Chương 501: Đại sát tứ phương
Thấy Phương Hành ngay dưới tầm mắt của mình trốn vào hư không, Hồ Tiên Cơ lại không chút kinh hoảng, phất tay đánh ra một cái lệnh bài màu xanh ngọc bích bay thẳng đến không trung, phát ra ánh sáng trong vắt, đồng thời truyền tống một luồng thần niệm, lại yêu cầu các vị đạo hữu Yêu tu cùng đạo nhân mã trong Thiên Phong Uyển cùng nhau ra tay trợ giúp Thanh Khâu sơn đuổi bắt phản nghịch, ngoài ra phong tỏa Thiên Phong Uyển, để phòng tránh hắn chạy trốn ra ngoài.
Việc này nàng sớm có bố trí, đội ngũ trong Thanh Khâu sơn chính là lực lượng phòng ngự bên trong Thiên Phong Uyển được nàng mượn qua trợ giúp, chừng mấy trăm tên tu sĩ, phân thành ba mươi sáu tiểu đội, mỗi đội chín tên thị vệ Trúc Cơ cảnh, lại thêm một trưởng lão Kim Đan cảnh suất lĩnh, tiêu chuẩn giống như chiến trường chém giết bình thường, mấy vị này vây xung quanh Đạo Đài, nhiều loại đại trận cũng đã mở ra.
Tuy nhiên Phương Hành chớp thời cơ, nhanh chóng trốn chạy, khi thế bao vây còn chưa thành hình đã trốn vào trong hư không, nhưng Hồ Tiên Cơ vẫn không lo lắng, gần như các mệnh lệnh đã được ban bố xuống dưới. Bên trong Thiên Phong Uyển, các nơi trên ngọn núi đều có đám mây quanh quẩn, trong mây, trưởng lão Kim Đan mặc áo giáp cứng cáp cùng với áo choàng lớn, nguyên một đám mắt lạnh lẽo nhưng lại sáng như đuốc, tìm kiếm vị trí Phương Hành xuất hiện sau khi dùng Na Di thuật rời đi.
Trong tình thế này, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải đánh ra hết mình, huống chi tán tu kia cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan sơ kỳ?
Thấy đại cục đã định, Hồ Tiên Cơ liền nhẹ nhàng đáp xuống, hai tay nắm lại trước bụng, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn về phía Hồ Nữ Tiểu Nhất.
Lúc này, mặt Hồ Nữ Tiểu Nhất đã đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hồ Tiên Cơ, đáy mắt như có hận ý.
- Ngươi chớ trách ta!
Hồ Tiên Cơ đảo đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ta cũng vừa mới được trưởng lão đưa tin, Yêu đình cực kỳ xem trọng mấy vị Thần Châu này, hơn nữa bọn họ đi tới nơi này liên quan đến việc đại sự, trưởng lão đã chỉ thị cho ta, bảo ta dù thế nào cũng phải tạo mối quan hệ tốt với mấy vị sứ giả. Việc này chẳng những liên quan đến sự hưng suy của Thanh Khâu sơn mà còn liên quan đến vận mệnh trong tương lai của Yêu tộc….
- Phương đại gia là người tốt...
Bỗng nhiên Hồ Nữ Tiểu Nhất lên tiếng, âm thanh có chút run rẩy, lại chân thật đáng tin.
Hồ Tiên Cơ thản nhiên nói:
- Nếu hắn chịu làm việc cho ta, ta sẵn lòng bảo vệ hắn, thật đáng tiếc hắn quá bướng bỉnh, đã không làm việc cho ta, vậy cũng chỉ có thể tìm ra chút tác dụng khác của hắn...
Nói xong, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua Hồ Nữ Tiểu Nhất, nói khẽ:
- Nhìn ánh mắt lạnh lùng này của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn vì một tu sĩ Nhân tộc như vậy mà tìm ta báo thù hay sao?
Hồ Nữ Tiểu Nhất lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Không cần thiết, ta chỉ biết Phương đại gia đối với chúng ta rất tốt, hơn nữa hắn còn rất lợi hại, trước kia nhiều người ức hiếp chúng ta nhưng Phương đại gia đều giết hết bọn họ, căn bản không có gì có thể làm khó được hắn!
Hồ Tiên Cơ cười "Xùy" một tiếng, nói:
- Đúng là lời nói của con nít!
Sau khi nói xong liền quay đầu, thầm nghĩ dù sao tu vi của Hồ Nữ Tiểu Nhất cũng chỉ là Linh Động tầng chín, có muốn làm gì cũng không được, còn tên kia chỉ có tu vi Kim Đan, căn bản không quá mạnh.
- Vèo~~
Ở phía tây, Phương Hành từ trên Đạo Đài sử dụng Na Di Thuật rời đi, thân hình trốn vào hư không, lúc xuất hiện lại ở trên nóc cung điện trên đỉnh núi cách đó mười ba dặm, một tu sĩ cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, thần thức có hạn, nhục thân không mạnh, dùng Na Di thuật nhiều nhất cũng chỉ có thể dịch chuyển ngoài bảy tám dặm, nhưng căn cơ Phương Hành bất phàm, nhẹ nhàng dịch chuyển đã ra ngoài mười dặm.
Có điều, Hồ Tiên Cơ sát phạt quyết đoán, bố trí nghiêm ngặt, các đạo nhân mã nhanh chóng vọt về phía Đạo Đài, như thiên la địa võng. Thân hình Phương Hành vừa mới xuất hiện, lập tức bị một đội tu sĩ cách hắn bốn năm dặm phát hiện, ánh mắt của thủ lĩnh Kim Đan của đội tu sĩ quét qua liền phát hiện ra hắn, lập tức hét lớn, dẫn theo chín tên yêu tu giáp sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hạ xuống đánh về phía này.
- Tế Sương Tỏa, vây khốn hắn!
Thân hình còn chưa tiến đến, thủ lĩnh Kim Đan kia liền mở miệng hét lớn, yêu tu hạ xuống, lập tức bọn họ liền lấy ra xích sắc màu trắng.
- Vèo vèo vèo.
Chín cái xích sắc màu trắng đồng thời xẹt ngang không trung đánh tới, nhắm hướng Phương Hành, trên dưới trái phải đánh tới. Trong chốc lát, nó như dệt thành một cái lồng sắt vô cùng lớn, muốn vây khốn hắn bên trong. Mà đáng sợ nhất trong tay bọn họ là xích sắc, pháp khí chế thức băng sương thống nhất, một khi lấy ra, phía trên phóng ra sương khí u hàn, đủ để đóng băng hư không.
Lúc này, bên người Phương Hành, Ô Tang Nhi bị hù dọa không dám nói câu nào. Tuy nàng cũng là người trong giới tu hành nhưng không giống biểu ca Đại Kim Ô của nàng đã đi theo Phương Hành vào nam ra bắc, được chứng kiến vô số trận chiến. Cho nên, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng chiến trường chém giết hoành tráng thế này, bị hù dọa đến nổi không dám ngất đi, ngay cả hét một tiếng cũng quên luôn.
Khi Phương Hành nhìn thấy một màn này, hắn cảm thấy giữa ngực hào khí bay vọt lên, giống như một ngụm rượu tràn ngập vào trong tim hắn. Toàn thân trên dưới một trăm lẻ hai ngàn lỗ chân lông cùng nhau mở ra, vô cùng thoải mái. Thậm chí hắn còn nhớ lại năm đó đại thúc hắn đơn thương độc mã cướp hắn ra khỏi pháp trường, từ trong vòng vây trùng điệp của mấy trăm tên quan binh thoát ra ngoài, nhịn không được cười to lên.
