Chương 574: Vô địch chân chính
- Con mẹ ngươi, dám cản ta? Trước làm thịt ngươi!
Phương Hành bắt được Thái Thạch Si Nhi, đưa tay tát một cái, đồng thời vung Huyết Ẩm Cuồng Đao...
Ba đầu sáu tay là có chỗ tốt này, một tay bắt người, một tay tát tai, một tay vung đao chém đầu!
Thái Thạch Si Nhi bị một tát này đánh thanh tỉnh, loáng thoáng, cảm giác được mình và ba thanh cổ kiếm tâm thần liên hệ đã phai nhạt, trong lòng dâng lên tuyệt vọng, lại thấy mình bị Phương Hành bắt, Hạc sư huynh cách mình vẫn còn rất xa, tâm tư đã không có may mắn, dứt khoát ôm lấy cánh tay của Phương Hành, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt bắn ra điên cuồng:
- Ta sống trăm năm, chưa từng có người lấn ta như thế? Cùng nhau chết đi!
Nói xong nghịch chuyển chân linh, trên Kim Đan xuất hiện vô số vết nứt, khí tức kinh khủng từ trong cơ thể hắn phát ra, cùng lúc đó, thân thể của hắn phình lên, giống như sắp nổ tung...
Tự bạo Kim Đan!
Thái Thạch Si Nhi mắt thấy không may, nhưng dù sao cũng còn mấy phần cốt khí, muốn tự bạo Kim Đan, cùng Phương Hành đồng quy vu tận.
- Muốn tự bạo?
Phương Hành thấy rõ mục đích của hắn, lại chỉ hừ lạnh, vung vẩy Huyết Ẩm Cuồng Đao, trở tay chém hắn thành hai nửa.
Thái Thạch Si Nhi ngơ ngẩn, trên người sáng lên kim quang dần dần dập tắt.
Một đao kia chém qua giữa thân thể hắn, giống như đồng thời mang đi tính mạng và linh lực tăng vọt của hắn.
- Tiểu gia muốn giết ngươi, ngươi còn muốn tự bạo?
Phương Hành cười lạnh, đá thi thể qua một bên, Huyết Ẩm Cuồng Đao lóe lên huyết quang.
Trên tay Phương Hành , có thể nói vô số pháp bảo như nước chảy thay đi đổi lại, không có chỗ đặc biết gì căn bản sẽ không bị hắn lưu ở trong tay, Huyết Ẩm Cuồng Đao này hắn từ Trúc Cơ cảnh liền lưu lại, đơn giản là vì coi trọng đặc điểm của nó, rất đơn giản, đao này có thể hấp thu tinh huyết tăng lên lực lượng, một đao chém tới, không chỉ có trảm nhục thân, càng là sẽ ngay cả thần hồn cùng nhau chém chết.
Đáng thương kỳ tài Thái Thạch gia, tập trung thiên tư và khí vận ngàn năm qua, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có đã bị một đao chém giết.
Ba thanh cổ kiếm thì ông ông tác hưởng ở trên không trung, không ngừng gào thét, hình như có ý muốn bỏ chạy.
Phương Hành lại hét một tiếng:
- Các ngươi có dũng khí chạy?
Ba thanh cổ kiếm run run, lơ lửng giữa không trung, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.
Phương Hành cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy túi trữ vật của Thái Thạch Si Nhi, vẫy vẫy ba thanh cổ kiếm.
Ba thanh cổ kiếm rung động liên thanh, giống như khuất phục hung uy của hắn, do dự từ đằng xa bay tới, tự động chui vào trong túi trữ vật, thành thành thật thật ẩn giấu đi, thân kiếm kêu khẽ, thật giống như đang cầu xin tha thứ!
- Ha ha, kêu cái gì Nhan Như Ngọc Thiên Chung Túc, Hoàng Kim Ốc?
Phương Hành nhìn về phía túi trữ vật, cười ha ha nói:
- Quá khó nghe, về sau các ngươi gọi là biểu tử, dê béo và sơn trại!
Ba thanh cổ kiếm gào thét không thôi, nhưng không dám có ý kiến phản đối...
- Ngươi dám giết hắn? Ta... Ta liều mạng với ngươi!
Lúc này, một thanh âm phẫn hận tới cực điểm vang lên, một nữ tử áo đen thân người đuôi rắn hai mắt đỏ bừng, trong tiếng quát chói tai, tay cầm xà kiếm vọt tới Phương Hành, là Hắc Mộc Lĩnh Xà Vương Nữ, thấy Thái Thạch Si Nhi bị Phương Hành giết chết, nàng cực kỳ đau lòng, nhất thời không để ý tính mạng, dù chết cũng phải tìm Phương Hành báo thù.
Sưu sưu!
Xà kiếm chém ra sương mù quỷ dị, giống như giao long quấn về phía Phương Hành.
Nhưng thực lực của nàng kém xa Phương Hành thực, Phương Hành cách không phách trảm, đã đánh tan sương độc, sau đó thân hình thoắt một cái, vọt tới bên người nàng, một tay bóp cổ của nàng, áp chế linh khí toàn thân, giống như xách một con rắn chết, ba con mắt u lãnh đánh giá nàng, sát khí sâm nhiên.
- Giết ta... Ngươi đã giết hắn, sao không giết ta?
Xà Vương Nữ đối mặt Phương Hành lại không sợ, cực lực kêu to.
Phương Hành nhíu mày, đao trong tay không có chém xuống, huy vũ hai lần, lại ném Xà Vương Nữ qua một bên.
- Vừa rồi ngươi vì cứu hắn mới vây công tiểu gia, tha cho ngươi một mạng!
Xà Vương Nữ hiển nhiên không nghĩ tới tiểu ma đầu này lại sẽ tha mình một mạng, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ cừu hận, biết mình không phải đối thủ của tiểu ma đầu, không còn dám xông lên nữa, lại quát:
- Ta sẽ giết ngươi, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi, ngươi giết hắn, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng sẽ giết hết thảy người bên cạnh ngươi, để ngươi...
Lúc này tâm tư nàng tràn đầy oán độc, biết mình không báo được thù, muốn thông qua mắng chửi phát tiết hận ý trong lòng.
Nhưng Phương Hành lại nhíu mày, bỗng nhiên lăng không nhiếp một cái, lại nắm nàng ở trong tay, cười lạnh nói:
- Vậy ta giết ngươi cho xong chuyện!
Xà Vương Nữ nghẹn lời, thanh âm bỗng nhiên dừng lại.
Xùy …
Huyết Ẩm Cuồng Đao đảo qua, một cái đầu lâu bay lên không trung, biểu lộ của Xà Vương Nữ ngưng kết, thần sắc phức tạp.
Trong nháy mắt, Thái Thạch Si Nhi và Xà Vương Nữ mất mạng, tu vi của Phương Hành lại tăng hai cấp, đã là Kim Đan tầng năm.
Kim Đan tầng ba đến Kim Đan tầng bốn là bình chướng, lại không có chút khó khăn nào, nháy mắt đã qua.
Hôm nay hắn đã từ Kim Đan sơ kỳ, trực tiếp tăng đến Kim Đan trung kỳ!
Mà khí thế trên người hắn càng tràn đầy, sát khí màu đen như sợi tơ phất phới, giống như một Ma Thần.
- Tiểu ma đầu, ngươi còn muốn trốn tới đâu?
Thừa dịp này, Hạc sư huynh rốt cục đuổi theo kịp, bốc lên rất nhiều pháp ấn, lôi, sơn, hỏa, kim đều xuất hiện, phô thiên cái địa bao phủ Phương Hành, mà thẳng đến lúc này, Hồ Tiên Cơ còn theo sát sau lưng Hạc sư huynh, nàng đã nhận định cái hộ thân phù này, không có lựa chọn trực tiếp trốn chạy, sợ Phương Hành hất ra Hạc sư huynh, sẽ trở lại đuổi giết nàng.
- Hồ ly lẳng lơ, ta muốn giết ngươi, trốn ở phía sau ai cũng vô dụng!
Phương Hành xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Hồ Tiên Cơ ở sau lưng Hạc sư huynh mắng, lần này hắn không có né, mà nhắm Hạc sư huynh vọt thẳng tới, trong miệng hét lớn:
- Oắt con, truy ta đã nửa ngày, thật nghĩ ta sợ ngươi?
Lúc này Hạc sư huynh bị trí nhớ không vui kiếp trước lấn áp, lại thêm Chu Tiên Giác bị trảm ở trước mặt mình, hận ý có thể nói đạt đến điểm tới hạn, hết lần này tới lần khác trước đó một mực điên cuồng đuổi theo Phương Hành, tên này lại không chịu quay đầu chiến một trận, bây giờ thấy đối phương quay lại, trong mắt không khỏi lộ ra sát ý, quát lên:
- Thân người Ma Tướng, tà ma ngoại đạo, người người có thể tru diệt...
Ầm... hai tay nhấn một cái, trong chư pháp đầy trời, thình lình xuất hiện một mảnh phi kiếm, bị lôi quang màu xanh liên hệ, hóa thành đại trận phi kiếm, ở giữa chư pháp như ẩn như hiện, lít nha lít nhít bao phủ Phương Hành, cơ hồ trong chớp mắt, thân hình Phương Hành đã không thấy, chỉ có thể nghe được Phương Hành ở trong kiếm trận liên tục chửi mắng.
