Chương 562: Các ngươi cùng tiến lên đi
Rầm rầm rầm!
Phảng phất như có ám lôi bắt đầu khởi động, chúng Yêu nhìn về phía chiến trường, tai nghe không được lôi âm, mắt nhìn không thấy tia chớp, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có ám lôi bắt đầu khởi động, cùng lúc đó, thậm chí bọn hắn còn cảm thấy thiên địa chậm rãi xoay tròn, bất quá rất nhanh, bọn hắn đã hiểu, không phải thiên địa xoay chuyển, mà là Âm Dương nghịch chuyển, trung tâm vòng xoáy là ở phía trước.
Bị thần phù của Tử Vụ Hồ Đạo Tử định trụ, Thần Hỏa của Hồ Tiên Cơ bao phủ, Bạch Cốt Khôi Lỗi của Vô Ảnh Sơn Đạo Tử vây quanh chém giết, cơ hồ đã bị dìm ngập, hoàn toàn nhìn không thấy bóng người, bỗng nhiên dị biến nảy sinh, phảng phất như ở trong chiến cuộc có một cự nhân sinh ra, muốn phá vỡ thương thiên, khí cơ kích đãng, lại dẫn động Thần Hỏa cuốn ngược, thần phù dao động.
Cũng không phải cự nhân, tràng lúc chỉ có một bóng dáng nho nhỏ, ở sau lưng hắn sinh ra hai kim sí dài hơn mười trượng, mỗi một cây lông vũ, đều là một thanh vũ kiếm, hai kim sí chậm rãi lưu chuyển, kim quang sáng chói, bảo hộ ở quanh người hắn, mắt thường có thể thấy được, từng Bạch Cốt Khôi Lỗi vọt lên, đều bị kim sí chém nát.
- Bí pháp của Cô Nhận Sơn Đại Bằng tộc, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm?
Nơi này không ít Yêu tu biết hàng, kinh dị trợn to mắt, lên tiếng kinh hô.
- Chỉ là thần niệm hiển hóa, cũng có uy năng như thế?
Bí pháp Đại Bằng tộc, vốn là do Kim Sí của tộc nhân diễn hóa ra, có thần uy vô tận.
Nhưng tu sĩ Nhân tộc trước mắt, chỉ dùng linh lực biến ảo, lại sinh ra thần dực như vậy, không thua Đại Bằng nhất tộc.
Mà lúc này bàn tay của hắn bắt pháp ấn huyền ảo, lúc lên lúc xuống, chậm rãi vận chuyển.
Một đạo thanh khí, một đạo hắc khí từ trong hai tay của hắn bay ra, chậm rãi hiển hóa, sau đó Âm Dương nghịch chuyển, Thần Hỏa của Hồ Tiên Cơ vừa tới gần, vậy mà bị Âm Dương nhị khí hấp dẫn, sau đó lực lượng khổng lồ xoắn diệt, hóa thành thần quang thuần túy, từng điểm từng điểm, trở thành lực lượng bổn nguyên của Âm Dương nhị khí, không có tác dụng đáng nói.
- Thực lực của kẻ này, vậy mà mạnh đến trình độ như vậy sao?
Hồ Tiên Cơ lảo đảo lui về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Tử Vụ Hồ Đạo Tử thì mắt bắn ra lệ quang, dốc sức liều mạng rống to:
- Hồng Mông thần phù, trấn áp cho ta!
Ông!
Tấm tử phù trên đỉnh đầu Phương Hành đột nhiên run rẩy, loáng thoáng, hình như có tiếng tụng kinh vang lên.
Mà tử khí ở trên không trung, thì nháy mắt tăng vọt, như Ngân Hà đổ ngược, trút về phía Phương Hành.
Nhưng lúc này, Phương Hành không thèm để ý, khóe miệng cười lạnh, hai tay hoán đổi, Âm Dương nghịch chuyển.
Rắc rắc...
Theo Âm Dương Ma Bàn nghịch chuyển, lực lượng Thần Hỏa của Hồ Tiên Cơ hóa thành một đạo thần quang to lớn, ngưng tụ ở bên người Phương Hành, sau đó phóng về phía bầu trời, cùng tử khí va chạm, chỉ nghe ầm... khí lưu cuồng bạo tuôn ra bốn phương, không biết đụng nát bao nhiêu vẫn thạch.
Chúng Yêu vây xem thực lực yếu, lúc này đều đứng không vững, dùng tay áo che mặt, vận chuyển linh lực phòng ngự.