- Tiện hồ ly, hôm nay là ngươi buộc ta đại khai sát giới đấy!
Sau khi rống to một tiếng, Phương Hành kẹp Ô Tang Nhi dưới cánh tay, chân đạp hư không, thân hình như đạn pháo bay thẳng lên không trung, tốc độ cực nhanh. Tại thời khắc này, chín cái Sương Tỏa còn chưa xen lẫn vào nhau, đột phá thoát khỏi phạm vi bao phủ của chúng. Sau đó, từ trên cao nhìn xuống mặt đầy sát khí của chín tên yêu tu Trúc Cơ cùng một tên thống lĩnh Kim Đan xông tới, hắn lật tay lấy ra một tấm gương đồng, linh lực điên cuồng rót vào, phía trên gương đồng mơ hồ phản chiếu, lập tức có ngọn lửa đen hiển hóa.
- Ầm….
Trên mặt kính trong chốc lát xuất hiện biển lửa màu đen, chín tên yêu tu Trúc Cơ xông tới không kìm được tốc độ, nhất thời vọt vào trong biển lửa, ngọn lửa màu đen vô cùng tàn độc, ngay cả thịt cũng đốt cháy, len lỏi vào bên trong, dù có dùng bình phong che chắn hoặc dùng pháp thuật xua đuổi đều không có tác dụng, ngay cả tên thủ lĩnh Kim Đan kia cũng không thoát. Bỗng chốc toàn bộ mười người biến thành hỏa nhân, kêu thảm thiết không ngừng.
Thái Tức Kính, còn được gọi là Ngũ Hành bảo kính, chính là pháp khí khi còn sống Hận Thiên lão tổ từng sử dụng.
Lúc trước tại Thái Thượng Đạo Thông Thiên cổ lộ, kính này được Hận Thiên lão tổ lưu lại trong thần niệm, muốn tính kế Phương Hành, kết quả Phương Hành dùng một kiếm chém rơi trên mặt đất. Sau đó trên đường về lại nhặt được, gương đồng bị hao tổn, Ngũ Hành Huyền Trận bên trong hỏng hết hai cái, chỉ còn lại ba trận Hỏa, Kim, Mộc là có thể dùng, mất đi hiệu quả Ngũ Hành hợp nhất, nhưng dù sao cũng là pháp bảo của tu sĩ độ kiếp, thần diệu khó tả.
- Tu sĩ Nhân tộc, dám ở trên địa bàn Yêu tộc của ta giương oai sao?
Đúng lúc này, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng rít gầm, một tia Bạch Cốt Kiếm dày đặc tựa như tia chớp bay tới.
Phương Hành lại đặt chân trên một ngọn núi, ai ngờ cũng có một bọn Yêu tu ở nơi này uống rượu làm vui. Nhìn thấy Phương Hành đột ngột xuất hiện lại giết một đội thị vệ của Thiên Phong Uyển nên muốn rút đao tương trợ, thuận tay thay Thiên Phong Uyển bắt tên tu sĩ Nhân tộc này.
Mà nơi xa, nhân mã Thanh Khâu sơn cùng thị vệ Thiên Phong Uyển bốn phương tám hướng tiến đến Đạo Đài, nhìn thấy Phương Hành xuất hiện, ngay lập tức ngự không bao vây bắt hắn, cự ly gần nhất cũng phải hơn hai mươi dặm, đối với những thủ lĩnh Kim Đan cảnh, đi đến gần ngọn núi này bất quá cũng mất mấy hơi thở.
Yêu tu trên ngọn núi này muốn ra tay bắt Phương Hành, cho Thiên Phong Uyển nợ một nhân tình.
Nhưng khi Phương Hành thấy Bạch Cốt Kiếm lại cười ha hả, kêu lên:
- Muốn chết sao?
