Chương 502: Tự thực ác quả
Từ phía đông đuổi giết tới phía tây, lại từ không trung đuổi giết vào núi, rồi lại từ trong núi đuổi giết tới sơn cốc.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong phút chốc nhưng tình hình chiến đấu lại vô cùng khốc liệt, cục diện máu tanh khiến mọi người đứng nhìn chấn kinh.
Trong tay tên tán tu này còn mang theo một người, chiến ý thật sự quá mạnh, ra tay thật sự quá quả đoán, dường như được sinh ra để chém giết. Lúc này bày vũ khí của hắn cũng chỉ là một thanh hắc sắc cự kiếm, một cái gương đồng có thể ngự pháp mà thôi, linh lực và đan pháp hắn thể hiện ra cũng không khiến người ta để vào mắt, nhưng khi đột ngột xông tới, thủ đoạn giết người như ngóe làm người xung quanh phải run rẩy.
Trong tiếng cười lớn của tán tu kia, hư không lại như biến thành cối xay thịt, không tới thời gian nửa chén trà đã có bốn tiểu đội yêu tu bị hắn tiêu diệt, trong đó còn có hai người bởi vì xuất thủ với hắn mà bị hắn đại khai sát giới.
Đây tuyệt đối không phải thủ đoạn một tán tu Kim Đan sơ cảnh có thể thi triển ra, cho dù là Kim Đan hậu kỳ cũng khó được như thế.
Nhưng cũng may, tên tán tu kia đại khai sát giới nhưng cũng khiến bản thân rơi vào trùng vây. Giữa hư không, bảy tám tiểu đội đã nhanh chóng chạy tới, vây hắn tới một chỗ mây trắng quanh quẩn phía dưới sơn cốc, mà trên các đỉnh chung quanh thi thoảng cũng có khí tức cường đại thoáng hiện, từ bốn phương tám hướng đập tới, đặt chân đứng trên hư không, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống chiến cục phía dưới, chuẩn bị tùy thời xuất thủ trấn áp tên tán tu kia.
Dù chỉ là thân phận thị vệ thấp kém cũng không thể tùy ý hắn giết tiếp như thế, những người kia dù sao cũng là người Yêu tộc.
- Tu sĩ Nhân tộc, nhanh bắt hắn lại!
Vô số thanh âm hét lớn, hận ý trong mắt như muốn biến thành ngàn đao bầm thây Phương Hành.
Thương vong thật sự quá nặng, đã vượt xa mong muốn của mọi người.
- Ha ha, mới như thế đã không chịu được rồi sao?
Phương Hành bị vây trong một sơn cốc nhưng lại cất tiếng cười to, hắc sắc cự kiếm vung ra đánh tan bốn quả cầu lửa đánh về phía hắn, sau đó thân kiếm run lên, một tia kiếm quang ô sắc dày đặc đáng sợ gào thét xông ra, trực tiếp biến một yêu tu Trúc Cơ cách hắn ba mươi trượng biến thành máu, sau đó gương đồng Ngũ Hành bay lên, không trung trong chốc lát biến thành biển lửa, che trọn cả một vùng thung lũng.
- Cẩn thận!
Đám yêu tu cho dù là tu vi Kim Đan hay chỉ là Trúc Cơ đều không ai dám tới gần hắn, chỉ dám duy trì một khoảng cách rồi thi pháp.
- Vèo vèo vèo.
Mấy chục cái xích sắt ẩn chứa huyền đan phóng xuống dưới, muốn phong bế cả vùng thung lũng.
Bọn họ không muốn giết chết Phương Hành mà chỉ muốn bắt giữ hắn, từ từ tra tấn để giải mối hận hôm nay.
Vậy mà lúc này Phương Hành lại ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy có chừng bảy tiểu đội nhân mã Yêu tu đã hiện ra trên bầu trời thung lũng, phía xa còn có thêm nhiều tiểu đội yêu tu đang vội vã chạy tới, mà ở chỗ cao hơn lại có vài yêu tu khí tức cường đại đứng lơ lửng trên không trung, Hồ Tiên Cơ cũng có mặt trong đó. Hiển nhiên bọn họ tính toán nếu những binh giáp Yêu tộc này không bắt được mình thì sẽ ra tay.
Trước sức mạnh tầng tầng lớp lớp này đã không có khả năng tiếp tục cứng rắn lao ra được nữa.
Chỉ có thể nói là, tử cục!
Phương Hành híp mắt, lau đi vết máu vừa văng tới trên mặt, lại nở nụ cười.
Cục diện này lúc trước hắn cũng đã tính ra.
- Được rồi, được rồi, đừng làm rộn, tiểu gia ta đầu hàng…
Bỗng nhiên thu lại gương đồng phía dưới đang tỏa ra hỏa diễm màu đen trải rộng sơn cốc, cao giọng kêu to.
- Đầu hàng?
Một đám Yêu binh cùng Yêu tướng đầy trời đều kinh hãi ngẩn ngơ, có chuyện gì đây?
Giết nhiều người như vậy, náo loạn lớn như thế, một hung thần ác sát như thế này lại muốn đầu hàng?