Tử Vụ Hồ Đạo Tử thì chỉ cảm thấy bị một lực lượng phô thiên cái địa va chạm, miệng phun máu, ngã bay ra hơn mười trượng, thời điểm mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt có một tấm tử phù chậm rãi bay xuống, lúc này nó đã vỡ vụn hơn phân nửa, hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình quát:
- Hồng Mông thần phù... Ngươi dám phế thần phù của ta?
Mà lúc này, Phương Hành đã bay lên giữa không trung, nhìn về phía Tử Vụ Hồ Đạo Tử hét lớn:
- Kiếm đến!
Tử Vụ Hồ Đạo Tử ngẩn ngơ, sau đó như cảm thấy cái gì, vội vàng bỏ chạy.
Vèo!
Một thanh hắc kiếm bay ngược đến, đâm thẳng tới sau lưng của hắn, vì tránh nhanh, nên thoát được chỗ hiểm, nhưng một cánh tay lại bị chém chia lìa, hắc kiếm thì như tia chớp bay về phía Phương Hành, bị hắn nắm trong tay, kiếm chỉ bốn phương.
- Chỉ có chút bổn sự như vậy, làm dê béo còn tạm được, cũng muốn đấu với ta?
Phương Hành cười lớn, hắc kiếm chém ra lần nữa.
- Ầm ầm!
Như một Hắc Long quấy thiên lật địa, hắc kiếm giống như thần lôi, trong nháy mắt bổ về phía ba người.
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử, Hồ Tiên Cơ, Tử Vụ Hồ Đạo Tử đều kinh hãi lạnh mình, muốn chạy ra khỏi vòng chiến, lại bị kiếm khí cuốn lấy, trốn không thoát, chỉ có thể cắn răng chống đỡ, rốt cuộc không dám lưu thủ, các loại yêu thuật võ pháp huyền ảo, pháp bảo lợi hại, giống như không cần tiền bày ra, rõ ràng chỉ có bốn người, lại biến một phương hư không thành chiến trường của ngàn vạn người đại chiến.
Nhưng càng làm cho người giật mình, chính là Phương Hành một người một kiếm, lại áp chế ba người bọn hắn.
- Người này lại có bản lĩnh như thế, Đạo Tử của Thanh Khâu Sơn, Vô Ảnh Sơn, Tử Vụ Hồ liên thủ cũng không làm gì được hắn sao?
Trên vẫn thạch, Hắc Mộc Lĩnh Xà Vương Nữ ngạc nhiên mở miệng, khó có thể tự kiềm chế.
- Hắc hắc, có bản lĩnh như vậy, mới có tư cách tiếp chín đao của ta!
Bên sứ giả Thần Châu, đại hán đầu trọc tay đè song đao, cực kỳ kích động.
Mà bên cạnh Thương Lan Hải Cửu Vương Tử, Đạo Tử Thái Thạch Si Nhi một mực cầm sách đọc, tựa hồ không để đại chiến ở trong lòng, cũng vào lúc này ngẩng đầu, trong mắt hiện lên dị sắc, nhẹ nhàng nhét sách vào trong tay áo, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng cười nói:
- Wow, cũng chỉ có cùng nhân vật bậc này chiến một trận, mới có thể tế Thư Tâm Nho Kiếm của ta...
- Con mọt sách, ngứa tay?
Thương Lan Hải Cửu Vương Tử nhẹ giọng cười cười, vẫn còn có chút không đến ý.
Thái Thạch Si Nhi mỉm cười không nói, chỉ nhìn chiến trường.
- Lấy đầu của các ngươi, đến tế kiếm của ta?
Lúc này trong hư không, Phương Hành cảm thấy hỏa hầu đã đến, quát lạnh một tiếng, thân hình như khói xanh biến mất, bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh Vô Ảnh Sơn Đạo Tử, hắc kiếm trực tiếp quét về phía đầu của hắn.
- Chuột chết, cho rằng chỉ mình ngươi biết đánh lén, nếm thử một chiêu của ta xem?
- A...
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử bị hù đến mồ hôi lạnh chảy dài, muốn nhảy lui ra sau.
Xùy …
Kiếm của Phương Hành cắt thân thể của hắn, máu tươi đầm đìa, lại có một thân ảnh khô gầy nhanh chạy ra xa.
Phương Hành không thèm để ý, biết tuy con chuột kia chạy thoát, nhưng đã bị mình chém trọng thương, xoay chuyển ánh mắt, lại tập trung vào một người, hai chân đạp mạnh, Kim Sí mở ra, che đậy nửa bầu trời, vọt thẳng về phía Hồ Tiên Cơ, miệng hét lớn:
- Hồ ly lẳng lơ, đưa đầu ngươi đến đây...
Đối mặt công kích uy phong lẫm lẫm kia, tâm thần của Hồ Tiên Cơ bị chấn nhiếp, ở đâu còn có ý nghĩ dám đón đỡ, không chút nghĩ ngợi, quay người sử dụng Na Di Thuật, thân hình trốn vào hư không, nhưng Phương Hành không chút do dự, Na Di đi theo, đuổi sát sau lưng nàng, lúc thân ảnh hai người xuất hiện lần nữa, bất ngờ cách Hồ Tiên Cơ đã không tới ba trượng.
- Vèo!
Một kiếm quét ngang, muốn trảm đầu người.
Hồ Tiên Cơ hét lên, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi.
- Mỹ nữ tạo ra không dễ, sao có thể dễ dàng trảm đầu người?
Thời điểm kiếm của Phương Hành muốn chém vào đầu của Hồ Tiên Cơ, từng tiếng ngâm nga vang lên, bên trái, một nho sinh mặc áo xanh bồng bềnh đi đến, trong tiếng than nhỏ, tay như nhặt hoa, cách không xa xa điểm về phía Phương Hành, Phương Hành lập tức cảnh giác, quay người nhìn hằm hằm, hắc kiếm vạch qua.
Đinh...
Một thanh âm giòn vang vang lên, bất ngờ có một thanh cổ kiếm không biết từ chỗ nào lăng không sinh ra, lướt qua thân thể Phương Hành, lại bị hắc kiếm đánh bay, phát ra thanh âm dễ nghe, sau đó bay trở về trong tay áo của thư sinh.
Lúc này, một ánh đao thê lương từ ngoài trăm trượng bắn đến, lặng yên không một tiếng động, uy lực lại vô tận, hư không bị chém ra kẽ nứt nhàn nhạt, hai tay Phương Hành cầm kiếm bổ ra, lực lượng cuồng bạo gào thét, hóa giải một đao kia.
Sau ánh đao là một đại hán đầu trọc, đến từ Thần Châu.
- Tiểu tử, tên tuổi của ngươi mạnh như thế, quả nhiên cũng có vài phần bổn sự, nếu có thể tiếp được đao của ta, liền đưa cơ duyên cho ngươi!
Đại hán đầu trọc cùng Thái Thạch Si Nhi phân biệt từ hai bên lướt về phía Phương Hành, thấy được lẫn nhau, tất cả đều giật mình, tuy thủ đoạn công kích của hai người bọn họ một trước một sau, trên thực tế là đồng thời ra tay, chỉ vì khoảng cách khác nhau, cho nên thời gian đến bất đồng mà thôi, bất quá khi bọn hắn thấy được đối phương, thì đều có chút do dự, dù sao tự cao thân phận, không có ý định liên thủ.
- Thái Thạch đạo hữu, nghe nói ngươi chỉ thích đọc sách, hôm nay lại muốn thi triển thần thông cho chúng ta nhìn sao?
Đại hán đầu trọc nhìn Thái Thạch Si Nhi, nhẹ giọng cười nói.
Thái Thạch Si Nhi không còn cách nào khác, chỉ khẽ khom người, cười nói:
- Chu thế huynh cười ta, Si Nhi chỉ là một thư sinh, ở đâu hiểu được thần thông gì, chỉ là lần này ngứa tay, mới muốn tham gia náo nhiệt, thử kiếm pháp ta học trăm năm mới ngộ ra mà thôi, Chu thế huynh đã muốn ra tay, Si Nhi không dám bêu xấu, tự nhiên nhường cơ hội này cho Chu thế huynh...
Nói xong chắp tay thi lễ, muốn lui ra chiến cuộc.
Đại hán đầu trọc nghe vậy, lạnh lùng cười cười, cũng không khách khí, chỉ thản nhiên nói:
- Vậy thì cám ơn!
Nhưng lúc này, một thanh âm ngang ngược vang lên:
- Nhường con mẹ các ngươi, hai hỗn đản các ngươi cùng lên đi!
Hô...
Phương Hành huy kiếm, một kiếm ngang trời, chém thẳng vào Thái Thạch Si Nhi và đại hán đầu trọc.