan đến, có thể sống sót đã không tệ, sao còn có thể thừa bao nhiêu tài nguyên cho mình cướp?
Ngẫm lại con chuột tinh lúc trước bị đói đến giống như gậy trúc, phỏng chừng cũng là tình huống của nơi này.
- Nửa củ khoai lang này, sẽ không phải đồ ăn cuối cùng còn sót lại của chúng nó chứ?
Phương Hành ngồi ở trên mây, trong tay nâng nửa củ khoai lang, tâm phiền ý loạn nghĩ.
- Thái...
Đang bay lung tung không có mục đích, phía trước xuất hiện hai ngọn núi đột ngột dựng lên, tựa như trường kiếm nhắm thẳng vào mây, giữa hai ngọn núi rộng trăm trượng, đủ để người đáp mây bay qua. Đang muốn xẹt qua, đột nhiên phía dưới truyền đến tiếng quát to:
- Phía trước cưỡi mây là ai? Không biết nơi đây cấm chỉ cưỡi mây bay qua sao? Mau chóng hạ xuống, đến trước mặt bản tọa báo cáo...
Phương Hành đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới đóng một đội tu sĩ, dẫn đầu là Kim Đan cảnh, thân cao mã đại, cưỡi một con Hỏa Tê Thú, râu đen, giống đồ tể thế gian hơn là tu sĩ, mà ở bên cạnh hắn, còn có bảy tám Trúc Cơ cảnh, phân ở hai bên, mỗi người nắm pháp khí, tựa hồ là phụng mệnh gác ở chỗ này.
- Ngươi nói chuyện với ta?
Phương Hành vạch đằng vân, lộ ra một cái đầu, nhìn tu sĩ phía dưới nói.
Tu sĩ râu đen cũng không phải loại tính tình tốt, tay đè pháp cung, quát lên:
- Bản Chân Nhân không phải nói chuyện với ngươi thì nói với ai? Trục Yêu Minh từ lâu đã tuyên bố chiếu thư, phạm vi vạn dặm, không được cưỡi mây, bất luận là ai cũng phải tiếp thu kiểm tra, để tránh gian tế Yêu tộc lẫn vào, ngươi còn ở đó giả vờ không biết với gia gia sao? Mau chóng hạ xuống, bằng không thì bản Chân Nhân dùng pháp tiễn bắn ngươi xuống...
- Xoạt...
Thời điểm hắn nói chuyện, Hỏa Tê Thú dưới háng hắn phun ra lửa, tựa hồ trợ uy.
- Được, vậy ta hạ xuống...
Phương Hành thấy Hỏa Tê Thú kia, ánh mắt sáng lên, cười lớn một tiếng, từ trên đám mây rơi xuống, bất quá tư thế hạ xuống càng lúc càng nhanh, như một viên sao băng, tựa như chớp giật từ trên không mấy trăm trượng hạ xuống, tu sĩ râu đen nhất thời phát hiện Phương Hành không có ý tốt, hét lớn một tiếng, kéo động pháp cung, một đạo pháp tiễn hóa thành chớp giật bắn về phía Phương Hành.
Đùng!
Phương Hành đối mặt pháp tiễn, căn bản không để ý tới, vung quyền đập một phát, trên quyền phong tựa như quanh quẩn đạo đạo yên khí màu đen, trực tiếp đập thiểm điện trở về nguyên hình, là một mũi tên do Huyền Thiết đúc ra, bây giờ đã bị hắn đập cong, phù văn nổ nát, mà một quyền của Phương Hành còn chưa tiêu tán, thẳng tắp bắn xuống được.
Ầm!
Ở vị trí thủ quan, tựa hồ rơi xuống một viên lưu tinh to mấy chục trượng, lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt tàn phá phạm vi trăm trượng, Kim Đan cảnh cùng với mười mấy tên Trúc Cơ cảnh thủ quan đều bị chấn bay loạn, ở dưới loại lực lượng này, bọn hắn thân bất do kỷ, thậm chí cảm giác, người đánh ra một quyền kia, nếu nguyện ý, chỉ là dư âm cũng đủ để xé nát bọn họ.
- Không thể nào... Không thể nào... Chuyện này... Người này là tu vi gì?
