Lược Thiên Ký

Chương 491: Khống chế pháp thuyền

Chương 491: Khống chế pháp thuyền

Sau khi Phương Hành nói xong, đồng tử của hắn co rụt lại, thần hồn toàn lực xông tới.
Thông qua đồng tử của Đông trưởng lão, lực lượng thần hồn của hắn như thủy triều vọt tới. Lúc này hai người ở vào cục diện lực lượng giằng co, tuy lực lượng nhục thân của Đông trưởng lão chiếm ưu thế, nhưng Phương Hành lại không yếu, hắn không cách nào trong thời gian ngắn áp chế Phương Hành, cho nên song phương ai cũng không dám lộn xộn, khoảng cách lại gần, Đông trưởng lão liền trúng chiêu.
Đông trưởng lão cảm giác mắt tối đen, như lâm vào một không gian hắc ám, chung quanh toàn là hư vô băng giá, như lưỡi đao cắt thịt, trên đỉnh đầu thì có một ma linh ba đầu sáu tay, trán có mắt dọc, mục quang sâu kín nhìn hắn.
- Không tốt, hắn áp chế thần hồn của ta!
Đông trưởng lão kinh hãi, không nghĩ tới đối phương ngoại trừ nhục thân cường hoành, thần hồn cũng cường đại như thế.
Theo lý thuyết, tu vi của mình cao hơn đối phương, như vậy ở thần hồn và Sơn Pháp đều nên mạnh hơn đối phương mới đúng.
Nếu như nói nhục thân của đối phương cường đại, còn có thể dùng thiên phú dị bẩm để giải thích, như vậy vì sao thần hồn cũng mạnh mẽ như thế?
Trong kinh hoảng, Đan quang của hắn hiển hóa, toàn lực xông tới, phá vỡ huyễn tượng.
Oanh!
Dù sao cũng là Kim Đan trung kỳ, tuy lực lượng thần hồn không bằng Phương Hành, nhưng vẫn có sức phản kháng nhất định.
Chỉ đắm chìm trong huyễn tượng một hơi, Đông trưởng lão thanh tỉnh lại, mở hai mắt ra, vừa hay nhìn thấy một nắm đấm đấm tới, bành... hắn còn không kịp phản ứng, trên sống mũi đã trúng một quyền, mắt nổi đom đóm, lảo đảo lui về phía sau, còn chưa lui mấy bước lại ăn một cước, cả người kiệt lực té quỵ trên đất, thân thể run rẩy.
Thời điểm bị thần hồn của Phương Hành áp chế, Sơn Pháp của hắn thất thủ, vì vậy mới dẫn tới tình cảnh này.
- Con mẹ nó, nếu không phải tiểu gia sợ náo động tĩnh quá lớn. Ngươi cho rằng đối phó ngươi còn cần phiền toái như vậy sao?
Phương Hành tức giận mắng hai câu, vèo... lấy ra hắc kiếm, gác ở trên cổ Đông trưởng lão.
- Nói ra cổ chú và phù văn khống chế chiếc pháp thuyền này...
Đông trưởng lão bị hắn áp chế, đã không dám có một chút ý niệm khinh thường Phương Hành trong đầu, hắn tựa hồ nỗ lực bò lên, cực kỳ che giấu bắt pháp quyết, làn da quanh người biến hóa, lần nữa thi triển đạo pháp hóa thân thành núi, ý cảnh hùng hồn hiển hóa ở quanh người, mà hắn thì ngồi khoanh chân, thanh âm lành lạnh:
- Ngươi muốn từ trong tay lão phu đoạt pháp thuyền, đó là nằm mộng... dù lão phu đấu pháp không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn thương tổn ta, cũng không dễ dàng như vậy...
- Ách, còn có thể như vậy?
Phương Hành ngẩn ngơ, không nghĩ tới Đông trưởng lão sẽ chơi xấu như vậy.
