Chương 497: Không biết điều
Biểu lộ kinh ngạc của Phương Hành, xem ở trong mắt Hồ nữ lại giống như kinh hỉ, hơn nữa Hồ nữ vào trước là chủ, cảm giác Phương Hành sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình, lại khẽ cười một tiếng, sóng mắt dịu dàng nói:
- Ha ha, dù Thanh Khâu Sơn không lớn, nhưng tóm lại cũng là nơi dừng chân, so với đạo hữu làm tán tu, cả ngày dãi nắng dầm mưa thì tốt hơn rất nhiều.
Nghe lời này của nàng, các tu sĩ trong bữa tiệc mắt hiện dị sắc, nghĩ thầm tu sĩ Nhân tộc kia đi đại vận, được Yêu tộc đệ nhất mỹ nhân mời gia nhập Thanh Khâu Sơn, cái này chẳng phải là có cơ hội cùng Hồ nữ sớm chiều ở chung?
Còn nữa, tu sĩ Nhân tộc rơi vào trong tay Yêu tộc, thường thường kết cục thê thảm, hoặc biến thành khôi lỗi, hoặc giết người lấy đan, nhưng gia hỏa này lại nhảy lên trở thành trưởng lão Thanh Khâu Sơn thân phận tôn quý, phần vinh hạnh này không cần phải nói.
Tự nhiên cũng có một ít người đầu óc thông minh nghĩ càng sâu sắc, minh bạch thâm ý của Hồ nữ.
Yêu tộc thu tu sĩ Nhân tộc làm trưởng lão không ít, dù sao ba ngàn năm ngưng chiến, thế cục đã sớm hòa hoãn.
Thậm chí hôm nay có rất nhiều thế gia Nhân tộc cắm rễ ở xung quanh Yêu Đình, mấy ngàn năm giao lưu, đã cùng Yêu tộc có ngàn vạn quan hệ, mà hôm nay dưới loại thế cục này, mời tu sĩ Nhân tộc làm trưởng lão, tác dụng càng to lớn, dù sao đến lúc đó vạn nhất thật bộc phát Nhân Yêu đại chiến, những tu sĩ Nhân tộc này, mượn nhờ thân phận tiện lợi, có thể phát ra tác dụng rất trọng yếu...
Mọi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, đều đình chỉ nói chuyện, nhìn về phía Phương Hành.
Tiểu Nhất càng ôm lấy cánh tay Phương Hành, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ đợi, như cực kỳ muốn hắn đáp ứng.
Trong ánh mắt mọi người, Phương Hành lại có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Hồ Tiên tử nâng đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích, bất quá ta ngày thường đã quen lang thang, thật không nguyện lưu ở chỗ nào, phần hảo ý này ta tâm lĩnh!
Các tu sĩ nghe vậy đều nhíu mày, như không nghĩ tới tên này sẽ cự tuyệt.
Hồ tộc công chúa cũng nao nao nói:
- Hình đạo hữu là có cừu gia, lo lắng mang đến phiền toái cho Thanh Khâu Sơn? Xin đạo hữu yên tâm, Thanh Khâu Sơn ta muốn bảo hộ một người còn không có vấn đề!
- Cừu gia? Ha ha, không có không có, ta là người rất thành thật...
Phương Hành vội vàng nở nụ cười, trong nội tâm lại nghĩ, cừu gia của ta nói ra sẽ hù chết ngươi!
- Vậy đạo hữu có gì khó nói? Vô luận là dị bảo cần thiết cho tu hành, hay công quyết, Thanh Khâu Sơn ta...
Hồ nữ còn muốn nói nữa, lộ ra thành ý tràn đầy, như thật muốn Phương Hành lưu lại.
Người bình thường thấy bộ dáng này của Hồ nữ, đoán chừng đã sớm nhịn không được, nhưng Phương Hành lại có chút tức giận, nghĩ thầm nữ nhân này còn không hết sao, liền nói thẳng:
- Cũng không phải, ta chính là không có ý định lưu lại, Tiên Tử muốn cám ơn ta, đổi lại phương pháp khác đi!
Trực tiếp cự tuyệt như vậy làm cho bầu không khí hơi có chút xấu hổ, Hồ nữ khe khẽ thở dài, cũng không nhắc lại, nói khẽ:
- Là Nguyệt Cơ đường đột, không biết đạo hữu tu hành cần gì, chỉ cần Thanh Khâu Sơn ta có, đều có thể...
Nàng nói có chút hứng thú hết thời, đoán chừng trong nội tâm cũng cho rằng Phương Hành sẽ trực tiếp cự tuyệt, nghênh ngang rời đi.
Lại không nghĩ rằng, Phương Hành đợi cả buổi, đợi đúng là lời này của nàng, nghe vậy đại hỉ nói:
- Có có, kỳ thật ta muốn nhất là loại Hỏa chủng này, có thể giúp ta tìm hiểu hỏa diễm, nếu Thanh Khâu Sơn có, thì cho ta mười đóa hai mươi đóa gì đấy, nếu không có... vậy thì cho chút Linh Tinh hoặc linh đan bảo dược gì cũng được, ta không quá khắt khe!
