Lược Thiên Ký

Chương 519: Gặp gỡ

Chương 519: Gặp gỡ

- Quả nhiên là là con quạ chết tiệt kia....
Lúc nghe giọng nói ngang ngược đó, Phương Hành vô cùng hưng phấn, đương nhiên cũng xen lẫn phẫn nộ... Có thể làm cho hắn vừa vui vẻ, vừa tức giận đoán chừng cũng chỉ có tặc điểu này làm được, để cho người ta nhớ đến nó, càng muốn quất nó.
- Ha ha ha... Con quạ chết tiệt kia, tiểu gia ta nấu ngươi trước...
Trong tiếng cười lớn, Phương Hành trực tiếp đá bay Hắc Hùng tinh ra ngoài, tay nâng hắc sắc cự kiếm phóng vào trong núi Ô Trạch. Đi tới rìa vách núi, hắn phóng lên, mượn thế lao nhanh nhảy lên không trung. Cùng lúc đó, khí tức thân thể hắn đã phóng thích ra ngoài, sóng âm vang dội đập vào vách đá phản ngược lại, xuôi theo hướng nham trạch, truyền vào trong.
- Hả? Ai dám mắng Đại Kim gia là quạ chết tiệt... Giọng nói này sao nghe quen quen thế?
Sau khi giọng nói của Phương Hành vang tới, tiếng nói phách lối kia cũng đột nhiên dừng lại, run giọng kêu lên một câu. Bên trong kim quang lóe lên, từ chỗ sâu nhất trong nham trạch lao ra một con quạ lớn kim sắc, vẫy cánh, ngơ ngác nhìn phía trước.
- Ngươi ngươi ngươi... Tiểu thổ phỉ, thật là ngươi sao?
Con quạ lớn kim sắc thấy trong không trung có một thân ảnh nhảy qua, gã ngây ngẩn cả người. Mới vừa rồi còn nhanh mồm nhanh miệng, giờ thì lại bắt đầu cà lăm. Ánh mắt gã bình tĩnh nhìn qua, xác định bản thân không nhìn lầm liền nhảy lên không trung rồi hạ xuống, vung cánh lên, xông tới đón Phương Hành, ngạc nhiên quay đầu hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
Phương Hành cười ha ha kêu lên:
- Ta tới cứu ngươi ra.
Đại Kim Ô nhất thời kích động, kêu lên:
- Ta biết ngươi nhất định ... Oa...
Một câu cảm động còn chưa nói hết, bỗng một tiếng hét thảm vang lên, lông trên cổ gã đã bị nhổ ra một nhúm.
- Ngươi nói ta là tiểu đệ của ngươi?
Phương Hành ngồi xổm trên lưng gã, như cười như không, trên tay còn nắm chặt một đống lông quạ…
- Ha ha ha ha....Ta muốn mê hoặc bọn họ....
Đại Kim Ô cười khan, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt chột dạ.
- Mê hoặc bọn chúng một chút, giả vờ ngụy trang...
Phương Hành lại rút một cọng lông trên cổ gã, khiến Đại Kim Ô kêu oai oái.
- Tên nhóc khốn nạn, Đại Kim gia ta vứt ngươi xuống, ngã chết ngươi...
Đại Kim Ô cũng giận, một tiếng kêu to rồi thân thể lộn một vòng trên không muốn hất Phương Hành rơi xuống. Thân thể nó to lớn mạnh mẽ, lực hất không nhỏ, phía dưới lại là dung nham, người ngã xuống dù có nhục thân Kim Đan cũng chịu không nổi.
- Muốn vứt bỏ ta... xem Khổn Tiên Tác của ta đây...
Phương Hành khá quen với hành động của Đại Kim Ô, “Vèo” một tiếng đã vung ra Khổn Tiên Tác, cuốn lấy cổ Đại Kim Ô.
- Ta ngã chết ngươi....
- Ta nhổ sạch lông của ngươi...
Phách phách bụp bụp, một người một quạ, vừa gặp không nói được hai câu liền đánh nhau.
Cảnh tượng vô cùng oanh liệt, hắn giơ đấm nó vung quyền, hắn nhổ lông, nó vung cánh...
Tiếng kêu vang lên không ngớt, lông vũ bay loạn, ra tay không chút lưu tình khiến bọn người Hắc Hùng tinh nhìn đến ngây người.
- ....
- ....
- Đại vương, sao hai người bọn họ đánh nhau còn hung ác hơn chúng ta thế, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
Những tiểu yêu nhìn ngây người nhìn hai người đánh nhau trên không trung kia, không chịu được nên liền xin chỉ thị của Đại Vương.
Mà Hắc Hùng tinh lúc đầu còn sợ khi Phương Hành tìm thấy Đại Kim Ô sẽ tiện tay cho gã một kiếm, nhìn thấy Phương Hành xông thẳng hướng nham trạch mới ý thức được mình lại bị hắn tùy tiện thả ra. Lúc này, một người một quạ trên không trung đấu với nhau, nháy mắt, trong lòng gã dâng lên một vòng sát khí, chỉ nham trạch kêu to:
- Mẹ nó, hai tên ngốc này đều không phải thứ tốt lành gì, bắn tên, ném mâu, giết chết hai tên khốn kiếp kia, kéo về Bạch Cốt sơn, một tên nấu, còn một tên nướng lên mà ăn.
- Tuân lệnh!
Bọn tiểu yêu cùng hô tuân lệnh, kéo cung, ném mâu, đằng đằng sát khí đánh lên không trung chỗ Phương Hành cùng Đại Kim Ô đang không ai chịu thua, lúc này như có một trận mưa tên phóng tới không trung.
- Vèo~~
Hắc Hùng tinh cũng không nghĩ tới, khi nó hạ mệnh lệnh này khiến một người một quạ đang đấu vui vẻ trên không trung bỗng ngừng tay, bốn mắt âm u nhìn về phía nó, cảm giác này khiến nó đường đường là một Yêu Vương cũng cảm thấy sợ hãi.
- Nghe nói ngươi bị tên này bắt nạt.
Phương Hành ném lông quạ trong tay, như cười như không hỏi Đại Kim Ô.
- Tiên sư nhà nó, tên này mang theo hơn một trăm yêu quái đến bao vây tấn công ta.
Lúc này, Đại Kim Ô không còn lúc lắc thân hình, mà nghiêm chỉnh ngay ngắn, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Hắc Hùng tinh.
- Muốn hôm nay nấu nó báo thù không?
- Được.
Chỉ nói ngắn ngủi mấy câu liền nhất trí quyết định đối sách, Đại Kim Ô khẽ vỗ hai cánh, lao thẳng về hướng vách đá dựng đứng, vô cùng hung uy hiển hách, nhẹ nhàng tránh hết mưa tiễn trường mâu. Mà trên vách đá dựng đứng, Hắc Hùng tinh cùng nhóm thủ hạ thấy thế cũng nhao nhao nhảy ra ngoài ném mạnh trường mâu, cự thạch, tung lưới, ném thòng lọng, muốn bắt cho được Kim Ô cùng Phương Hành.
- Ầm!
Thân hình Đại Kim Ô trực tiếp bay lên, hai cánh dùng sức quạt một phát về phía vách đá, toàn lực quạt ra khiến đá cát bay mù mịt, khiến những người trên vách đá không đứng vững gót chân. Các loại đá vụn cùng trường mâu phóng tới đều bị sức mạnh của cánh quạt đến cong vẹo, rơi xuống dưới nham thạch, còn những dây thừng thòng lọng đều bị Phương Hành dùng một kiếm chém đứt.
Đủ loại công kích hoàn toàn không thể ngăn cản khí thế xông tới, hai người vọt thẳng đến trước mặt Hắc Hùng tinh.
- Lấy mật gấu ra ..
- Lấy tay gấu đi...
Một người một quạ đồng thời hét lớn phi về phía Hùng Ma Vương, giống như đang lao đến làm thịt con mồi.
Hắc Hùng tinh có chút bất đắc dĩ, vừa vội vừa giận, quát to:
- Xem Hùng gia gia ta là kẻ dễ bắt nạt như vậy sao?
Vừa hét to một tiếng vừa chồm người tới, tay to đập mạnh vào cơ thể để khí huyết thân thể trở nên kích động, sự tức giận tăng vọt, trong nháy mắt thân thể tăng vọt lớn gấp ba lần, cơ bắp như một ngọn núi nhỏ. Bàn tay to lớn như một cái đầu khổng lồ chụp một người một quạ trong không trung, hiện tại so với Hắc Hùng tinh, Kim Ô chẳng khác nào một chú chim sẻ mới sinh ra.
- Đậu phộng, có được không ít bản lĩnh...
Trong không trung, Phương Hành cùng Kim Ô nhìn thấy cảnh này thì hơi ngẩn ra. Lần đầu tiên khi đối mặt bắt tên Hắc Hùng tinh này, Phương Hành sử dụng Na Di pháp khí nên chưa thật sự cùng giao thủ với Hắc Hùng Vương. Lúc này cho nó thời gian chuẩn bị mới phát hiện Hắc Hùng Vương có thể xưng bá một phương trong Hắc Uyên đại ngục đúng là bản thân cũng có mấy phần bản lĩnh, thân thể khỏe mạnh, thật sự như Ma thần.
Đây cũng không phải là pháp thuật, cũng không cần linh lực, mà cần chính là sức mạnh tiềm ẩn bên trong nhục thân, thân thể lực lưỡng, sức mạnh lớn vô cùng.
Đương nhiên, Phương Hành nhìn thấy sự mạnh mẽ của nó cũng không chút sợ hãi. Trước đó hắn muốn nhanh chóng chế trụ con gấu đen này vì muốn nhanh chóng tìm được Kim Ô. Hiện tại đã tìm được Kim Ô rồi, kế hoạch thứ hai cũng nên bắt đầu. Đây là cơ hội để hắn thử một chút thực lực của bá chủ một phương trong Hắc Uyên đại ngục, cũng là xem thực lực nhục thân của hắn đối với Yêu loại đến cùng được tính ở cấp độ nào?
- Ầm!!!
Một tay Hắc Hùng đánh tới, nhưng chỉ trúng khoảng không, thân thể con gấu có chút chấn động, hai tay vòng qua, muốn đập chết đối phương.
Lần đối mặt này, ánh mắt Phương Hành cũng lạnh lẽo, trở bàn tay thu hồi hắc sắc cự kiếm, cũng không tránh né, quát lên một tiếng, hai tay đánh ra.
Giờ khắc này, hắn so với con gấu kia thì vô cùng gầy yếu, nhưng lại phóng ra sức mạnh to lớn, huyết mạch trong người như đang chảy xuôi, mở hai cánh tay đầy cự lực sang hai bên. Hai móng vuốt của con gấu đập qua, va chạm cùng hai cánh tay đầy cự lực của Phương Hành, nhất thời cuốn lên một cơn cuồng phong. Các nhóm tiểu yêu xung quanh đều bị kình phong này thổi bay ra bốn phía.
- Bùm.
Hợp nhất cùng song trảo Hắc Hùng, sau đó bắn ra, thân thể to lớn lảo đảo lui về sau mấy bước.
- Chuyện này... một người có thân thể nhỏ bé như thế, sao có được sức mạnh cường đại đến vậy?
Trong cặp mắt to lớn kia lộ ra sự kinh hoảng sợ hãi trong lòng.
Còn Phương Hành, sắc mặt có chút trắng bệch, trán rịn một tầng mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ: “Yêu tộc được trời ưu ái, thân thể quả nhiên mạnh mẽ, với một người có bản lĩnh như Hắc Hùng, nếu ở bên ngoài ta giết không cần chiêu thứ hai, nhưng trong Hắc Uyên đại ngục, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân. Chí ít tên này cũng bằng bảy tám phần của ta, nếu như không chú ý không chừng sẽ bị bắt trong tay nó.”
Đương nhiên, nguyên nhân cũng do nhục thân hắn đã bị thương tổn, thực lực chỉ có thể phát huy bảy tám phần.
Phương Hành tin tưởng, nếu sau này hắn bổ sung được Thái Thượng Bất Tử Kinh Văn, nhục thân sẽ mạnh lên, cũng có thể sẽ tăng vọt lên mấy lần.
- Vèo...
Trong khi Phương Hành miễn cưỡng đỡ một kích của Hắc Hùng, Kim Ô cũng không bỏ qua cơ hội. Cơ thể gã hóa thành một vệt kim quang vọt về phía con mắt của Hắc Hùng tinh, hai trảo bén nhọn chụp vào tròng mắt của nó, Hắc Hùng nhìn thấy mà kinh hãi. Dưới tốc độ của Kim Ô, nó không kịp thu hồi song chưởng để che mắt, chỉ có thể liều mình cúi đầu, mắt tránh để không bị thương tổn, nhưng bị Kim Ô cào trên trán, máu me đầm đìa.
- Gàooo... Hai con ruồi nhỏ các ngươi mà dám bắt nạt Hùng gia gia sao? Các ngươi tiêu rồi...
Hắc Hùng tinh gào thét không ngớt, vô cùng điên cuồng, hai tay nó vung loạn, thậm chí ngã lăn xuống đất còn xông loạn lên.
- Được, bắt nó đi!
Phương Hành kêu to, hợp tác cùng Kim Ô xông về phía hai bên Hắc Hùng tinh. Thực tế, cả hai đều có sức mạnh có thể chiến đấu cùng với Hắc Hùng tinh, thậm chí còn có thể thắng nó, huống chi hiện tại hai người liên thủ, phối hợp khá ăn ý thì Hắc Hùng tinh này có thể chống cự được sao? Mới chỉ có mấy chiêu, Phương Hành đã dùng một chân đạp một cú chính diện, hắc sắc cự kiếm một lần nữa cắm vào trong ngực nó.
- Ngươi vừa nói muốn ăn chúng ta sao?
Một người một quạ bốn mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào con gấu, lớn tiếng hỏi.
Cứ nghĩ khi bị bắt Hắc Hùng tinh sẽ khóc lóc, tức giận phát điên phát cuồng. Tuy nhiên ngược lại, một thân uy mãnh đã không còn chút nào, lại trở nên ngây thơ chân thành thậm chí còn có chút ngốc ngếch, vẻ mặt xấu xí nở nụ cười nịnh nọt:
- Làm sao có thể, làm sao có thể chứ? Vừa rồi ta nói hai vị đại nhân bạn cũ gặp nhau, có phải hai người nên đi uống một chén không?
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Dĩ nhiên là phải uống, rượu thì có rồi còn đồ nhắm thì sao đây?
Hắc Hùng tinh ngẩn ngơ, lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chỉ một trong tiểu đệ của mình nói:
- Ai nói không có đồ ăn, ngươi xem đi xem đi, tất cả bọn chúng không phải đồ ăn sao? Tuyệt đối đừng khách khí với ta, chọn hai tên mập mạp làm thịt mà ăn...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất