Chương 573: Đại sát bốn phương
Trong tiếng cười lớn, thân hình Phương Hành một khắc không ngừng, hắc kiếm, Hoàng Kim Kích, Thủy Hỏa Côn, Huyết Ẩm Cuồng Đao múa như quạt gió, chôn vùi thuật pháp của Hạc sư huynh, đánh tan khói độc của Xà Vương Nữ, đập bay cổ kiếm của Thái Thạch Si Nhi, đồng thời đánh bay kiếm khí của Hồ Tiên Cơ và Vô Ảnh Sơn Đạo Tử đánh lén, giống như Ma Thần, chỗ công kích nhắm tới, không người dám tranh phong.
Ba đầu bảy mắt quét về phía không trung, đã tuyển được mục tiêu kế tiếp, là Tử Vụ Hồ Đạo Tử bị trọng thương, hành động bất tiện, lúc này hắn đang chuẩn bị thoát ly chiến cuộc, Phương Hành cười ha ha, Kim Sí lơ lửng, thân hình như khói lướt tới, đánh tan tất cả công kích bao phủ, vọt về phía con cá chép kia.
- Ngươi... Ngươi dám giết ta... muốn dẫn phát Yêu giới đại loạn sao?
Tử Vụ Hồ Đạo Tử sợ vỡ mật, ra sức trốn chạy, cũng khó có thể nhanh hơn Phương Hành, đành phải hoảng sợ hét lớn.
- Trước ngươi vây giết tiểu gia, cũng không sợ dẫn phát Yêu giới đại loạn, ta lại sợ cái gì?
Phương Hành quát lạnh, toàn không thèm để ý Tử Vụ Hồ Đạo Tử uy hiếp, Huyết Ẩm Đao chém xuống.
Tử Vụ Hồ Đạo Tử bị dọa sợ, hắn thình lình phát hiện tiểu ma đầu kia hoàn toàn không để ý Yêu tộc đại loạn uy hiếp, vốn ngay cả hắn và đám người Hồ Tiên Cơ, thời điểm chuẩn bị giết chết Phương Hành cũng rất kiêng kị, nhưng bởi vì cảm giác phương mình chiếm đại thế, mới dám làm ra quyết định như vậy, trong lòng cũng an ủi mình, dù sao giết chết Phương Hành, có khả năng sẽ đối địch với Cô Nhận Sơn, nhưng Cô Nhận Sơn lại ngang ngược, cũng không thể đồng thời đối phó các mạch liên thủ.
Nhưng tiểu ma đầu này lại khác bọn hắn, hắn không lo lắng khai chiến hay đại loạn gì cả...
Kẻ này khí thế hung ác, lại thêm vừa rồi hắn chém giết Chu Tiên Giác, để Tử Vụ Hồ Đạo Tử cảm nhận được sát cơ rõ ràng, nhất thời can đảm vỡ nát, kéo lấy thân thể bị trọng thương, phi thân vọt về phía Cửu Vương Tử, vẻ mặt khẩn cầu, hi vọng Cửu Vương Tử có thể cứu mình một mạng...
Nhưng Cửu Vương Tử thấy Tử Vụ Hồ Đạo Tử vọt tới mình lại nhíu mày, không có xuất thủ.
Nhìn bộ dạng của hắn, dường như chờ Phương Hành chém giết Tử Vụ Hồ Đạo Tử.
Tử Vụ Hồ Đạo Tử hốt hoảng kêu to, bay lướt ra không đến hai mươi trượng, Phương Hành đã vọt tới, vung đao chém xuống!
Oanh!
Trong mắt Tử Vụ Hồ Đạo Tử lóe lên vẻ tuyệt vọng, không còn trông cậy vào Cửu Vương Tử cứu mạng, quay lại liều mạng chống lên một lớp bình phong.
Chỉ tiếc, dạng bình phong này ở dưới đao của Phương Hành cơ hồ không có bất kỳ tác dụng gì, trực tiếp bị đánh nát, huyết ảnh giống như thác nước từ trên trời giáng xuống, điên cuồng rót vào thân thể tàn phế của Tử Vụ Hồ Đạo Tử, đường đường Đạo Tử nhất mạch, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, đã hóa thành một đoàn huyết vụ, thân thân và thần hồn đồng thời bị một đao kia mạt sát...
Mà trên đỉnh đầu Phương Hành, hư cảnh Kim Đan hiển hóa lần nữa, lăng không quay tít một vòng, trên thân lại thêm một đạo Đan quang, linh khí bức người.
