Lược Thiên Ký

Chương 520: Đừng đến gặp gỡ

Chương 520: Đừng đến gặp gỡ

- Sau khi tiến vào Quy Khư? Aiz, ta rất thảm, con Xích Long kia lại không có liên quan gì đâu, trên thực thế không phải nó muốn ăn ta mà muốn ta làm tỷ phu của nó, vội vàng lấy lòng ta. Nhưng ở thời điểm ta bế quan lĩnh hội Tam muội chân hỏa lại quá say sưa, thời điểm tỉnh lại đã qua hai năm khiến tiểu gia ta quá đói, nhìn thấy con rồng kia liền bắt đi làm thịt kho tàu rồi mới đi tắm rửa, kết quả khi ngửi thấy mùi thịt nướng, lúc lấy ra ăn lại bị người ta bắt lại, bị mai phục…
Lúc này Phương Hành cùng Đại Kim Ô đã chiếm được Bạch Cốt sơn của Hùng Vương, chuyển ra nhìn lò rượu ngon của Hùng Vương, ngược lại không hung hàn chọn tiểu yêu mập để làm thịt ăn, chỉ là vơ vét một đống thịt khô cùng trái cây và các loại đồ ăn Hùng Vương giấu đi, vô cùng bệ vệ. Dưới sự vây xem của một đám tiểu yêu liền ăn uống, trò chuyện, Phương Hành vừa nói vừa thở dài không thôi.
Mà một đám tiểu yêu thấy đại vương rơi vào trong tay họ, lại biết rõ thực lực hai tên ngốc này kinh người nên không ai dám phản kháng.
- Hắc hắc, may mắn Kim gia ta không đi theo vào…
Đại Kim cảm giác có chút may mắn, như tên trộm khẽ cười hai tiếng, cảm thấy may mắn mình lúc ấy lại chạy trốn.
Phương Hành trừng mắt:
- Ngươi nói cái gì?
Đại Kim Ô vội vàng nghiêm mặt nói:
- Không có gì, ngươi nói tiếp đi, sau đó thế nào?
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Sau đó còn có thể sao chứ, tiểu gia ta chịu nhục, hy sinh nhan sắc xâm nhập vào thị bộ của bọn chúng, sau đó tìm cơ hội dẫn yêu thú tới đánh bọn chúng thành tàn phế. Sau đấy Tầm Long hiện thân… cứ như vậy, ta giấu được di tàng của Thái Thượng Đạo thống, Đại Bằng Tà Vương có được cơ thể của Chu Tước, Đại Cẩu Tử lại càng may mắn hơn, tỉnh lại sau giấc ngủ không chừng có thể thành tiên…
- Chuyện này… chuyện này… chuyện này… là sự thật?
Lúc này Đại Kim Ô đã hoàn toàn không còn cảm thấy may mắn, hai mắt trừng thật to, vẻ mặt đau tới không thiết sống, nửa ngày sau mới kêu rên bay tới ôm chân Phương Hành:
- Phương đại gia, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi… lúc đầu ta không nên hoài nghi lão nhân gia ngài, ta lúc ấy nên theo đi vào… bây giờ ngài có thể truyền cho ta một phần Thái Thượng đạo kinh không? Nếu không cho ta một ít hung thú bên trong Quy Khư cũng được… thật sự không thiệt thòi cho ta, cho ta chút tạo hóa Lôi Dịch nữa được không?
Nhìn thấy nó khóc lóc thâm tình nhìn mình, Phương Hành nổi lên ác tâm giơ chân đạp nó bay ra ngoài:
- Muộn rồi!
Xác thực là đã chậm, Đại Kim Ô cũng biết đạo lý này, có đi cùng thì thế nào, tất cả phải dựa vào may mắn.
Đương nhiên trong lòng vẫn không từ bỏ ý định, sau khi giày vò, khốn khổ suy nghĩ nhiều lần, dù sao cũng phải vơ vét chút lợi ích mới được.
- Đừng chỉ nói chuyện của ta, ngươi thì sao? Cũng đã đi theo ta một thời gian dài như thế, mà sau đó còn bị ngươi dùng mưu kế nhỏ làm mắc bẫy? Ha ha… bị người ta bắt gian tại giường… ngươi còn không tức giận sao?
Phương Hành nhớ tới lý do Đại Kim Ô bị hãm hại, nhất thời cười phá lên.
Hắn thấy, tiểu quỷ Đại Kim Ô ngày bình thường láu cá lại bị chịu thiệt thòi như thế chẳng khác nào lật thuyền trong mương!
- Ta?
Kim Ô lại khẽ giật mình:
- Ta không bị người khác hãm hại, ngược lại là bị bỏ đá xuống giếng… nam nhân mà, phạm sai lầm không phải rất bình thường sao?
- Hử? Không phải ngươi bị hãm hại sao?
