Chương 568: Hành động tìm đường chết
Lúc này trong hư không phụ cận Yêu điện, đã hoàn toàn bị Phương Hành quấy nhiễu thành nơi hỗn loạn tưng bừng, tiểu ma đầu kia bày ra thực lực, đã để chúng yêu cảm giác sợ mất mật, hắn vung vẩy cự kiếm, điều động hỏa, lôi, thủy, sơn tứ pháp, mạnh mẽ chống đỡ Hạc sư huynh, Chu Tiên Giác, Hồ Tiên Cơ, Vô Ảnh sơn Đạo Tử, Tử Vụ hồ Đạo Tử, Thái Thạch Si Nhi, Xà Vương Cơ.
Cái này còn chưa tính, mấu chốt ở chỗ, hắn lại có thể tiếp tục chống đỡ, kỷ kỷ oa oa càng đánh càng mạnh.
Nếu bình thường có người nói vị tiểu bối nào có thực lực khủng bố như vậy, chúng yêu nhất định không tin, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận được, thì không tin không được, trong tâm cảm giác sự kiêu ngạo của mình bị lật úp.
Ba ngàn năm qua, Yêu tộc bị áp chế ở Bắc Câu sinh sôi phát triển, Nam Chiêm Bộ Châu bị Hoàng Phủ gia và Linh Sơn Tự trấn thủ, bọn họ ít có người dám đi, Ma địa thì cách hai bờ đại dương, bình thường không qua được, còn Thần Châu, càng không dám đi, bình thường cùng ngoại giới tiếp xúc, chỉ có vùng Dực châu do Trục Yêu Minh trấn thủ mà thôi, điều này làm cho bọn họ coi Trục Yêu Minh như một chỗ tham chiếu.
Bình thường có thể ở trong tay Trục Yêu Minh chiếm được thượng phong, bọn họ đã cho rằng thực lực cực kỳ kinh người, thực lực của các Đạo Tử đều mạnh hơn tiểu tổ của Trục Yêu Minh, tự xưng tuổi trẻ vô địch, trước đây tôn trọng sứ giả Thần Châu và Cửu Vương Tử, kính là thế lực lớn sau lưng bọn họ, mà không phải bản thân đối phương, cho rằng thực lực của đối phương cao, cũng chỉ cao hơn mình một chút mà thôi.
Nhưng đến giờ phút này, bọn họ mới phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.
Chu Tiên Giác thi triển Đại Mộng Cửu Đao, cũng đã để bọn họ hít khí lạnh.
Mà Hạc sư huynh ra tay, bày ra tứ pháp thần thông, càng làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng...
Chỉ có điều, khi tiểu ma đầu triển lộ ra hung phong, bọn họ mới biết, mình cùng thế hệ đỉnh phong, thật sự chênh lệch quá xa.
Không nói thực lực, chỉ nói dũng khí chiến bảy người, lại có mấy người có thể so sánh?
Bất quá hàn ý từ từ hiện lên kia, cũng hóa thành sát ý to lớn, dù sao tiểu quỷ này quá lợi hại, nếu mình không nhân cơ hội giết hắn, đợi hắn quay đầu lại, mình e là ngay cả chết như thế nào cũng không biết, còn nữa, tiểu hỗn đản kia tuổi tác không lớn, nhưng thực lực kinh người, cũng làm cho bọn họ cực kỳ ghen tỵ...
Dựa vào cái gì ngươi tuổi còn nhỏ đã có thực lực khủng bố như vậy?
Dựa vào cái gì ta là Đạo Tử, cao cao tại thượng, lại thua ở trong tay ngươi?
Hận ý, kinh ý, cộng thêm ghen tỵ, háo thành sát ý ngập trời.
Đặc biệt là tiểu hỗn đản này tự mình tìm chết, dĩ nhiên cuốn nhóm người mình vào vòng chiến, thì càng thêm đáng chết.
Vốn lấy thân phận của bọn họ, còn thật không dám tham gia vào chiến trường của tiểu hỗn đản này và Hạc sư huynh!
Lúc này chúng yêu ở trong sân, bất luận là đã ra tay hay chưa, còn có thể duy trì trấn định thì hầu như không có, sắc mặt Cửu Vương Tử bình thản, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Hành chiến đấu đã nói rõ rất nhiều vấn đề, mà Đại Thánh sơn Đạo Tử ngồi ở trên vẫn thạch, tay cầm Thủy Hỏa Côn, càng xem càng hưng phấn, ngay cả Kim Ô và Tiểu Bằng Vương cũng biểu hiện kinh hoàng.