- Tha mạng... Chân Nhân tha mạng...
Trong lúc nhất thời, trong sân hô cái gì cũng có, trở nên lung ta lung tung.
Nhưng đợi bụi mù tán đi, các tu sĩ nhất thời hai mặt nhìn nhau, phát hiện trong sân không có một người thương vong.
Ngay cả tu sĩ đầu lĩnh chính diện đón quyền kia, cũng ngoại trừ người đầy tro bụi, thì không chút tổn thương.
Càng kinh người hơn là, tu sĩ vừa rồi cưỡi mây ở trên không trung, đã không thấy bóng dáng, như chưa từng xuất hiện.
- Ồ? Chuyện gì xảy ra? Người kia đến tột cùng là ai?
Trong sân vang lên âm thanh run rẩy, còn tưởng ban ngày thấy quỷ tiên trong truyền thuyết.
Một lát sau, mới có người phát hiện cái gì, khiếp sợ kêu lên:
- Trưởng lão, Hỏa Tê Thú của ngươi đâu?
Các tu sĩ không chút tổn thương, nhưng Hỏa Tê Thú của tu sĩ thủ lĩnh đã biến mất không còn tăm hơi.
- Cái kia... Đây tột cùng là người nào? Dĩ nhiên đoạt Hỏa Tê Thú của ta?
Tu sĩ thủ lĩnh sững sờ, mới giận dữ hét lớn.
Mà bây giờ, Phương Hành đã ở bên bờ sông làm sạch Hỏa Tê Thú, vốn định tìm một chỗ nướng, ăn ngon một trận, nhưng trong đầu trước sau không thể quên được ánh mắt sợ hãi lại đói bụng của đám cáo nhỏ, cảm giác giống như lần thứ nhất nhìn thấy Tiểu Man, một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, vác Hỏa Tê Thú lên vai, cưỡi mây bay lên.
- Cướp ngươi nửa củ khoai lang, trả lại ngươi nửa con Hỏa Tê Thú, cũng coi như đạt đến một trình độ nào đó chứ?
Trong lòng Phương Hành nghĩ, theo đường cũ bay về.
Nhưng thời điểm cách sơn cốc kia mấy chục dặm, lại thấy hướng kia có khói đen cuồn cuộn, còn có linh quang đấu pháp lấp loé, không chỉ có chút kinh hãi, tăng nhanh tốc độ bay đi.
Mà lúc này trong hẻm núi, đã một mảnh hỗn độn, từng đoá từng đoá tường vân vây quanh bốn phía sơn cốc, ở giữa sơn cốc là Lão Yêu Hồ kia, bên cạnh nàng là một đám cáo nhỏ, đều dáo dác nhìn không trung, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, trên đám mây vây nhốt các nàng là một đám tu sĩ trên người mặc lam giáp màu xanh, tu vi thấp nhất thình lình cũng là Trúc Cơ tầng sáu.
Người cầm đầu là một Trúc Cơ hậu kỳ.
- Thôi thiếu gia, viên hồ đan này của lão thân, cứ việc lấy đi, chỉ cầu ngài buông tha mấy tiểu bối kia...
Lão Yêu Hồ bị trọng thương, trong miệng ho ra máu, nhưng vẫn cố nén thương thế, cầu xin niên thanh.
Niên thanh khẽ mỉm cười nói:
- Hồ đan của ngươi ta tự nhiên sẽ nhận, bất quá bổn thiếu gia lao sư động chúng, không phải là vì cái này, ta khuyên ngươi thức thời một chút, giao đám cáo nhỏ kia ra đây! Bổn thiếu gia mang bọn nó đi, cho tài nguyên, chăm sóc dạy dỗ, đợi hóa thành Yêu Hồ mỹ nhân, sẽ đưa đến Thần Châu, này rất được hoan nghênh, không chừng tương lai các nàng đi đại vận, được người coi trọng, thu làm thị thiếp, chẳng phải tốt hơn ở lại địa phương quỷ quái này chịu khổ sao?
Trong mắt Lão Yêu Hồ loé ra vẻ giận dữ, nhưng cố đè ép xuống, khổ sở cầu khẩn nói:
- Thiếu gia tha mạng, thực không dám đấu diếm, mạch này của lão thân không phải Yêu Hồ phổ thông, cùng Yêu Đình Hồ Tổ nhất mạch có quan hệ cực kỳ thân cận, nếu ngài đại nhân có lượng lớn, chịu buông tha chúng ta, tương lai Hồ Tổ biết được, tất sẽ đền đáp gấp mười lần, chẳng phải đáng giá hơn mấy nha đầu này sao, mong ngài cân nhắc...
- Hồ Tổ?
Niên thanh nghe xong, không khỏi cười nói:
- Chuyển Hồ Tổ ra dọa ta sao? Bổn thiếu gia không để mình bị đẩy lòng vòng, bắt đi!
Như không muốn nói nhiều, nhẹ nhàng vung tay lên, ra lệnh cho thủ hạ động thủ.
Đám thủ hạ sớm đã vây lão Yêu Hồ chặt chẽ vững vàng thấy thế, cùng hét lớn, tế lên một tấm lưới, trên lưới có đầy xước mang rô, sau khi tế lên, lập tức biến lớn, sau đó kết thành một mảnh, hóa thành một tấm lưới càng lớn bao phủ phạm vi trăm trượng, bao trùm về phía lão Yêu Hồ, lão Yêu Hồ biến sắc, lập tức bắt pháp ấn.
Ở trong miệng nàng, thình lình phun ra một đạo bạch quang, vèo... chém lưới lớn ra một lỗ hổng.
- Đào mạng đi...
Lão Yêu Hồ ai thán, trong mắt có chút huyết lệ chảy ra, hai tay vận chuyển pháp lực, bế đám tiểu Yêu Hồ lên, đẩy ra khỏi lưới lớn, sau đó mình thì rống to một tiếng, thân hình lóe lên, thi triển Na Di Thuật, hai trảo sắc bén, trực tiếp vọt về phía tu sĩ trẻ tuổi, rõ ràng là muốn liều mạng, giúp những tiểu hồ ly kia mưu một con đường sống.
- Hồ Đan Kiếm? Quả nhiên có chút quan hệ Hồ Vương tộc...
Tu sĩ thanh niên thấy thế, con mắt sáng ngời nói:
- Này thì càng đáng giá... Việt Bá!
Ở bên cạnh hắn, một lão giả vượt ra khỏi mọi người, khí tức trên người hắn không hiện ra, giống như cái bóng đi theo phía sau tu sĩ tuổi trẻ, không hề bắt mắt chút nào, nhưng lúc này hiện thân, phóng thích khí tức, mới để cho người phát hiện, tu vi của hắn rõ ràng là Kim Đan tầng ba, còn mạnh hơn lão Yêu Hồ một bậc, sau khi đi ra, hai tay nhấn một cái, một đạo đan quang tựa như tia chớp trùng kích đến trước người lão Yêu Hồ.
- Phốc...
Lão Yêu Hồ không chịu nổi đan quang, trong miệng phun ra một ngụm diễm huyết, như diều đứt dây té xuống.
Mà niên thanh tựa hồ cực kỳ tin tưởng thực lực của Việt Bá, căn bản không có để ý tới Lão Yêu Hồ, mà xoay người ra lệnh, đám thủ hạ lập tức ra tay, nắm lấy đám tiểu yêu hồ chạy trốn, trói chặt chân nâng lên, tuy bầy tiểu yêu hồ huyết mạch cao quý, trời sinh có chút đạo hạnh, nhưng làm sao có thể đào mạng khỏi tay tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ?
Không lâu lắm, đều đã bị các tu sĩ bắt sạch sẽ, chỉ còn một con mập mạp, tựa hồ sợ choáng váng, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất không nhúc nhích.
Bất quá nó sợ sệt, cũng không phải tu sĩ trẻ tuổi, mà là ngơ ngác nhìn trước người, đưa lưng về phía các tu sĩ.
Ở trước mặt nó, lờ mờ có một bóng người chậm rãi xuất hiện, nhét nửa củ khoai lang vào chân trước của nó.
- Ngươi là người nào?
Niên thanh chú ý tới bóng người thần bí kia xuất hiện, cau mày hỏi.
- Trả khoai lang...
Người tới khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ hồi đáp.