Phương Hành cũng khẽ ngẩn người, lên tiếng hỏi.
Đại Kim Ô da mặt dày thật sự không có ý giấu diếm, uống một ngụm rượu, lại nói:
- Thật ra việc đó là thế này, ngày đó ta bị mấy người bằng hữu gọi tới nơi đó uống rượu, uống xong ba vò rượu thì lão bò cạp kia liền dẫn tới một cô tiểu thiếp mới lấy về nhà, người kia là Thủy Linh, non mềm tới có thể bóp ra nước, còn đặc biệt mị hoặc ta… Người anh em ngươi nói xem có thể bỏ qua sao? Liền tranh thủ rót cho lão bọ cạp này mấy chén, sau khi gã say liền tiến tới sờ soạng tiểu thiếp kia…
- Vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, cho dù lão bò cạp có biết cũng không thể nói gì, lại không nghĩ tới tiểu thiếp của hắn lại không phải hàng tốt, không biết từ nơi nào học được tà pháp Nam Chiêm là Đa Tình đạo, lại muốn thông qua chuyện phòng the để trộm Tinh Nguyên của ta, kết quả ta tu luyện Thái Thượng Bất Tử Kinh, Tinh Nguyên vững chắc, thân thể không cạn, nàng ta lấy trộm thất bại lại gặp phản phệ, một thân tinh huyết đều khô cạn, ngay cả bản thân ta cũng chịu ảnh hưởng, khí huyết sôi trào, mãi tới sáng ngày thứ hai mới tỉnh dậy… tới lúc đó đã bị phát hiện…
Phương Hành nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, giờ mới hiểu được Đại Kim Ô không phải bị người ta hãm hại mà là tự làm tự chịu.
- Vậy ngươi nói bỏ đá xuống giếng là thế nào?
Phương Hành sững sờ một lát mới mở miệng hỏi.
Đại Kim Ô vỗ bàn, thở dài:
- Chính là đám bằng hữu tốt kia, lúc ấy sau khi gây ra chuyện này, Kim gia ta cũng tự nhận gặp xui xẻo, đã nói xong với lão bò cạp là sẽ lấy một viên Tiên Tinh bồi thường chuyện tiểu thiếp của gã, kết quả ai có thể ngờ, trong đó lại có một người có liên lạc ngầm với Hắc Mộc Lĩnh, âm thầm thông báo chuyện này cho Ngạc Vương bên trên Hắc Mộc Lĩnh, bọn họ liền phát động đánh bất ngờ, mua chuộc lão bọ cạp, lại vừa bức vừa dụ mua chuộc một đám bằng hữu của ta, cùng nhau chỉ điểm ta. Cộng thêm ta lúc ấy đang khí huyết sôi trào chưa có chuyển biến tốt đẹp, chờ lúc phản ứng kịp đã bị đưa tới trong đại điện Yêu đình…
Chuyện phía sau Phương Hành đã biết, chỉ là gút mắc trong đó vẫn không nghĩ thông.
Đại Kim Ô nói ra việc này có thể nói là gặp vận rủi, đương nhiên đó cũng là hậu quả việc bị người khác chú ý, nói không chừng đã âm thầm muốn tính kế, chỉ là tiểu tử này vận may quá kém, còn chưa đợi người ta xuất thủ, tự bản thân đã xảy ra chuyện…
Kết quả bị người ta giăng lưới, tóm chặt lấy gã.
- Thạch trưởng lão Nhân tộc cũng không phải thứ gì tốt, trong đại điện Yêu đình liền nói rõ với ta, nếu muốn mạng sống chỉ có thể giao ra pháp môn mạnh mẽ trong thân thể ta… giao thì giao, Kim gia ta cũng không phải hạng người sống chết ôm kinh văn không buông, nhưng mấu chốt là ta không thể giao ra được, kinh văn kia không thể nói, không thể truyền, bị phong ấn trong thần hồn, ta giao làm sao được?
Nói đến đó Đại Kim Ô liền tức giận uống một ngụm rượu, ném hũ rượu rỗng xuống dưới đất.
- Người tính toán ngươi chỉ sợ còn khó dây dưa hơn Thái Thạch kia…
Phương Hành trầm mặc, nói một lượt những suy đoán ở Cô Nhận sơn cho Đại Kim Ô lại hù tên này không nhẹ, không ngờ tới lại có tộc Cửu Đầu Trùng trong truyền thuyết để mắt tới mình, ngẫm nghĩ lại liền phát lạnh:
- Khó trách từ sau khi nhốt ta vào đây, một là không thẩm vấn, hai là không dùng hình, chỉ ném ta ở chỗ này tự sinh tự diệt, không ngờ vẫn còn thủ đoạn phía sau…
Phương Hành nói:
- Ta cảm thấy những người kia chắc chắn có tính toán, cho nên cảm giác không thể kéo dài, phải nhanh chóng mang ngươi ra ngoài!
Đại Kim Ô liên tục gật đầu, cười hắc hắc nói:
- Quả nhiên là huynh đệ tốt…
Bỗng nghĩ lại, kinh ngạc nói:
- Không đúng, ngươi ở bên ngoài còn có thể nghĩ cách mang ta ra ngoài, nhưng hôm nay ngươi cũng bị nhốt vào, còn mang ra ngoài cái gì chứ? Không nói tới chung quanh Hắc Uyên đại ngục có tầng tầng đại trận, chính là ngục tốt trấn thủ tại tầng thứ nhất Hắc Uyên đại ngục cũng không phải thứ dễ chọc…
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Nếu không có cách, sao ta dám trực tiếp tới tìm ngươi?
Đại Kim Ô thấy nụ cười của hắn liền phát lạnh, gã hiểu rõ Phương Hành luôn to gan lớn mật, chỉ sợ phiền phức nhỏ, không sợ phiền phức lớn, thấy hắn nở nụ cười này liền run giọng nói:
- Không phải ngươi muốn đánh nổ cả tòa Hắc Uyên đấy chứ?
Phương Hành nghe xong cũng có chút im lặng, nghĩ thầm tên này cũng thật quá đề cao ta.
Muốn đánh nổ Hắc Uyên đại ngục này cần tới bao nhiêu Bạo Viêm Phù chứ, hắn cũng không phải đi nhặt được…
Đại Kim Ô thấy Phương Hành không có ý định đánh nổ Hắc Uyên đại ngục thì lại thoáng yên tâm, vội vàng hỏi:
- Ngươi tính toán thế nào?
Phương Hành cười hắc hắc, nhìn lướt qua Hắc Hùng tinh đang nằm bên trên Bạch Cốt sơn, đã bị hắn cùng Đại Kim Ô làm đệm thịt, lại nhìn về phía đám yêu ma hung tàn dữ tợn phía dưới, khẽ thở dài nói:
- Hắc Uyên đại ngục chỉ có một cửa ra…
Đại Kim Ô cũng mang vẻ mặt đau khổ:
- Còn không phải sao, tất cả cũng chỉ có một lối ra, mà lại có trùng điệp Yêu binh trấn giữ, còn có Kim Đan Đại Thừa trấn áp một phương. Ngươi cũng đừng xem nhẹ chúng nó, Yêu binh Trúc Cơ hậu kỳ có thể thi triển pháp lực điều khiển binh khí, ở trong nhà ngục này cũng đủ giết chết Kim Đan hậu kỳ rồi, huống chi còn có nhiều như vậy? Muốn cưỡng chế mở đường căn bản không làm được!
- Cưỡng chế mở đường?
Phương Hành khinh bỉ liếc nhìn nó:
- Chuyện ngu xuẩn này ngươi cũng nghĩ ra.
Đại Kim Ô có chút không hiểu, nói:
- Ta cảm thấy ngươi cũng không làm được việc này, vậy ngươi định làm sao?
Phương Hành uống một hớp rượu, dùng chân đạp con gấu đen nói:
- Ở đây không phải còn có con tin sao? Ép bọn họ mở cửa!
- Nó?
Đại Kim Ô nhất thời có chút im lặng nói:
- Con gấu đen này ở bên ngoài đoán chừng là có chút quan hệ, trước đó nó phái người bắt ta, trên thực tế không dám hạ tử thủ, nhìn dáng vẻ thì là bên ngoài có người hạ lệnh cho nó để nó coi chừng ta, lại không thể lấy mạng của ta… Chỉ là, chỉ với nó, chết cứ chết, muốn ép cai ngục mở cửa Hắc Uyên đại ngục còn thiếu hơi nhiều đó?
- Báo…
Nhưng vào lúc này chợt thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, có mấy tiểu yêu truyền lệnh nhanh chân vọt vào, nhanh như chớp chạy tới bên dưới Bạch Cốt sơn, do dự một chút cũng không biết nên quỳ với Hắc Hùng tinh đang làm con tin hay là quỳ với người ngồi trên cao.
Cũng may Đại Kim Ô giải quyết buồn rầu cho nó, phiền não nói:
- Có gì nói mau!
Tiểu yêu này nhẹ nhàng thở ra, vội vàng kêu lên:
- Đại… Đại Vương, việc lớn không ổn, mấy Yêu vương khác trong Hắc Uyên đại ngục đều dẫn nhân mã đánh tới, nói muốn bắt một tu sĩ Nhân tộc tên là Phương Hành, hiện binh đã tới dưới thành rồi…
- Tới thật nhanh!
Phương Hành nghe vậy liền đứng lên, đã sớm có chuẩn bị với việc này, không chút kinh hoảng, ngược lại cười nói với Đại Kim Ô:
- Đi thôi, đi xem người muốn giết ta là ai, hắc hắc, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào bọn chúng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất