Chương 482: Hồ mạch uỷ thác
Người thần bí xuất hiện ở trước mặt tiểu Hồ Yêu kia, tự nhiên chính là Phương Hành.
Vốn nhất thời không chịu được ánh mắt đáng thương của đám tiểu Hồ Yêu, muốn tới cho chúng ít thức ăn qua ngày, lại không nghĩ rằng sẽ gặp một màn này. Đối với hành vi của những tu sĩ kia, hắn cũng không xa lạ, đơn giản là muốn bắt Yêu Cơ, bọn hắn từ Yêu địa săn bắt tiểu yêu, mang về điều giáo, thậm chí cho tài nguyên tu luyện, sau đó lấy thân phận sủng cơ hoặc đỉnh lô bán cho tu sĩ khác, thường thường giá cả không rẻ.
Mà huấn luyện loại sủng cơ hoặc đỉnh lô này, được hoan nghênh nhất là Hồ Yêu hoặc Xà Yêu có huyết mạch tinh khiết.
Đám tu sĩ trước mắt này, không thể nghi ngờ chính là như vậy, trước đó đám Hồ Yêu này nói không chừng là tránh bọn hắn.
Lại nói tu sĩ trẻ tuổi kia, phát hiện trên người Phương Hành có khí tức Kim Đan, lại thấy hắn không giống yêu vật, vì vậy nhìn Phương Hành chắp tay, cười nói:
- Đạo hữu hữu lễ, tiểu đệ là đệ tử của Phong Châu Thôi gia, không biết đạo hữu từ đâu đến? Xưng hô như thế nào?
Phương Hành ngồi chồm hổm xuống, nhéo lỗ tai của con tiểu hồ ly mập mạp kia, đau đến con hồ ly này nhe răng toét miệng, nhưng không dám khóc, Phương Hành thấy vậy có chút đau lòng, lấy ra một qua dưa lê nhét vào trong miệng nó, cười hì hì nói:
- Ta không môn không phái, cũng không biết Thôi gia các ngươi là vật gì, nhưng mà đám hồ ly này ta muốn!
- Tán tu sao?
Thần sắc của thanh niên kia buông lỏng, có chút khinh miệt, cười lạnh nói:
- Khẩu khí của vị đạo hữu này cũng không nhỏ, đám Hồ Yêu này là ta nhìn thấy trước, dù cho ngươi muốn, cũng có thứ tự đến trước và sau đi?
Phương Hành cười hì hì, vuốt đầu tiểu hồ ly, sau đó bế nó đặt lên vai mình. Tiểu hồ ly này cũng khá kỳ lạ, phỏng chừng là đói lắm rồi, trong miệng có ăn, liền ngoan ngoãn ngồi ở trên đầu vai, Phương Hành thì đứng dậy, ánh mắt bất thiện nhìn về phía thanh niên kia, nói:
- Ít nói nhảm, để hồ ly xuống cho ta, cút nhanh lên, nếu không ta sẽ nổi giận!
Thanh niên kia đã không thể nhịn được nữa, lạnh giọng nói:
- Thấy ngươi là Kim Đan cảnh, nên kính ngươi ba phần, ngươi lại không biết chừng mực, xem ra bản thiếu gia phải cho ngươi biết một chút, ở Phong Châu này ai là chủ!
Nói xong ánh mắt hơi nghiêng, nhìn về phía Việt bá bên người, lão giả kia từ lâu đã không tiếng động tiến lên, lạnh lùng nhìn Phương Hành, quát nhẹ:
- Cút!
Phương Hành cũng không có ý cút, ngược lại từ từ đi lên.
Việt bá cười lạnh nói:
- Chỉ là Kim Đan sơ kỳ, cũng dám ngông cuồng ở trước mặt lão phu?
Trong tiếng cười lạnh, hắn lấy tay chộp tới, tuy trong miệng khinh thị, nhưng trên thực tế vừa động thủ lại hết toàn lực, có thể tu luyện tới Kim Đan cảnh, thật không ai là người ngu, tuy Phương Hành thoạt nhìn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa khí tức Kim Đan cực kỳ yếu, nhưng hắn dám khiêu khích Thôi gia, nếu không phải kẻ ngu, thì tất nhiên là có chỗ dựa.
Hắn vừa ra tay, liền có từng đạo khí thể màu xanh lưu chuyển, khóa lại mười trượng không gian, thậm chí ngay cả đất đá trong vòng mười trượng cũng sinh ra cảm ứng, chỉ cần tâm ý hắn khẽ động, đất đá tùy thời sẽ nghe hắn điều phối, khóa địch thủ lại, đây là huyền hoàng khí hắn săn sóc ra, cũng là đế vương khí trong Kim Đan, là lực lượng cường đại nhất của hắn.