- Sao thế? Không cho đầu hàng sao? Trên tay của ta có con tin, không cho đầu hàng ta liền bóp chết nàng…
Phương Hành kêu lên, bỗng nhiên tách Ô Tang Nhi sau lưng mình ra, nha đầu này đã sớm hoảng sợ tới hôn mê. Phương Hành liền đưa cao thân thể nàng lên thị uy với đám Yêu binh Yêu tướng trong không trung, kêu to:
- Thấy rõ không, đây chính là một con yêu quái!
Không trung hoàn toàn tĩnh mịch, không có một chút tiếng động.
Bất kể là đám Yêu binh Yêu tướng hay mấy vị đại năng đang đứng lơ lửng trên không cũng không biết lúc này nên nói cái gì…
- Tự phong bế tu vi, giao ra pháp bảo binh khí trên người, chúng ta sẽ cho ngươi đầu hàng!
Qua nửa ngày, vẫn là một trưởng lão Yêu tộc Kim Đan trung kỳ trầm giọng mở miệng, phân phó.
Hắn cũng nhìn ra, thực lực tu sĩ Nhân tộc bên trong thung lũng kia có chút đáng sợ, vừa mới trải qua một trận đại chiến mà trên thân hoàn toàn không có chút vết thương, tuy là máu me đầm đìa nhưng cũng là máu cũng Yêu binh, mà linh lực của hắn xem ra cũng không phải bộ dạng mười phần khô kiệt, lại thêm đám pháp bảo cùng binh khí khủng bố này tuyệt đối còn có lực đánh một trận, mười phần khó giải quyết.
Lại thêm mọi người vốn muốn bắt sống hắn, hắn đã chịu đầu hàng là việc không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên cũng phải đề phòng hắn lừa gạt, thu pháp bảo cùng binh khí của hắn là chuyện nhất định cần thiết.
- Muốn pháp bảo của ta? Được, cho ngươi.
Tu sĩ Nhân tộc đứng trong thung lũng vô cùng sảng khoái, dứt khoát gật đầu, quăng gương đồng lên trên không trung.
Chúng Yêu binh thấy thế liền nhao nhao muốn tiến lên đoạt bảo kính.
Dù sao vừa rồi bọn chúng cũng cảm nhận sâu sắc uy lực của gương đồng này, tuyệt đối là một món chí bảo khó tưởng được, nói không chừng là một thần khí hiếm thấy. Chí bảo như thế, tuy không thể giữ trong tay Yêu binh thân phận thấp kém như mình, nhưng mang dâng lên cũng sẽ có được công lao, người ở phía trên tất nhiên sẽ ban thưởng.
- Đừng đoạt!
Một tên thủ lĩnh Kim Đan hét lớn, phất tay áo liền muốn cuốn gương đồng đi.
Nhưng cũng vào lúc này gã bỗng nhiên cảm thấy khí tức trên gương đồng không bình thường….
- Không ổn, mau trốn đi…
Trưởng lão Kim Đan này bỗng nhiên kêu to, đồng thời bỏ chạy:
- Hắn muốn làm nổ thần khí này.
Còn chưa nói xong, trên gương đồng đột nhiên có mười phù văn lóe lên, phù văn này nhìn cực kỳ không bình thường, căn bản không phải kiểu linh lực rót vào trong đó mà chính là dáng vẻ khi kích động trận pháp tới cực hạn. Chỉ một lúc sau, ở giữa gương đồng bỗng nhiên có một luồng sức mạnh khủng bố như của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tự bạo truyền ra.
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa màu đen hóa thành màu trắng, màu đỏ lửa, màu xanh…
Ba loại sức mạnh cực kỳ kinh khủng bao phủ lẫn nhau, bao phủ cả khuôn viên ba mươi dặm, khí tức hủy diệt lan tràn.
Bây giờ không biết có bao nhiêu Yêu binh Yêu tướng đang vây quanh phía trên thung lũng này, lại còn có rất nhiều người khác đang xông tới đây.
Trong phạm vi ba mươi dặm, yêu tu có không dưới trăm người, mà trăm người này đều bị sức mạnh tự bạo bao phủ bên trong. Dưới sự tác động của sức mạnh này, Trúc Cơ cảnh căn bản không thể ngăn cản nổi, trực tiếp bị chôn vùi thành tro bụi, mà cảnh giới Kim Đan, hoặc cách gần, hoặc tu vi thấp, hay không có thủ đoạn phòng ngự đặc thù thì không thể chống cự được sức tàn phá bừa bãi kia, vừa chạm vào liền chết.
- Một món pháp bảo có thể gọi là thần khí, cứ như vậy tự bạo sao?
- Tên Nhân tộc khốn kiếp này muốn đồng quy vu tận với chúng ta sao?
- Trốn… trốn mau…
Tiếng kêu thảm thiết cùng gào thét vô tận vang lên, đại bộ phận lực lượng của Thiên Phong Uyển đều tập trung vào nơi này, tử thương thảm trọng…
Mà sức mạnh tự bạo này chôn vùi khắp nơi, khói mù càn quét khắp sơn cốc, thiên địa hoàn toàn mù sương.