Người này hiển nhiên không phải đối thủ của mình, vậy mà nghĩ ra kế thi triển Sơn Pháp, làm mình trở nên giống như rùa đen, thần hồn cũng rút vào Kim Đan, phòng ngừa mình tiến hành áp chế hắn, làm như vậy là tương đương với tự phong ấn, nhưng nếu mình không thể phá Sơn Pháp của hắn, thì không có biện pháp nào tổn thương được hắn.
Nếu ở bình thường, ngược lại có rất nhiều phương pháp đối phó hắn, hoặc luyện hoặc ngâm, hoặc dùng Mộc Pháp phá Sơn Pháp của hắn, nhưng hôm nay pháp thuyền đang chậm rãi đi về phía Xích cốc, nếu mình không thể ở trước đó tiêu diệt hắn, gặp xui xẻo đúng là mình rồi.
- Chơi xấu với ta, không biết ta là tổ tông phương diện này sao?
Phương Hành tức giận nghĩ, cầm hắc kiếm chém loạn, dưới thân kiếm có thanh âm sặc sặc, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Quanh người Đông trưởng lão xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng hắn vẫn cố thủ tâm thần, phát huy Sơn Pháp.
- Xem hai ta ai hao tổn qua ai...
Phương Hành thu hắc kiếm, xông lên tay đấm chân đá.
- Ngươi rất rắn chắc đúng không?
- Hóa thân núi lớn đúng không?
- Chẻ không được ngươi đúng không?
- Hôm nay ta đánh ngươi đến sơn băng địa liệt...
Bành bành bành bành...
Đông trưởng lão giống như một trái bóng da, bị Phương Hành đánh bành bành rung động, nhưng cắn răng nhịn xuống.
- Tiểu... Tiểu hỗn đản... Ngươi đừng nằm mộng... Sơn Pháp không phá, ngươi... mơ tưởng làm tổn thương ta...
- Đợi cho tới chỗ bốn vị tiểu tổ và khách quý Thần Châu... sẽ là tử kỳ của ngươi...
- Nếu ta là ngươi... sẽ lập tức đào tẩu... Có lẽ còn có một đường sinh cơ...
Thần niệm của Đông trưởng lão chấn động, hiển nhiên cố nén đau đớn, nhưng vẫn bày ra vẻ hung ác, một bộ cùng Phương Hành phân cao thấp đến cùng, thậm chí uy hiếp, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc, đợi cho pháp thuyền tới Xích cốc, gặp bốn vị tiểu tổ và khách quý Thần Châu, chính là tử kỳ của tiểu quỷ này, mà mình, chỉ cần kiên trì một chút mà thôi...
- Đào tẩu? Hắc hắc, ngươi nghĩ ta ngốc sao, ở trên Lạc Nhật Đại Mạc, ta có thể thoát được?
Phương Hành nghe vậy, cười hắc hắc, nhìn Đông trưởng lão từ trên xuống dưới:
- Ngươi ép ta dùng tuyệt chiêu a...
- Ngươi... Lão phu cả đời nghiên cứu Sơn Pháp, hóa thân thành núi... Ngươi... Có thể làm khó dễ được ta...
Đông trưởng lão lạnh giọng hét lớn, trong lời nói đã có lửa giận, lại có khinh thường.
Phương Hành không để ý tới hắn, mở túi trữ vật ra, lựa nửa ngày, lại rút ra một cây Phân Thủy Thứ dài nhỏ, nhưng không hài lòng, sau đó lấy ra một cây Phán Quan Bút, vẫn không hài lòng, ném qua một bên, cuối cùng lấy ra một cây trường mâu dài hơn trượng, to chừng cổ tay trẻ em, phía trên hiện đầy gai ngược...
Phương Hành cười xấu xa, tay cầm trường mâu, đi tới sau lưng Đông trưởng lão, tay nâng đối phương đến giữa không trung.
Tuy Đông trưởng lão thi triển Sơn Pháp, nhưng còn có một tia thần niệm chú ý bốn phía, động tác này của Phương Hành, lập tức để hắn nghĩ tới một sự tình không tốt, thần niệm không khỏi kịch liệt lên:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Phương Hành nói:
- Tuy ta không phá được Sơn Pháp của ngươi, nhưng ta tìm điểm yếu của ngươi!