Kim Đan của Phương Hành linh quang đại thịnh, thình lình đã từ Kim Đan tầng hai, đột phá tới Kim Đan tầng ba.
- Thống khoái!
Phương Hành cất tiếng cười to.
Cách đó không xa, trên mặt Cửu Vương Tử lộ ra nụ cười lạnh lùng, tựa hồ rất hài lòng khi đối phương đại khai sát giới.
- Tiểu ma đầu, đến đánh với ta một trận!
Phía sau có người quát lớn, lại là Hạc sư huynh mặt đầy phẫn nộ gào thét đuổi theo.
Hai đại cao thủ trong sân, Cửu Vương Tử thì thờ ơ lạnh nhạt, Hạc sư huynh lại một lòng muốn giết Phương Hành, đuổi theo thật chặt.
- Bằng cái gì? Ngươi đuổi theo ta a...
Phương Hành tránh đi công kích của Hạc sư huynh, quay đầu làm cái mặt quỷ... Ba cái đầu đồng thời trợn mắt le lưỡi, đây là mặt quỷ thật a... sau đó nhằm về phía khác.
Đã quyết định đại khai sát giới, hắn không muốn bị Hạc sư huynh cuốn lấy.
Cũng may tuy thực lực của Hạc sư huynh kia mạnh, nhưng không phải loại tu nhục thân, ngẫu nhiên có thể sử dụng thuật pháp triển khai tốc độ, nhưng ở trong chiến cuộc hỗn loạn, liền lộ ra nhược điểm của hắn, nếu đứng ở một chỗ, cùng người thong dong đấu pháp, có thể phát huy ra thực lực khủng bố, nhưng bây giờ Phương Hành giống như cá trạch, cố ý tránh hắn, chỉ kích hắn giận sôi lên, hoàn toàn phát huy không ra thực lực của mình, lực lượng nhục thân không đủ, ngay cả cái bóng của Phương Hành cũng sờ không thấy.
- Tiếp chính là ngươi!
Ánh mắt của Phương Hành đảo qua, đột nhiên rơi vào trên người Hồ Tiên Cơ.
Kim Sí vung vẩy, sát khí như hồng, phóng về phía Hồ Tiên Cơ, con hồ ly kia đã bị hù hồn phi phách tán, hai tay quét qua, vẽ ra một đạo Hồ Thần Hỏa ngăn cản Phương Hành, mình thì quay đầu bỏ chạy, hơn nữa chạy trốn còn rất có chương pháp, thân hình quay tít một vòng, vọt tới sau lưng Vô Ảnh Sơn Đạo Tử, sau đó lại trượt đi, vọt về phía Hạc sư huynh.
Nàng không ngốc, đã nhìn ra chủ ý của Phương Hành lúc này, nên cố ý trốn ra sau lưng Hạc sư huynh.
Bất quá này lại hại Vô Ảnh Sơn Đạo Tử chấn kinh, quát to một tiếng “Hồ ly lẳng lơ hại ta”...
Trong nháy mắt hắn hóa thành năm con chuột, chia năm phương hướng khác nhau trốn chạy.
Nhưng Phương Hành cười hắc hắc, mắt dọc quét qua hư không, phá diệt hết thảy hư nịnh, lấy tay chụp vào hư không, thình lình từ trong đó nắm Vô Ảnh Sơn Đạo ra, con chuột tinh này bị dọa điên rồi, liên tiếp kêu to:
- Đạo hữu tha mạng, ta nguyện dâng hết thảy cơ duyên chuộc mạng...
- Gọi đại gia!
Phương Hành mặc kệ hắn, vung đao, đồng thời trong miệng hét lớn.
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử không chút do dự:
- Gia gia tha mạng...
- A? Lại thêm bối phận?
Phương Hành khẽ giật mình, cảm giác con chuột này là nhân tài có thể đào tạo...
Đao trong tay không có rơi xuống, mà vung cước đá bay đối phương ra ngoài, quay đầu nhìn Hạc sư huynh đuổi tới, không khỏi cười ha ha khiêu khích, quay đầu tìm mục tiêu khác.
- Buộc hắn trở lại cùng Hạc sư huynh chiến một trận!
Đối diện đột nhiên có ba thanh cổ kiếm đâm tới, rõ ràng là Thái Thạch Si Nhi ra tay, muốn bức Phương Hành trở lại.