- Ta không tin hắn muốn tìm cái chết, chỉ là muốn chạy trốn mà thôi, Yêu tướng Kim Đan nhanh chóng dùng thần niệm tìm kiếm tung tích của hắn!
Trong hỗn loạn chợt có giọng nói của nữ tử vang lên, chấn động khắp nơi, chính là Hồ Tiên Cơ.
Người khác đều nghĩ tu sĩ Nhân tộc này đã chết bên trong khu vực gương đồng tự bạo, chỉ có duy nhất Hồ Tiên Cơ kiên quyết không tin, quát chói tai, thần thức như điện nhanh chóng khuếch tán ra. Lúc này dưới ảnh hưởng của pháp bảo tự bạo, khói mù bình thường lắng đọng trong cốc đã bay lên giữa không trung, lại khiến cho đại bộ phận địa vực Thiên Phong Uyển hóa thành một vùng trắng xóa, ánh mắt bị che lấp, nhìn không rõ ràng.
Nhưng đối với người tu hành mà nói, cảm ứng thần thức sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.
Dưới sự nhắc nhở của nàng, cũng có vô số tu sĩ Kim Đan phóng thần thức ra, thế như thiên la địa võng tìm kiếm bóng dáng tu sĩ Nhân tộc.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền trố mắt đứng nhìn.
Dưới sự càn quét của thần thức, mọi thứ đều trống trơn, một chút bóng dáng của tu sĩ Nhân tộc này cũng không tìm thấy…..
- Tại sao lại như thế? Tu sĩ Nhân tộc đó biết phi thiên độn địa sao?
Vô số thanh âm phẫn nộ rống lên, có phiền muộn, có cáu kỉnh, có mấy người lại như muốn cắn người khác.
- Hồ Tiên Cơ, ngươi ở đâu rồi?
Đúng lúc này bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, đã thấy trên trời cao có một yêu tu khoác kim bào, dáng người vô cùng thấp bé vội vàng chạy tới, yêu tu này có tu vi Kim Đan Đại Thừa, đám người chung quanh thấy gã thì đều cúi đầu hành lễ, bởi vì người nọ chính là chủ nhân Thiên Phong Uyển, là đại nhân vật có thanh danh nổi tiếng trong Yêu tộc, đã từng là Vô Ảnh Thử Vương - Ngụy Tử Khí.
- Tử Khí thúc thúc, tiểu chất ở đây!
Hồ Tiên Cơ chỉ đành tiến lên thi lễ.
- Còn gọi ta là thúc thúc, ngươi muốn ta tức chết sao?
Trong đôi mắt xanh của Thử Vương Ngụy Tử Khí dường như phun ra độc hỏa, ngón tay tinh tế bén nhọn hận không thể cào lên mặt Hồ Tiên Cơ, nước miếng văng tung tóe, quát mắng:
- Ta tin ngươi mới đồng ý điều Yêu binh Yêu tướng dưới trướng ta tới giúp ngươi bắt người, kết quả thì sao? Ngươi đang đùa giỡn ta sao? Đây là phế vật Nhân tộc trong miệng ngươi nói sao? Một phế vật có thể hủy bốn ngọn núi ccc Thiên Phong Uyển ta, giết hơn một trăm Yêu binh, năm sáu Yêu tướng sao? Phế vật như vậy ngươi vì sao không dùng đội ngũ Thanh Khâu sơn của ngươi, lại muốn mượn người của ta?
Hồ Tiên Cơ đầy bụng tức giận lại không thể phun ra, chỉ có thể xấu hổ cười làm lành:
- Tử Khí thúc thúc, ta…
Mắt Ngụy Thử Vương như muốn bắn ra độc hỏa:
- Đừng nói nhảm với ta, ta nói cho ngươi rõ, lần này tất cả tổn thất về cung điện, nhân thủ, đại trận của Thiên Phong Uyển, ngươi phải bồi thường đủ cho ta, thiếu một viên linh thạch ta cũng sẽ đánh lên Thanh Khâu sơn các ngươi!
- Vâng, tiểu chất rõ rồi.
Lông mày Hồ Tiên Cơ nhíu lại, cũng chỉ đành chịu đựng đồng ý.
- Tên tán tu Nhân tộc khốn kiếp này hẳn là tu luyện pháp môn có thể che đậy thần thức gì đó, lúc này mới cố ý mang lực chú ý của mọi người dồn tới trên người hắn, đại khai phá giới không nói, còn dẫn Yêu binh Yêu tướng đến nơi này, sau đó tự bạo pháp bảo, không chỉ giết chết số lượng lớn Yêu binh mà còn thừa dịp hỗn loạn thi triển pháp môn đào tẩu… thật đáng hận, lại dám ngoan độc như thế…
Sau khi Ngụy Tử Khí tức giận rời đi, Hồ Tiên Cơ cũng không kìm nén được lửa giận trong lòng, trên mặt liền bao phủ một tầng sương lạnh.