Đông trưởng lão cả giận nói:
- Lão phu tu là Sơn Pháp, không phải tà công, không có điểm yếu...
Phương Hành chỉ chỉ trường mâu vào cúc hoa của hắn nói:
- Đây không phải sao?
Đông trưởng lão cả giận nói:
- Lão phu dầu gì cũng là Kim Đan lão tổ, ngươi không thể nhục ta như thế...
Phương Hành nói:
- Hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi nói hay không?
Đông trưởng lão bị hù sắp hồn phi phách tán, gian nan hạ quyết định:
- Ta... Ta nói!
Sau nửa ngày, Phương Hành xác định phương pháp khống chế cổ chú và phù văn không sai, lại xóa đi ấn ký của Đông trưởng lão trong Pháp Bàn, đổi thành của mình, cảm nhận cảm giác khống chế một chút, nhất thời cười hắc hắc...
...
Lại nói Thôi Thiểu Đình, hắn lộ vẻ vui mừng chạy về chỗ pháp thuyền, nghĩ thầm sau khi mình bị tên hỗn đản kia lừa, một lòng chỉ muốn giết đối phương, nên mới phản ứng nhanh nghĩ tới vấn đề này, thời điểm xông về trước, hắn nhanh chóng sắp xếp kế hoạch của mình, tên hỗn đản kia, nhất định phải giết chết, ra một ngụm ác khí.
Về phần những tiểu hồ ly kia...
Mấy con còn chưa hóa thành hình người, thì dùng để tế tự, còn con lớn nhất, mình có thể lưu lại!
Nghĩ tới hình ảnh kia, trong mắt hắn không khỏi có chút hưng phấn.
Thân hình đi không bao lâu, thì thấy phía trước tử vân quanh quẩn, một chiếc pháp thuyền to lớn bay đến, trong tâm Thôi Thiểu Đình đại định, vội vàng nghênh đón, kêu lên:
- Đông trưởng lão, nhanh để ta lên thuyền, ta muốn tìm...
Lời còn chưa dứt, đột nhiên chứng kiến mấy trận pháp trên pháp thuyền vận chuyển, trận pháp phòng ngự bao phủ cả chiếc pháp thuyền, người bên ngoài không cách nào tùy ý đi vào, mà trận pháp công kích cũng quỷ dị đổi hướng, nhắm ngay hắn, cái này khiến cho Thôi Thiểu Đình kinh hãi, thân hình vội vàng dừng lại, cảm thấy có chút chần chờ.
- Đông trưởng lão, ngươi đang làm cái gì? Nhanh để ta đi lên!
Thôi Thiểu Đình chau mày, nhìn pháp thuyền hét lớn.
Nhưng lúc này, trên trận pháp công kích, linh quang ngưng tụ, ở thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe oanh... linh quang như tia chớp bắn về phía hắn, lướt qua bên trái của Thôi Thiểu Đình, chỉ lệch một trượng, ầm... lại đánh vào vách núi phía sau hắn, vách đá cứng rắn bị oanh sụp một mảng lớn.
- Ngươi... Đông trưởng lão, ngươi điên rồi sao?
Thôi Thiểu Đình bị hù để chảy mồ hôi lạnh, vội vàng lui về phía sau, đồng thời khởi động bình chướng phòng ngự.
- Ha ha ha ha... Thật có lỗi, lần thứ nhất loay hoay cái đồ chơi này, bắn không quá chuẩn...
Trên pháp thuyền, bỗng nhiên có tiếng cười to vang lên, bên mạn thuyền lộ ra một khuôn mặt áy náy, trên vai còn nằm một con tiểu hồ ly mập mạp, không phải tán tu mà Thôi Thiểu Đình một lòng muốn giết chết thì là ai?
- Thế nào lại là ngươi? Đông trưởng lão đâu?
Thôi Thiểu Đình chấn kinh, cả người có chút mộng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất