Chương 498: Phát uy
- Hiện tại công chúa điện hạ ly khai, chúng ta vừa vặn cho gia hỏa này chút màu sắc nhìn...
Trúc Thanh Tử cười lạnh nói, thân là người một lòng quy hàng Hồ tộc, hắn nóng lòng muốn ở trước mặt Hồ nữ biểu hiện một phen, lúc này thấy Hồ nữ và nữ tử áo vàng ly khai, nhất thời cảm thấy cơ hội đến rồi, muốn cùng Yêu tu khác giáo huấn Phương Hành một phen, như vậy mặc dù Hồ nữ trở lại, mình xuất phát từ hảo ý, nàng cũng sẽ không nói cái gì.
Mà tê giác tinh thì ở sau khi ném ra trái cây, ôm hai tay, thân thể ép về phía Phương Hành, cười lạnh nói:
- Cũng không biết tạp chủng Nhân tộc ngươi từ đâu chui đi ra, đến địa bàn Yêu tộc chúng ta cũng dám kiêu ngạo như thế, Hồ nữ điện hạ nể tình ngươi có ân với Thanh Khâu Sơn, không so đo với ngươi, gia gia lại nhìn không được, hôm nay muốn cho ngươi chút giáo huấn!
Yêu tu ôm tâm tư giống như hắn lại không ít, trong tiếng cười lạnh, chừng bốn năm con đi tới.
Dù Yêu tu hóa thành người, cũng phần lớn là thân hình cao lớn, lúc này giống như có mấy cây cột điện vây quanh Phương Hành.
- Các ngươi muốn làm gì... Không... Không cho phép tới!
Tiểu Nhất kêu lên, vươn hai tay ra, giống như con gà con che chở Phương Hành.
- Tiểu công chúa, ngươi tránh ra, những tu sĩ Nhân tộc này mặt ngoài nhân nghĩa, nhưng một bụng ý nghĩ xấu, đừng bị bề ngoài của hắn lừa!
Trúc Thanh Tử hét lớn, không dám làm Tiểu Nhất bị thương.
Tiểu Nhất thì kỳ quái quay đầu lại nhìn Phương Hành, sau đó kiên định bảo vệ hắn, mặc dù ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng không có ý tứ tránh ra, trong nội tâm cũng đang nghĩ:
- Người khác đều nói tu sĩ Nhân tộc mặt ngoài nhân nghĩa, kì thực một bụng ý nghĩ xấu... Nhưng Phương đại gia biểu hiện ra không có một chút nhân nghĩa, như vậy nói cách khác sẽ không có ý nghĩ xấu, hắn là một người tốt!
- Hắc hắc, tạp chủng Nhân tộc, bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống xin tha, hôm nay gia gia tạm tha ngươi một mạng...
Một Yêu tu có đuôi cá sấu cười lạnh, cũng không để Tiểu Nhất vào mắt, bằng bổn sự của tiểu nha đầu này, muốn ngăn bọn hắn còn có chút khó khăn, trong lúc nói chuyện, cái đuôi lặng yên không một tiếng động quấn tới, muốn trước kéo Tiểu Nhất ra, sau đó ra tay với Phương Hành, tuy không giết đối phương, nhưng phải cho tu sĩ Nhân tộc này biết cái giá khi hung hăng càn quấy.
Nhưng lúc này, Phương Hành từ từ ăn linh quả thở dài:
- Hiện tại ta mới bắt đầu có chút ưa thích Yêu tộc...
Nói xong, hắn đột nhiên "phốc" một tiếng, nhổ hột ra ngoài.
Cái hột xen lẫn linh lực của hắn, đã gần giống như phi kiếm, bành... đập vào trên mặt tê giác tinh đang cười ngây ngô, giống như trúng một quyền, tê giác tinh rống to, thân hình bay ra ngoài... Cũng ngay lúc này, Phương Hành đứng dậy, tay kéo cái đuôi cá sấu, thần lực rót vào, nâng lên quẳng đi.
Bành… thân hình Yêu tu kia bị hắn vung đến giữa không trung, sau đó còn chưa kịp phản ứng, lại bị hắn đập xuống mặt đất, nện đến Đạo Đài rung động, xuất hiện một cái hố to.
- Con mẹ nó, hôm nay không để các ngươi quỳ xuống nói chuyện, ta lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm không phải uổng phí sao!
Phương Hành gầm giận dữ, trực tiếp nhảy lên, ra tay như điện, bắt về phía Trúc Thanh Tử.
- Thật to gan, hôm nay phải để ngươi có đến mà không có về!
Trúc Thanh Tử không nghĩ tới Phương Hành dám chủ động ra tay, rống to một tiếng, thân hình quỷ dị vặn vẹo, như tia chớp bắn ra sau, đồng thời bàn tay khô gầy điểm vào không trung, một đạo hào quang lam sắc giống như ánh đao bắn về phía Phương Hành, còn chưa tới gần, đã ngửi được hương khí làm người đầu váng mắt hoa, lại là Đan quang ẩn chứa kịch độc.
- Trước lột mật rắn của ngươi!
Phương Hành cười lạnh, ngón tay điểm ra, có một Hỏa Long giương nanh múa vuốt hiển hóa, bay múa ở trên không trung, hỏa diễm kinh người đốt tới độc khí, đó chỉ là một loại pháp thuật cơ sở, sau khi kết đan, trong nội đan ôn dưỡng Đan Pháp, dù thi triển pháp thuật cơ sở cũng có thể phóng ra lực lượng kinh người, hôm nay trong nội đan của Phương Hành ẩn chứa Tam Muội Chân Hỏa, tiện tay thi triển ra Hỏa Long Thuật cũng trông rất sống động, uy lực kinh người, đã không thua Huyền pháp bình thường.
Hỏa Long thiêu đốt độc khí, Phương Hành thì đạp mạnh mặt đất, ầm... thân hình lóe lên, lấn đến gần Trúc Thanh Tử, nện tới một quyền. Vào lúc đó, Trúc Thanh Tử vừa mới đánh ra Đan quang uẩn hàm kịch độc, thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ thấy một nắm đấm càng lúc càng lớn, sau đó trên mặt hắn đau xót.
Oanh!
Thân thể của Trúc Thanh Tử bị Phương Hành nện vào mặt đất, làm Bạch Ngọc Đạo Đài sinh ra khe hở.
- Tinh trùng lên não, dám đánh lén gia gia...
Vào lúc này, tê giác tinh bị Phương Hành phun hột đánh bay đang điên cuồng hét lên ngồi dậy, sở dĩ nó bị đánh ngã, chủ yếu là không ngờ, nó da dày thịt béo nên cũng không bị thương tích gì, Phương Hành thấy thế liền dứt khoát đạp qua, oanh... tê giác tinh vừa ngồi dậy lại nằm xuống.
- Thật to gan, lại dám hành hung...
- Chư vị đạo hữu, đồng loạt ra tay, bắt hắn lại!
Trong lúc nhất thời, các Yêu tu ở trên Đạo Đài cảm thấy sợ hãi, nhao nhao nhảy dựng lên.
Trước đó bọn hắn không để Phương Hành vào mắt, đơn giản là vì cảm thấy Phương Hành mới Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa đan thành nhất pháp, phẩm chất có thể nói thấp tới cực điểm, không giống Yêu tu bọn hắn. Tuy Yêu tu cũng đa số là đan thành nhất pháp, nhưng Yêu tộc đều có một loại bổn mạng thần thông, cho nên nhất pháp này, lại có thể sánh ngang nhị pháp, mà Kim Đan cảnh Nhân tộc, một khi đan thành nhất pháp, thì không khác gì phế vật.
Một phế vật như vậy cũng dám mạo phạm Hồ Tiên Cơ, còn quát tháo chẳng thèm ngó tới mọi người, thì làm sao không khiến bọn hắn giận dữ? Tự nhiên muốn dạy dỗ Phương Hành một trận, phát tiết ác khí trong lồng ngực.
Chỉ là chẳng ai ngờ tới, phế vật trong mắt bọn họ kia, một khi động thủ, vậy mà hung hãn như vậy.
Ầm ầm!
Cơ hồ trong nháy mắt, chừng ba Yêu tu lao về phía Phương, thi triển bổn mạng yêu pháp, muốn trấn giết Phương Hành tại chỗ, Phương Hành đối mặt ba người vây công, lại không sợ chút nào, hai tay vung lên, hợp lại ở trước ngực, tay trái thiêu đốt hỏa diễm, dẫn động Tam Muội Chân Hỏa, tay phải hơi nước um tùm, dẫn động thủy khí của Long Châu.
Mà ở trước ngực hắn, trống rỗng xuất hiện một Âm Dương Đại Ma Bàn, một âm một dương, chậm rãi thôi động.
Đây là thần thông Âm Dương Đại Ma Bàn mà thời điểm Phương Hành ở Trúc Cơ cảnh tìm hiểu ra.
Lúc này hắn dùng Thủy Hỏa song pháp thi triển thần thông, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần, đã xem như Thủy Hỏa Đại Ma Bàn.
Vèo vèo vèo…
Ba Yêu tu một con là Kim Ngư Quái, miệng phun lôi quang, một con là thảo mộc thành tinh, phất tay đánh ra điểm điểm hắc ảnh, đều là cây gai ẩn chứa kịch độc, con thứ ba là một con thỏ tinh, thân hình bay lên, hai chân đạp không, trên không trung bất ngờ hiển hóa ra hai hắc ảnh, ngang trời đánh về phía Phương Hành.
Nhưng thời điểm Âm Dương Đại Ma Bàn xuất hiện, vô luận là lôi quang, gai độc, hay bóng đen, vậy mà đồng thời bị Thủy Hỏa Đại Ma Bàn hút tới, cắn nát hết thảy, nửa hơi sau, chúng hóa thành ba đạo thần quang, phân biệt phản kích về phía ba người bọn họ, ba Yêu tu kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp, đồng thời kêu rên, thân hình bay ngược ra.
Bành bành bành…
Ba người này cũng không biết đụng ngã bao nhiêu bàn tiệc, lăn lăn lộn lộn té ra hơn mười trượng, xương gãy, nhất thời bò lên không nổi.
Mà Phương Hành thì chậm rãi thu thần thông, quanh người còn có kình phong vô hình thổi góc áo bay phất phới.
- Hỗn đản, dám giẫm mặt của ta...
Lúc này tê giác tinh lại ngồi dậy, muốn tìm địch nhân xé nát, nhục thân của hắn cực kỳ cường hoành, bị Phương Hành giẫm một cước cũng không bị thương, chỉ lộ ra có chút váng đầu, tức muốn nổi điên, liên tục hai lần đều ở dưới tình huống không biết chuyện gì xảy ra bị người quật ngã trên mặt đất, đối với hắn mà nói là quá uất ức.
- Cạch...
Hắn vừa mới đứng lên, muốn tìm đối thủ, đầu đã bị đạp một phát, lúc này là hôn mê thật sự rồi, lung la lung lay ngã ở trên mặt đất, Phương Hành thì phủi tay, xoa xoa đầu Tiểu Nhất, vừa đi ra ngoài vừa la hét:
- Không giáo huấn các ngươi một trận, sợ rằng các ngươi không biết Phương đại gia ta là ai...
Giờ khắc này, sáu cái gọi là tuấn ngạn Yêu tộc đều bị hắn đánh đổ, còn đứng chỉ là đám thị nữ và hạ nhân, tu vi thấp kém, cả đám lạnh run, ai dám ngăn hắn nghênh ngang ly khai?
Phương Hành đứng ở biên giới Đạo Đài, thần thức quét qua, đã xác định một phương hướng, thân hình cưỡi mây bay qua, ở ngoài hơn mười dặm, đang có một nữ tử áo vàng lau nước mắt, khóc sướt mướt chậm rãi đi xuống núi, nhìn bộ dạng của nàng, tựa hồ thất lạc đến cực điểm, ngay cả pháp thuật cũng không thi triển, vừa đi vừa nói cái gì đó.
- Bành!
Đang đầy bụng tâm sự, bên người bỗng nhiên có một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, nàng bị hù đến khẽ run rẩy, bày ra vẻ phòng ngự.
- Này, nói lảm nhảm, ngươi có nhận thức Kim Lục Tử không?
Người đến tự nhiên chính là Phương Hành, cười mỉm nhìn nữ tử áo vàng hỏi.