Nhưng đối mặt một kích mạnh nhất của hắn, Phương Hành lại cười hì hì, hoàn toàn không tránh không né, tiểu hồ ly ở trên đầu vai đã sợ che mắt, nhưng Phương Hành lại trực diện đi tới, thời điểm bị đạo lực lượng này bao phủ, hắn nhẹ nhàng nhún chân, ầm ầm... một đạo lực lượng bàng bạc xuất hiện, đất đá chung quanh bị một cước này của hắn trấn áp.
Sau đó trên người hắn xuất hiện đan quang, một đạo lực lượng vô hình bắn ra, phản kích về phía Việt bá.
Việt bá kia vốn cười nhạt chợt biến đổi, thất tha thất thểu lui về phía sau mấy bước, ngực phập phồng không chừng, mắt lộ ra hoảng sợ.
- Ngươi... Ngươi đến tột cùng là tu vi gì?
Phương Hành căn bản không trả lời, mà lần nữa nhìn về phía thanh niên kia nói:
- Đám hồ ly này thuộc về ta!
Thanh niên kia sợ đến lui về sau hai bước, tâm trạng hoảng sợ, nhưng không cam lòng rút đi, nhìn Phương Hành lạnh giọng nói:
- Đạo hữu, trước khi làm việc tốt nhất nghĩ rõ ràng, Phong Châu Thôi gia chúng ta không phải ngươi chọc nổi!
Phương Hành cười nói:
- Vậy ngươi tốt nhất gọi nhiều mấy người tới!
Ánh mắt thanh niên lạnh lẽo, biết người ta không để gia tộc của mình vào mắt, hắn cũng thông minh, cắn răng ra lệnh cho thủ hạ thả đám hồ ly, sau đó đở Việt bá, cấp tốc bay đi, nhưng trước khi đi, lại âm thầm nhìn Phương Hành, hiển nhiên là ghi hận, phỏng chừng rất nhanh sẽ mang theo cứu binh quay lại.
Một đám tiểu hồ ly thoát khốn, nhất thời nhanh chóng chạy tới bên người lão yêu hồ bị thương nặng, khóc thành một đoàn, Phương Hành cũng thở dài, tiện tay ném cho lão yêu hồ kia một viên thuốc trị thương, sau đó ném con Hỏa Tê Thú đã được làm sạch tới bên người bọn nó, xoay người muốn đi, hắn còn có chuyện phải làm, không muốn chọc chuyện phiền toái như thế.
- Tiền... Tiền bối... Xin... Xin dừng bước...
Nhưng còn chưa kịp đi, lão yêu hồ kia đã nở miệng.
Phương Hành cười khổ nói:
- Ngươi lớn tuổi như vậy, còn không biết xấu hổ gọi ta tiền bối, ta còn chưa tới ba mươi đâu!
Thương thế của lão yêu hồ rất nặng, sắc mặt hôi bại, đã có dấu hiệu dầu hết đèn tắt, nàng nhìn Phương Hành ném tới con Hỏa Tê Thú kia, đã đoán được ý đồ đến của Phương Hành, vì vậy vội vàng nói:
- Tiểu ân công, nhìn ngài là người thiện tâm, sao không cứu người cứu tới tây thiên? Lão thân thương thế khó giải, đã không chịu nổi, nếu ngươi đi, mấy hài tử này vẫn khó thoát khỏi cái chết...
Phương Hành im lặng, ngồi chồm hổm ở trước mặt nàng, cười khổ nói:
- Ngươi đừng gọi ân công, ta không làm ân công được, ngươi tha cho ta đi, ta còn có chuyện phải làm, bằng không ta cho ngươi chút tiền, ta thật không có thời gian giúp ngươi nuôi hài tử a...
Sắc mặt lão yêu hồ hôi bại, ra sức nói:
- Không dám làm phiền ân công giúp ta chiếu cố đám hài tử này, chỉ cầu ân công từ bi, giúp ta đưa chúng tới Yêu Đình, giao cho Hồ Vương nhất tộc là được... Ta... Ta sẽ giao hồ đan của mình coi như tín vật cho ân công, tuy lão thân không có vật gì, nhưng nếu ân công dẫn các nàng tới, Hồ Vương tất nhiên sẽ có trọng thưởng...
- Mấy tiểu gia hỏa này rất đáng giá sao?
Phương Hành quan sát đám tiểu hồ ly, hóa thành nửa hình người chỉ có hai con, những con khác đều là một đám hồ ly thuần trắng, cũng nhìn không ra huyết mạch có gì đặc thù, hơn nữa trong tâm ngại phiền, có chút không vui.
