Chương 492: Nghênh ngang rời đi
- Ngươi tìm hắn sao?
Phương Hành cúi người xách lên một thân ảnh, dùng sức ném ra, Thôi Thiểu Đình vội vàng vận chuyển linh lực tiếp người kia, nhìn kỹ lại, không phải Đông trưởng lão thì là ai? Lúc này đối phương rất thảm, mặt mũi bầm dập, đã ngất đi, hai cánh tay bị xoắn nát bấy, nhất là mồm sưng toét, rõ ràng có thể nhìn ra hàm răng thiếu đi phân nửa...
Nhìn thấy một màn này, ý niệm đầu tiên của Thôi Thiểu Đình dĩ nhiên là không tin!
Thương thế của Đông trưởng lão, rõ ràng là bị người dùng nhục thân đánh ra, nhưng Đông trưởng lão lại dùng nhục thân cường hãn xưng danh, được xưng cận thân chém giết vô địch trong Kim Đan cảnh, ai có thể cứng rắn đánh hắn thành dáng vẻ ấy?
- Ha ha, thật có lỗi, ta nói với lão nhân này là pháp thuyền thuộc về ta, nhưng hắn chết sống không chịu, nên ra tay hơi nặng...
Trên mạn thuyền, Phương Hành cười phá lên, sau đó thần niệm khống chế trận pháp công kích, hơi điều chỉnh phương hướng, lần nữa nhắm ngay Thôi Thiểu Đình. Thôi Thiểu Đình không phải người ngu, vừa thấy cảnh này, mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn không có ý định đối chiến chiếc pháp thuyền kia, gầm lên giận dữ, ôm Đông trưởng lão quay đầu bỏ chạy!
- Hỗn đản, trả ta một ngàn Linh Tinh...
Phương Hành thấy thế, hai đạo trận quang khủng bố oanh ra, đồng thời điều khiển pháp thuyền đuổi theo.
Bên kia đang chờ pháp thuyền đi tới, lợi dụng trận nguyên áp chế Hỏa chủng, cũng chờ đợi Thôi Thiểu Đình bắt mấy con tiểu hồ ly đến hiến tế, nhìn thấy pháp thuyền ầm ầm lao đến, đại trận công kích trên mạn thuyền thỉnh thoảng bắn ra linh lực. Mà trước thuyền, Thôi Thiểu Đình vừa gào thét vừa chạy như con thỏ, trong nội tâm khiếp sợ không cần phải nói nữa...
- Đây là tình huống như thế nào?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngây ngẩn, sờ không được đầu óc.
- Hỗn đản, không trả một ngàn Linh Tinh cho ta, ta đánh chết ngươi...
Oanh… một đạo trận quang đánh qua.
- Đến thời điểm này, còn nghĩ hiến tế tiểu hồ ly của ta, ta đánh chết ngươi...
Oanh… lại một đạo trận quang.
- Dám an bài cho ta khoang thuyền kém cỏi nhất, ta đánh chết ngươi...
- Con mẹ nó, Tiểu Bàn, ngươi đừng cắn lỗ tai ta... Ta đánh chết ngươi...
Trên pháp thuyền, tiếng chửi bới không dứt, trận quang ầm ầm rung động cũng không dứt, một đường bay tới, oanh sụp nửa cái Xích cốc.
Bất quá tuy uy thế rất mạnh, nhưng đều kém một chút, Thôi Thiểu Đình bị hắn đuổi chật vật, tóc tai bù xù như một tên điên, nhưng không có bị oanh giết, gầm thét chạy trở về...
- Hỗn đản kia đoạt pháp thuyền của chúng ta...
Thanh âm phẫn nộ lại uất ức vang vọng hư không, ba vị khách quý cùng mấy vị tiểu tổ đều sợ ngây người.
Ai đoạt pháp thuyền?
Tuy mọi người đều không ở trên pháp thuyền, nhưng trên đó còn có mười hai vị Kim Đan cảnh, ba mươi sáu thị vệ Trúc Cơ hậu kỳ cùng Đông trưởng lão tu vi Kim Đan trung kỳ, hơn nữa nhục thân cường hãn, chiến lực siêu quần trấn thủ... Huống chi ở dưới Đông trưởng lão khống chế, đại trận phòng ngự của pháp thuyền mở ra, ngay cả Nguyên Anh cảnh muốn đánh nát đại trận cũng không dễ dàng, người bên ngoài làm sao xâm nhập?