Thân hình hắn trên hư không đạp mạnh, nhào vọt xuống, đối mặt với Bạch Cốt Kiếm dày đặc, thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn, bàn tay liền trở qua chộp lấy, năm ngón tay bóp lại, khiến trên thân kiếm xuất hiện từng vết nứt, đứt lìa ra. Yêu tu xuất ra Bạch Cốt Kiếm cũng có người có tu vi Kim Đan, nhìn thấy một màn này bị dọa sợ muốn vỡ mật, quát to một tiếng, muốn nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng Phương Hành đã nổi sát ý, sao có thể để gã dễ dàng rời đi? Thời điểm lao xuống, phía sau kim quang lóe lên, tốc độ lại tăng đồng thời thu hồi Ngũ Hành bảo kính, lại trở tay xuất ra hắc sắc cự kiếm, vèo một tiếng, liền tiến vào ngọn núi nơi bọn yêu tu tụ tập, hắc sắc cự kiếm quét qua, yêu tu vừa xuất ra Bạch Cốt Kiếm đầu rời khỏi thân, trên tay còn nắm pháp ấn muốn thi triển Na Di thuật rời đi.
- A…
Những yêu tu ăn uống tiệc tùng trên ngọn núi đều sợ muốn vỡ mật, kêu gào chạy trốn bốn phía. Cũng có người tự cho mình mạnh mẽ, vô cùng tức giận xuất ra pháp khí, đánh về phía Phương Hành. Phương Hành cười hắc hắc, hắc sắc cự kiếm ngậm ở miệng, trở tay lấy ra Ngũ Hành bảo kính quét qua trên không trung, liền thấy trong hư không ánh sáng trắng xen lẫn vào nhau, đương nhiên đó là Kim Chi Pháp của Ngũ Hành bảo kính.
- Xuy xuy xuy.
Âm thanh liên tiếp không ngừng vang lên, khiến vùng núi này như biến thành một cái lò sát sinh lớn, thi thể khắp nơi.
- Nhân tu lớn mật, nhanh chóng nhận lấy cái chết!
Một màn máu tanh như thế khiến ba đội yêu tu từ xa chạy đến tức giận đỏ ngầu cả mắt. Những lực lượng này một phần nhỏ theo Hồ Tiên Cơ chạy tới, còn lại hầu hết là lực lượng của Thiên Phong Uyển, chỉ là Hồ Tiên Cơ mượn dùng mà thôi. Chức trách của bọn họ là bảo vệ an toàn của Thiên Phong Uyển, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng thế này làm sao lại không tức giận chứ?
- Ha ha, đầu ta ở đây, người nào đến lấy đi?
Thấy yêu tu trên đỉnh núi đã được quét sạch, thân hình hắn bắt đầu rời đi, vọt thẳng về phía một đội yêu tu phía tây. Gương đồng được hắn thu hồi, một tay đưa lên cầm lấy hắc sắc cự kiếm đang ngậm trên miệng, cất tiếng cười to. Bên trên hắc sắc cự kiếm đột nhiên phát ra mấy đạo phù văn mờ nhạt, ma ý sâu xa, trên cơ thể thon gầy của hắn ô quang đại tác, kiếm trảm tứ phương.
Một đội yêu tu xông đến trong tình thế quá khẩn cấp, bị Phương Hành đảo ngược vọt tới khiến bọn họ không kịp xuất ra pháp khí chế thức thống nhất, Phương Hành đã vọt vào giữa. Trong lúc vừa giận vừa sợ, bọn họ đành phải xuất ra pháp khí đơn độc ngăn địch. Chỉ tiếc trong bọn họ phần lớn đều có tu vi Trúc Cơ, sao có thể trốn thoát khỏi hắc sắc cự kiếm của Phương Hành cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, không trung máu me đầm đìa rơi xuống như một trận mưa máu, tung tóe khắp nơi, ánh kiếm màu đen xen quét ngang một nửa bầu trời.
Hồ Tiên Cơ vốn nắm chắc phần thắng lúc này mới tỏ ra kinh hãi.