- Tiểu vương chiến khắp tứ hải, khó gặp địch thủ, lúc đầu vốn muốn đi lãnh giáo Thần tử Thánh nữ ở Thần Châu cùng đám La Hán Bồ Tát ở Ma Uyên, hôm nay vừa vặn bắt ngươi khai đao, lãnh giáo xem phải chăng lợi hại như trong truyền thuyết...
Lại có một người cầm long thương chậm rãi đi tới, là Cửu Vương Tử Ngao Bại, trước đây Phương Hành săn giết các Đạo Tử, hắn một mực thờ ơ lạnh nhạt, đến lúc này mới tay cầm long thương, chậm rãi đi tới, tới trước chỗ Thái Thạch Si Nhi phơi thây, có chút ngừng chân, nhìn thoáng qua hảo hữu, mí mắt cụp xuống, sau đó ngẩng đầu lên.
- Con mọt sách, ta báo thù giúp ngươi, cũng coi như không thẹn lương tâm...
Dứt lời, ánh mắt của hắn phát lạnh, thân hình hóa ra hư ảnh một ma vật Chân Long chín đầu, long thương trong tay thì khí tức nở rộ, khí thế như cạo xương, để cho người ta không dám tranh phong, thân hình khẽ động, trực tiếp nhào vào trong kiếm trận, những nơi trường thương đi qua, cuốn bay tất cả phi kiếm và khói lửa, tạo thành một thông đạo tương tự chân không.
Một đầu khác trong thông đạo là Phương Hành!
Cửu Vương Tử chiến khắp tứ hải, cùng thế hệ vô địch kia, bây giờ rốt cục thi triển bản lĩnh thật sự!
Ầm ầm!
Hư không run rẩy, thủy hỏa cùng sinh, thiên địa cuốn ngược, tinh thạch nổ tung, một trận đại chiến kịch liệt chân chính triển khai.
- Oa nha nha...
Phương Hành kêu to, vung vẩy các loại binh khí đón lấy Cửu Vương Tử và Hạc sư huynh, sáu cánh tay múa thành máy xay gió, không bao lâu, ba người lăn lăn lộn lộn, đã đấu không dưới trăm chiêu, từ đông đánh tới tây, từ trên đánh xuống dưới, cũng không biết đánh nát bao nhiêu vẫn thạch, xé rách gần hết hư không, ác đấu khốc liệt để chúng yêu vây xem sắc mặt tái xanh, âm thầm kêu khổ...
Vừa rồi tiểu quỷ kia ở dưới Cửu Vương Tử và Hạc sư huynh xuất thủ, là hoàn toàn không có sức đánh một trận, sao bây giờ lợi hại như vậy?
Mà sau khi tiểu quỷ này biến hóa ba đầu sáu tay, giết Đạo Tử Yêu tộc như đồ gà làm thịt chó, cho thấy thực lực khó có thể tưởng tượng, Hạc sư huynh và Cửu Vương Tử vẫn còn có thể ngăn cản được hắn, thực lực của hai người này lại cao đến mức nào?
Thế hệ trẻ tuổi của Yêu tộc, so sánh với đệ tử Thương Lan Hải và Thần Châu, chênh lệch lại lớn như vậy?
Đám người Kim Ô, Không Không Nhi, Lệ Hồng Y đứng ngoài quan sát, trong lòng cũng âm thầm chấn kinh, một là kinh Sát Sinh đại thuật hung bạo, hai là kinh đại chiến kịch liệt, mặc dù chỉ có ba người, nhưng so với vừa rồi cửu tử vây công, vậy mà chỉ mạnh không yếu, đây là bởi vì vừa rồi Hạc sư huynh và Cửu Vương Tử xuất thủ, Phương Hành đã không còn sức đánh trả, cục diện đã định, nên mặc dù hai người đằng đằng sát khí, lại không có thi triển tuyệt kỹ, không giống lúc này hoàn toàn không có giữ lại xuất thủ.
Mà Phương Hành, lúc này ác chiến thật lâu, vẫn còn độc chiến hai đại cao thủ, toàn lực tương bác, không rơi vào thế hạ phong, thực sự là...
- Hai hỗn đản các ngươi vây công tiểu gia, còn biết xấu hổ hay không?
- Cửu Vương Tử, con mẹ ngươi không phải mỗi ngày đều rất uy phong sao? Có bản lĩnh cùng tiểu gia đơn đấu...
- Đã sớm nghe nói thế hệ Long tộc này các ngươi đều là tạp chủng, hiện tại xem xét quả nhiên không sai...
Một bên đại chiến một bên quát mắng, đừng nói Cửu Vương Tử, ngay cả người ngoài nghe cũng tái mặt.
Bản lĩnh mắng chửi người của tiểu ma đầu quả nhiên vẫn là số một a...