Kẻ này đã nhìn ra, sau khi Phương Hành biến hóa ba đầu sáu tay, thực lực đáng sợ, chúng Đạo Tử ở dưới tay hắn không chịu nổi một kích, một khi bị hắn để mắt tới, đây là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, có thể cùng hắn so chiêu, đoán chừng chỉ có Thần Châu Hạc sư huynh và Cửu Vương Tử, nhưng Cửu Vương Tử thấy Phương Hành săn giết các Đạo Tử, lại không có ý ngăn trở, ngược lại cực kỳ vui vẻ, hắn và Cửu Vương Tử có chút quan hệ, đã đoán được người này ước gì Yêu tộc nội chiến, Phương Hành giết Yêu tộc Đạo Tử càng nhiều, hắn càng vui vẻ.
Kể từ đó, nơi này duy nhất có thể ngăn Phương Hành chính là Hạc sư huynh, nhưng tiểu ma đầu cực kỳ thông minh, không cùng Hạc sư huynh chính diện giao chiến, mà săn giết những Đạo Tử khác, kể từ đó mọi người còn không bị hắn giết sạch?
Nghĩ như vậy, Thái Thạch Si Nhi liều mạng, không né không tránh, mà phi thân vọt tới, khống chế cổ kiếm muốn bức Phương Hành trở lại chiến với Hạc sư huynh, kém nhất cũng phải cuốn lấy hắn, để Hạc sư huynh có thời gian chạy đến...
Lúc này hắn đã có ý liều mạng, cắn đầu lưỡi, phun máu tươi lên ba thanh cổ kiếm, tăng uy lực của bọn nó.
Vô luận như thế nào, cũng phải ngăn đối phương mấy hơi!
Ông…
Ba thanh cổ kiếm rung động ra ba đạo gợn sóng, kiếm khí cực thịnh, từ không trung bay lượn đến, chém thẳng tới Phương Hành.
- Lại là các ngươi?
Phương Hành nhìn thấy ba thanh cổ kiếm này, không khỏi hung thần ác sát quát to.
Đồng thời hắc kiếm trong tay cũng rít gào, ong ong chiến minh, giống như đang gầm thét.
Ba thanh cổ kiếm này, vừa rồi thời điểm Phương Hành bị cửu tử áp chế, giống như bị khinh bỉ nhiều lần được xoay người, rắn rắn chắc chắc chém Phương Hành rất nhiều lần, thậm chí uy lực để Thái Thạch Si Nhi cảm giác ba thanh cổ kiếm mạnh hơn ngày xưa ba thành, cực kỳ thuận buồm xuôi gió, đây cũng là nguyên nhân hắn có dũng khí ngăn Phương Hành.
Nhưng hắn không nghĩ tới, lúc kia khác, bây giờ khác, vừa rồi Phương Hành bị áp chế, ba thanh cổ kiếm cực kỳ mãnh liệt, nhưng lúc này Phương Hành biến hóa ba đầu sáu tay, chém giết không ai địch nổi, khí thế hung ác càng tăng vọt, so với lần thứ nhất đập ba thanh cổ kiếm còn hung hơn rất nhiều lần, ngay cả hắc kiếm cũng nổi giận đùng đùng, tựa hồ muốn đập ba thanh cổ kiếm này thành mảnh vỡ.
Cũng chính là nguyên nhân này, Thái Thạch Si Nhi ngơ ngác phát hiện, ba thanh cổ kiếm vừa rồi cực kỳ hung mãnh, lúc này... lại sợ!
Ba thanh cổ kiếm lại sợ!
Rõ ràng đã vọt tới trước mặt Phương Hành ba trượng, nhưng bất ngờ ngừng lại.
Thân kiếm kêu khẽ, giống như thương lượng có nên tiếp tục đâm ra hay không...
- Ha ha ha ha...
Phương Hành thì bị một màn này chọc cười, cười ha ha, vung vẩy binh khí đập bay ba thanh cổ kiếm, sau đó vồ về phía Thái Thạch Si Nhi, con mọt sách này vốn không giỏi cận chiến, lại thêm ba thanh cổ kiếm quỷ dị làm hắn không tưởng được, phản ứng chậm chạp, nên bị Phương Hành nắm trong tay, muốn phản kháng cũng không có cơ hội.
Mà ba thanh cổ kiếm, trơ mắt nhìn chủ nhân bị bắt, lại ngơ ngác bay trên không trung, hoàn toàn không có ý tứ cứu viện.
Thái Thạch Si Nhi vẫn đang liều mạng bấm pháp quyết, cả người gần như sắp hỏng mất...
- Nhan Như Ngọc, Thiên Chung Túc, Hoàng Kim Ốc... Các ngươi làm sao vậy?