Chỉ là vấn đề này thực không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì pháp thuyền kia đã bay đến trước bọn hắn.
- Được rồi, ta thừa nhận ta chơi không giỏi thứ này, lâu như vậy cũng đánh không chết ngươi, ta tự mình động thủ vậy!
Trên mạn thuyền, Phương Hành nhảy ra ngoài, tiện tay cầm cung, cài tên, nhắm ngay Thôi Thiểu Đình đang chạy trốn, theo linh lực rót vào, trên thân cung, vô số phù văn sáng lên, Thôi Thiểu Đình đã nhận ra nguy cơ sau lưng, không khỏi cảm thấy sợ hãi, nắm Đông trưởng lão đang hôn mê chắn ở trước người, đồng thời nhanh chóng lao về phía Xích cốc.
- Vèo!
Phương Hành thả dây cung, trên cung có lưu quang sắc bén yên lặng xuyên qua hư không.
- Đông trưởng lão, mạng nhỏ quan trọng hơn, đành phải hi sinh ngươi vậy...
Thôi Thiểu Đình giơ Đông trưởng lão ngăn cản ở trước người, trong nội tâm mặc niệm.
Nhưng một hơi trôi qua, hắn bỗng nhiên phát giác không đúng, mũi tên kia nhắm tới không phải mình, mà là bay về phía ba vị khách quý, ba người kia vốn đang toàn lực ra tay trấn áp Hỏa chủng, vừa thấy tình huống có biến, liền dứt khoát hạ quyết định, chậm rãi rút linh lực về, muốn buông tha Hỏa chủng để bảo vệ mình.
Bọn hắn không dám thoáng cái rút về tất cả linh lực, bởi vì lo lắng Hỏa chủng bị áp chế lâu như vậy, sẽ tự bạo cắn trả.
Nhìn tất cả linh lực sắp rút về, lại không nghĩ tới, đột nhiên không hề có dấu hiệu, mũi tên phá không bay tới, thậm chí ba người bọn họ ngay cả chút tâm lý cũng không có chuẩn bị, bởi vì căn bản không có một chút sát khí, người bắn tên nhắm không phải bọn họ, trong lòng tự nhiên sẽ không cách nào sinh ra cảm ứng, mũi tên kia, bắn chính là Hỏa chủng đang bị trấn áp...
- Bành!
Mũi tên như sao chổi bay đến, cực kỳ tinh chuẩn bắn vào Hỏa chủng.
Hỏa chủng vốn bởi vì ba khách quý triệt tiêu linh lực mà phản lực càng ngày càng mạnh, lúc này bị lực lượng bên ngoài đả kích, khăn gấm lập tức phát nổ, hỏa diễm như thủy triều xung kích, trong lúc nhất thời bao phủ phương viên mấy trăm trượng, hơn nữa còn đang không ngừng khuếch trương, mà ba khách quý cùng với mấy vị tiểu tổ đều ở trong phạm vi này.
Ngay cả pháp thuyền ở ngoài ba dặm, cũng bị hỏa lực xung kích thoáng một phát, lung la lung lay, gần muốn rơi xuống.
- Mẹ của ta, uy lực lớn như vậy, sớm biết nên tránh xa một chút lại bắn tên...
Đối mặt lực đạo cuồng bạo khi Hỏa chủng nổ bung, Phương Hành có chút tắc luỡi, xám xịt điều khiển pháp thuyền quay đầu.
Nguyên lai sau khi hắn khống chế Đông trưởng lão, vốn có cơ hội trực tiếp điều khiển pháp thuyền đào tẩu, chỉ là hắn lo lắng ba vị khách quý trên pháp thuyền thực lực mạnh mẽ, đến lúc đó đuổi theo, vẫn sẽ có chút phiền toái, bởi vậy sau khi đoạt pháp thuyền liền chạy tới, giả ý bắn chết Thôi Thiểu Đình, trên thực tế là muốn cho ba vị khách quý kia ăn chút đau khổ, chấm dứt hậu hoạn của mình mà thôi...