- Có cần giúp một tay không?
Tiểu Bằng Vương nắm chặt Hoàng Kim Kích trong tay, đã sắp không kiềm chế nổi tiến lên chiến một trận.
Ô Tang Nhi cũng nói gấp:
- Hiện tại hắn rõ ràng không linh hoạt bằng lúc trước, vì cái gì muốn trêu ra nhiều cường địch như vậy, điên rồi sao?
Kim Ô không đáp, lúc này hắn cũng hoa mắt chóng mặt, nói không ra lời, mặc dù bình thường bị tên khốn kiếp kia bắt nạt, nhưng cảm thấy hắn nhiều nhất mạnh hơn mình một chút mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới đối phương sẽ có hung uy bực này? Nhìn dáng dấp mình chỉ dựa vào thân thể, đã khó nhìn theo bóng lưng, trừ khi tế ra kiếm thai ôn dưỡng bốn năm ở trong người mới có chút hi vọng!
- Chờ một chút, chờ một chút, tiểu hỗn đản này tuyệt đối không phải người thích liều mạng, con mẹ nó, hắn luôn cho rằng có tiện nghi không chiếm chính là khốn kiếp, lần này hắn chủ động trêu chọc đối thủ, hơn nữa còn tháo hết pháp khí trên người, căn dặn chúng ta không được ra tay giúp đỡ, thì nhất định có đạo lý của hắn... Tạm thời kiềm chế lại, không thể ra tay, yên lặng nhìn là được... Mặt khác, bằng vào ta hiểu rõ, các ngươi cứ yên tâm đi, nếu như hắn gặp nguy hiểm, nhất định sẽ mở miệng cầu cứu, tên này căn bản không biết xấu hổ là gì...
Kim Ô nói, giống như nói cho Ô Tang Nhi, lại giống như giải thích cho mình nghe.
- Đại Thánh sơn tinh tinh, không phải ngươi nói muốn giúp tiểu gia một chuyện sao? Lời này hiện tại còn tính hay không?
Lúc này, đột nhiên Phương Hành kêu to.
Viên Phong nhếch miệng nở nụ cười, nắm chặt Thủy Hỏa Côn bên người, trầm giọng nói:
- Tính, muốn giết ai?
Đám người Kim Ô nghe vậy, cũng hơi run run, lập tức làm tốt chuẩn bị ra tay, cho rằng tiểu hỗn đản kia rốt cục không đỡ nổi, mở miệng cầu cứu, bọn họ từ lâu không kiềm chế nổi, chuẩn bị vọt vào đại sát một phen, tuy Tiểu Bằng Vương là Trúc Cơ cảnh, nhưng ánh mắt tỏa sáng, Kim Ô cũng chuẩn bị tế ra kiếm thai ôn dưỡng bốn năm của mình.
Nhưng lúc này, Phương Hành ở trong chiến trường lại cười ha ha, kêu lên:
- Đến, cùng tiểu gia đánh một trận!
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, như tưởng mình nghe lầm.
Ngay cả Viên Phong cũng choáng váng, một lát sau mới kinh ngạc nói:
- Ngươi điên rồi?
Phương Hành một cước đá bay cổ kiếm Hoàng Kim Ốc của Thái Thạch Si Nhi, quay đầu hét lớn:
- Điên con mẹ ngươi, có dám tới chiến hay không?
- ...
Đạo Tử Đại Thánh sơn sững sờ một lát, sau đó mới lộ ra nụ cười:
- Thú vị, vậy ta giúp ngươi việc này!
Ầm!
Đang khi nói chuyện, hắn thật sự xông lên, phủ đầu đập xuống một bổng, một bổng này không có hoa mỹ, chỉ là lực lớn hung mãnh, một bổng đập xuống, thậm chí ngay cả hư không cũng sụp đổ, tán dật ra mảnh vỡ hư không, chấn đến Vô Ảnh sơn Đạo Tử và Hồ Tiên Cơ lui ra mấy chục trượng, xung quanh Phương Hành trở nên trống không.
- Nhìn dáng dấp Yêu địa vẫn có nhân vật không tầm thường, con tinh tinh này tính một cái!