- Đa tạ... Đa tạ ân công, đến Thanh Khâu sơn, chỉ nói... chỉ nói là Hồ Cửu Cô nhờ ngươi đưa tới là được...
Lão yêu hồ vốn đã bị thương rất nặng, chẳng qua là không yên tâm, mới gượng chống nói nhiều lời như vậy, hôm nay một hơi vận không lên, ánh mắt tan rả, bà cố sức phun ra một viên hồ đan, trong suốt long lanh, giống như ngọc chất, nhẹ nhàng bay về phía Phương Hành, sau đó sinh cơ tan biến, lúc cuối cùng còn nhìn thoáng qua đám tiểu hồ ly.
- Ta còn chưa có đáp ứng nha...
Đám tiểu hồ ly vây quanh thi thể Hồ Cửu Cô khóc cực kỳ thương tâm, Phương Hành cũng bất đắc dĩ vò đầu.
Hồ Cửu Cô này cũng là vò đã mẻ không sợ sứt, chỉ có thể giao phiền toái lại cho mình, trong lúc nhất thời nội tâm Phương Hành dâng lên ý nghĩ phủi mông rời đi, nhưng vừa nhìn thấy đám tiểu hồ ly ánh mắt có chút tương tự Tiểu Man, lại đi không đành, dù sao hắn quả thực biết, chiến hỏa tán loạn, một đám tiểu hồ ly ở nơi này, trên cơ bản là một con đường chết.
- Cũng may Thanh Khâu sơn cùng chỗ ở của Kim Ô Phù Tang sơn, đều là một trong Yêu Đình tám mạch, khoảng cách cũng không xa, đồng dạng đều phải đi ngang qua Lạc Nhật đại mạc, ta liền dẫn theo mấy nha hoàn đi...
Phương Hành bất đắc dĩ nghĩ, liếc nhìn hồ đan mà Hồ Cửu Cô lưu lại, trong tâm nghĩ:
- Thật muốn dẫn người đi, cũng không biết Hồ Vương báo đáp có nhiều không?
Thấy đám tiểu hồ ly kia thương tâm, Phương Hành tạm không quấy rầy, ngồi xổm ở một bên đốt lửa nướng thịt, đồng thời âm thầm chờ, quả nhiên, mới vừa nướng chín mấy miếng thịt, đã thấy bầu trời xa xa, từng mãnh mây đen tràn đầy sát khí vọt tới, đám tiểu hồ ly sợ đến dựng lông, ô ô kêu loạn, như ong vỡ tổ vọt tới bên người Phương Hành ẩn núp, Phương Hành thì cười ha ha, đứng lên.
- Cuồng đồ từ đâu tới, tự tìm đường chết, dám cướp con mồi của Phong gia ta?
Mây đen còn chưa tới, liền có tiếng gầm hét lên, sóng âm chấn động, vang vọng khắp nơi.
Đám tiểu hồ ly sợ hãi, ô ô kêu la vây ở bên người Phương Hành, run lẩy bẩy, giống như cún con.
Mây đen vọt tới phụ cận, chừng hơn ba mươi tu sĩ hiển lộ ra thân hình, trong đó hơn mười người cưỡi Hỏa Tê Thú uy phong lẫm lẫm, cầm đầu là một Kim Đan trung kỳ, bên cạnh hắn là thanh niên Thôi gia lúc trước, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Phương Hành, cười lạnh nói:
- Ta đã sớm nói Thôi gia chúng ta không phải ngươi chọc nổi!
Phương Hành cũng cười ha hả nói:
- Ta cũng bảo ngươi gọi nhiều người tới... Ngươi làm rất tốt!
Nói xong, nhẹ nhàng đá con tiểu hồ ly đang ôm ống quần của hắn qua một bên, thân hình vọt về phía không trung, tiếng hô như sấm:
- Đều đứng ngay ngắn cho ta, ta muốn ăn cướp...
Tiếng kêu này cực kỳ thoải mái, quét sạch sẻ toàn bộ cảm giác buồn bực khi cướp không được đám hồ ly.
...
Không quá một nén hương thời gian, Phương Hành ngồi ở bên một đống Hỏa Tê Thú, trong tay tung tung một viên Linh Tinh, trước người hắn thì quỳ một đám tu sĩ Thôi gia, vị Kim Đan trung kỳ thì hai tay nắm lỗ tai, sưng mặt sưng mũi, thanh niên Thôi gia thì run run, ánh mắt hoảng sợ, đám tiểu hồ ly thì liều mạng cắn bắp đùi của hắn...
- Bây giờ đã biết tại sao ta muốn ngươi gọi nhiều người tới chưa?