Trước dùng Nguyệt Như Ý quan sát cẩn thận, hắn biết Hỏa chủng chính là thần tính còn sót lại sau khi Yêu Tiên vẫn lạc biến thành, tất nhiên không phải đồ vật dễ đối phó gì, lại thấy ba người kia liên thủ trấn áp Hỏa chủng, cơ hồ đã dùng hết tất cả khí lực, liền quyết định cho nó một mũi tên, chỉ cần phá vỡ cân đối giữa ba người kia và Hỏa chủng, sẽ phát sinh chuyện gì thì mình không cần suy nghĩ nhiều rồi!
Kết quả rất thuận lợi, Hỏa chủng còn mạnh hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
- Ha ha, lúc này có lẽ không đuổi theo nhanh như vậy, chạy mau chạy mau...
Liếc nhìn Xích cốc hóa thành biển lửa, Phương Hành cười ha ha, điều khiển pháp thuyền bỏ chạy.
Chỉ là ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, trong biển lửa, một ánh lửa lớn cỡ long nhãn, khó có thể phát giác đuổi theo pháp thuyền rời đi.
- Cái này... Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tên kia là ai?
Trong Xích cốc, hỏa diễm thật lâu không dứt, sau nửa ngày mới có mấy đạo lưu quang từ trong biển lửa bay ra, trôi nổi giữa không trung, thở dốc thật lâu, đi ra sớm nhất là ba vị khách quý, sắc mặt của bọn hắn vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ, còn kèm theo chút không hiểu, thật sự không nghĩ tới, đang yên đang lành, vì sao lại xuất hiện một màn như vậy...
- Hỗn đản, ta... ta nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn...
Sau ba gã khách quý, bốn vị tiểu tổ của Trục Yêu Minh cũng dần dần trốn ra biển lửa, nhân vật có thể xưng tiểu tổ, thực lực quả nhiên không tệ, tuy biển lửa kia khủng bố, nhưng bọn hắn lại không có một người chết, bất quá bộ dáng chật vật là không trốn được, nhất là Thôi Thiểu Đình, mới đầu hắn trốn vào Xích cốc, về sau biển lửa trùng kích, cũng bị dìm ngập trong đó.
Hôm nay tuy trốn thoát, nhưng cả người cơ hồ phát điên, vừa ho khan vừa gào thét.
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là ai trêu chọc hắn?
Sắc mặt ba gã khách quý đều khó coi, nghiêm nghị gào lên, kỳ thật dù không có trận nguyên trên pháp thuyền hỗ trợ áp chế, bọn hắn cũng có thể trấn áp Hỏa chủng, thành công phong ấn, chỉ là ai nghĩ đến, cuối cùng sẽ biến thành như vậy?
Loại cảm giác "con vịt" đến miệng lại bay mất kia, để bọn hắn phẫn nộ đến mất đi thái độ thong dong.
- Chúng ta... Chúng ta không biết...
Ba vị tiểu tổ Dư, Mạc, Lăng thấy khách quý nổi giận, cả đám run như cầy sấy, đột nhiên cùng nhau chỉ về phía Thôi Thiểu Đình:
- Là hắn, người nọ vốn là một tán tu lên thuyền, cuối cùng lại nảy sinh ân oán với hắn, có phải ngươi trêu chọc người ta hay không?
Thôi Thiểu Đình đối mặt ba người chỉ trích, nhất thời không nói gì, ngay cả tâm tư muốn khóc cũng có.
Mà nữ tử áo đỏ thì bỗng nhiên lấn đến gần, âm thanh lạnh lùng nói:
- Người nọ đến tột cùng là ai? Ngươi có nhận thức hắn không?
Thôi Thiểu Đình gan giật tái xanh, lắp bắp nói:
- Ta... Ta không biết, ta chỉ là muốn mua hồ ly của hắn mà thôi...
Nữ tử áo đỏ lại hỏi vài câu, xác định Thôi Thiểu Đình không biết chi tiết của đối phương, mới hừ lạnh một tiếng, cúi đầu suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi:
- Người trên pháp thuyền kia khuôn mặt rất giống? Bộ dáng cũng giống, thanh âm càng giống... Chẳng lẽ thật là hắn? Thế nhưng hắn... không phải nói hắn đã chết ba năm rồi sao? Tại sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Trong các loại ngờ vực vô căn cứ, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn phương hướng pháp thuyền rời đi, trong mắt lóe lên dị sắc.