Lệ Hồng Y luôn ở bên cạnh yên lặng xem biến đổi trên mặt hiện ra nụ cười, sau đó nhìn về phía Tiểu Bằng Vương, tự nói:
- Con đại bàng này căn cơ vững chắc, nếu có một ngày kết thành Kim Đan, e là cũng có thể tính một cái!
Ánh mắt xẹt qua Kim Ô, lại hơi run run, cảm giác nhìn không thấu.
- Chỉ là... làm Nam Chiêm Bộ Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân, ngươi đến tột cùng suy tính ý đồ gì?
Cuối cùng ánh mắt của nàng nhìn về phía Phương Hành, lộ ra vẻ không rõ.
- Hắn điên rồi sao? Vì cái gì muốn khiêu khích Đại Thánh sơn Đạo Tử? Vốn là có thể nhờ giúp đỡ a!
Ô Tang Nhi mới Trúc Cơ cảnh, hơn nữa là con cái, gan bé, lúc này đã sắp khóc lên.
- Ta xem... Hắn... Hắn thật điên rồi...
Lần này ngay cả Tiểu Bằng Vương cũng không nhịn được run giọng, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.
- Không nên... tiểu hỗn đản này đến tột cùng muốn làm cái gì?
Chỉ có Kim Ô còn duy trì lý trí, trừng mắt nhìn chiến trường.
- Cửu Vương Tử...
Trong chiến trường, bỗng nhiên lại vang lên âm thanh của Phương Hành.
Lúc này trong chúng yêu, Cửu Vương Tử Ngao Bại chưa ra tay ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hành triển khai thủy pháp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa hắn cảm thấy việc này đã chú định, bởi vậy không có ý định ra tay, chỉ có điều nghe gia hỏa kia gọi tên của mình, nhất thời hơi nhướng mày.
Ánh mắt nhìn qua, muốn nghe người này muốn nói gì.
- Ta ngủ với tỷ tỷ của ngươi, ngươi tin không?
Phương Hành nghiêm túc nói, làm các yêu quái nghe mà ngẩn ngơ.
Chuyện này... Đây là đang mắng người sao?
Đây là đang mắng Thương Lan Hải sao?
Đây là tìm đường chết a?
Cửu Vương Tử Ngao Bại nghe xong câu nói cũng ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt lộ ra hung quang, sát khí phân tán.
Hắn đứng lên, mang theo hung khí, áo choàng tung bay, sát khí trên người như để nhiệt độ xung quanh tiến vào trời đông giá rét, ngay cả tùy tùng Thương Lan Hải ở bên cạnh cũng vội vàng lùi về sau.
- Ngươi là muốn tìm chết sao?
Trong mắt Cửu Vương Tử bắn ra sát cơ, âm thanh như hàn băng.
Người tu hành, bất luận người, yêu, quỷ, long đều sĩ diện, chịu không nổi khinh miệt, mà Phương Hành dùng lời thô tục như vậy nói với Cửu Vương Tử, từ trình độ nào đó mà nói thì giống như "tìm đường chết".
Phương Hành lại bồi thêm một câu:
- Ta thật ngủ với tỷ tỷ của ngươi...
Ầm!
Trong tâm Cửu Vương Tử Ngao Bại tức đến phát điên, rốt cục không nhịn được, vung tay lên, một cây trường thương màu xanh lam, trải rộng ngôi sao xuất hiện ở trong tay, xa xa chỉ về phía Phương Hành, tuy chưa chân chính ra tay, nhưng sát ý trên thương lại làm cho tất cả mọi người cảm giác hãi hùng khiếp vía, theo bản năng muốn né tránh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ có tai ương phủ xuống.
- Bọn ngươi lui lại, để cho ta tới lấy đầu kẻ này!
Cửu Vương Tử Ngao Bại bước vào hư không, trên thương đã có linh lực quấn quanh.
Tuy là dưới cơn thịnh nộ, nhưng hắn vẫn không muốn liên thủ với người chung quanh, muốn một người độc chiến kẻ này.
- Kìa... đầu óc ngươi bị lừa đá hả, ta thật ngủ với tỷ tỷ của ngươi...
Phương Hành tức đến nổ phổi quát.
Cửu Vương Tử đã kích động không chịu nổi, trực tiếp cầm thương đâm ra ngoài.
Đậu xanh rau má, mặc kệ có phải liên thủ với người khác hay không, trước đâm chết tên khốn kiếp này lại nói...
- Hắn đúng là điên rồi!
Kim Ô thấy Ô Tang Nhi nhìn về phía mình, trực tiếp làm ra phán đoán.