Vừa nói vừa lấy Hỏa chủng đã mất đi thần tính ra cho Hồ nữ xem, làm tất cả mọi người ngây dại.
Còn có thể như vậy?
Tại sao trên đời này có thể có người ở sau khi cự tuyệt mỹ nhân như Hồ nữ, còn không hề liêm sỉ đòi thù lao?
Trong lúc nhất thời trên Đạo Đài yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Hành.
Phương Hành thì điềm nhiên như không có việc gì, mặt đầy thành ý nhìn Hồ Tiên Cơ, còn nhẹ nhàng quơ quơ Hỏa chủng.
Sắc mặt của Hồ Tiên Cơ có chút chần chờ, hồi lâu sau mới nói:
- Hình đạo hữu đã mở miệng, Tiên Cơ cũng không cự tuyệt, chỉ là... Ai, Hình đạo hữu có khả năng còn không biết, Hỏa chủng mà ngươi nói, chúng ta gọi là Tiên Tinh, chính là năm đó sau khi Yêu tổ vẫn lạc, tàn phiến thần hồn của hắn biến thành, giá trị khó có thể đánh giá, toàn bộ Thanh Khâu Sơn chúng ta, hôm nay cũng chỉ có ba viên mà thôi...
Phương Hành ngẩn ngơ, sau đó rất hào phóng nói:
- Không sao, cho ta hai viên là được rồi!
Hồ Tiên Cơ nhất thời nói không ra lời.
Bành...
Trong hàng khách mời, bỗng nhiên có một nam tử gầy như gậy trúc vỗ bàn, Yêu này tên Trúc Thanh Tử, là một Trúc Diệp Thanh Xà tu luyện thành tinh, thiên phú không kém, không đến bốn trăm tuổi, tu vi đã đạt đến Kim Đan cảnh, chỉ có điều nó không có bối cảnh gì, một mực muốn gia nhập vào Hồ tộc hiệu lực, cho nên cực kỳ giữ gìn Hồ nữ, lúc này thấy Hồ Tiên Cơ khó xử, liền vỗ bàn, lành lạnh nhìn sang:
- Thật là một gia hỏa không biết trời cao đất dày, điện hạ chủ động thu ngươi, ngươi là cho mặt còn không biết xấu hổ sao?
Theo người này hét lớn, tân khách khác cũng vỗ bàn, lập tức xé toang gương mặt thân mật trước đó, trợn mắt nhìn thẳng.
Phương Hành im lặng, trợn mắt trừng bọn họ một cái:
- Liên quan quái gì các ngươi?
Chúng Yêu tu đều là thế hệ thân phận bất phàm ở trong Yêu tộc, nếu không cũng không có tư cách ngồi vào yến hội của Hồ nữ, vốn có chút địch ý với Nhân tộc, nhưng trước đó nể tình Hồ nữ, mới giả vờ giả vịt vui vẻ mà thôi, hôm nay thấy hắn phật lòng Hồ nữ, còn kiêu ngạo như vậy, lập tức có mấy người nổi lên sát ý...
- Còn muốn đòi hỏi Tiên Tinh, ngươi thực cho rằng mình là đại anh hùng của Yêu tộc chúng ta sao?
- Lại dám cự tuyệt hảo ý của Hồ nữ, tự cho mình rất cao, không bằng để cho ta thử xem năng lượng của ngươi một chút!
- Vừa rồi tiểu nhân này ánh mắt gian tà nhìn lén công chúa điện hạ, ta đã sớm không vừa mắt, để cho ta tới nuốt hắn!
- Ở khu vực Yêu tộc ta, mở tiệc chiêu đãi ngươi là cho ngươi mặt mũi, còn không biết điều như thế!
Thoáng cái giống như chọc tổ ong vò vẽ, chúng Yêu hoặc có địch ý, hoặc muốn biểu hiện ở trước mặt Hồ nữ, cơ hồ tất cả mọi người đều ồn ào, ánh mắt hung tàn nhìn Phương Hành, sát khí cơ hồ đan vào thành lưới, nếu không cố kỵ nơi này dù sao cũng là bữa tiệc của Hồ nữ, bọn hắn đã trực tiếp động thủ rồi.
Một màn này dọa sắc mặt Tiểu Nhất tái xanh, thân thể run rẩy chắn ở trước người Phương Hành.
Phương Hành thì không để vào mắt, cười hì hì nhìn Hồ nữ.
Hồ nữ cau mày, giống như một bức tranh thuỷ mặc, bàn tay nhẹ nhàng chúi xuống, mở miệng nói:
- Các vị đạo hữu không cần nôn nóng như thế, vô luận như thế nào Hình đạo hữu cũng là ân nhân của Hồ tộc ta, không nên tổn thương hòa khí...
Chúng Yêu nghe nàng nói như thế, thì tình cảm quần chúng càng xúc động, cả đám la hét muốn bắt Phương Hành, buộc hắn xin lỗi Hồ nữ, bành... trong tiếng la hét ầm ĩ, vậy mà có một bình rượu nện tới, lướt qua đầu Phương Hành bay đi, sau đó rơi nát bấy, ánh mắt Phương Hành lành lạnh nhìn sang.
Ở hướng kia, một con tê giác tinh mặc áo giáp đang khiêu khích nhìn hắn, cực kỳ hung hãn.
Bọn yêu quái này, hiển nhiên là muốn bức Phương Hành động thủ trước, như vậy mới thuận thế đánh hắn.
Mà trên mặt Hồ nữ cũng lộ ra chút u sầu, thở dài, đang muốn nói tiếp, đột nhiên xa xa có một thị nữ ngự kiếm bay tới, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói mấy thứ gì đó, sắc mặt Hồ nữ giật mình, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy phía tây Đạo Đài, trên một đại thụ, đứng một nữ tử xinh đẹp mặc váy màu vàng nhạt, đang nhìn về phía bên này.
Hồ nữ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nữ tử áo vàng đại hỉ, vội vàng bay lướt tới, đáp xuống trên Đạo Đài, làm cho chúng Yêu trên Đạo Đài yên tĩnh, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía nàng, mà nữ tử kia thì hai gò má đỏ bừng, trên mặt hiện đầy dáng tươi cười, nhìn Hồ nữ thi lễ nói:
- Tiên Cơ tỷ tỷ, rất lâu không gặp tỷ, tiểu muội thật quá nhớ tỷ rồi!
Hồ nữ mỉm cười nói:
- Tang nhi muội muội, đã lâu không gặp, bình thường muội cũng không chịu tới thăm ta nha!
Hốc mắt của nữ tử áo vàng ửng đỏ, cười nói:
- Ta sao không muốn qua thăm tỷ tỷ, nhưng tỷ cũng biết sự tình kia...
Nghe nàng nói đến chỗ này, đột nhiên có người cười lạnh, là Yêu tu Tê tộc, hắn thờ ơ nhìn nữ tử này, nữ tử áo vàng nhất thời có chút nhát gan, giả bộ như không nghe được, tiếp tục cười nói:
- Trước kia ta nhớ tỷ tỷ, thì trực tiếp bay qua, nhưng bây giờ không thể tùy tiện đi ra, lúc này đây ta đi ra, là cầu Căn bá bá thời gian thật dài, ngươi cũng biết, thân thể của Căn bá bá không tốt, nói câu nào cũng phải nghỉ cả buổi, ta từ buổi sáng cầu hắn đến tối mịt, lại thừa dịp hắn không chú ý mới chạy tới, hắn còn muốn đuổi theo bắt ta trở về, bất quá không bay nhanh bằng ta, hiện tại ta còn lo lắng, trở về sẽ bị hắn mắng...
Nữ tử này líu ríu, thanh âm giòn giã, thoáng cái áp đi thanh âm của các tu sĩ.
Hồ nữ đành phải cưỡng ép cắt đứt nàng, cười nói:
- Tang nhi muội muội không vội, đã đến rồi, trước ngồi đi, ta vừa vặn có một hảo hữu Nhân tộc muốn giới thiệu cho ngươi nhận thức...
Nữ tử áo vàng nhìn Phương Hành, thở dài nói:
- Tu sĩ Nhân tộc, ai, biểu huynh ta nói cũng nhận thức một tu sĩ Nhân tộc... Ai, nói cái này có tác dụng gì, Tiên Cơ tỷ tỷ, lúc trước ta truyền cho tỷ nhiều thư như vậy, sao tỷ không trả lời, trong nội tâm của ta rất lo lắng, ta một mực lo lắng, tỷ sẽ không bỏ mặc muội chứ, bất quá ta lại nghĩ tại sao tỷ tỷ sẽ như vậy, cho nên ta tự mình đến, ta cảm thấy tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ta, tỷ sẽ giúp ta đúng không...
Tiên Cơ bị nàng nói đến sắc mặt có chút khó coi, muốn nàng ngậm miệng lại không biết mở miệng như thế nào, đành phải đứng dậy nói:
- Tang nhi muội muội, chúng ta đi hậu sơn nói chuyện đi!
Dứt lời cũng không chờ nữ tử áo vàng nói cái gì, nắm tay của nàng nhẹ nhàng bay đi.
Thẳng đến hai nữ tử ly khai, chúng Yêu tu còn không kịp phản ứng, sau nửa ngày không có người nói chuyện.
Ngược lại là Phương Hành, như nghĩ tới điều gì, con mắt có chút sáng ngời, chân mày cau lại.
Nhưng lúc này, đột nhiên vèo... lại có một đồ vật nện về phía Phương Hành, Phương Hành đưa tay nắm lấy vật kia, là một linh quả, không khỏi cắn một miếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy con tê giác tinh kia đang chỉ vào Phương Hành cười ha ha, bộ dáng khiêu khích.
- Hắc hắc, Nhân tộc ngu ngốc, Hồ công chúa đã đi, chúng ta luận bàn một chút không?