Chương 576: Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ
Cửu Vương Tử Ngao Bại thật là một người kiêu ngạo, hoặc là nói rồng kiêu ngạo, cho nên hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không rõ, tiểu ma đầu kia rõ ràng có thực lực một người độc đấu với hắn và Hạc Linh Tử, vì cái gì còn thi triển quỷ kế như vậy, hắn thấy, âm mưu quỷ kế chỉ có kẻ yếu ở dưới tình huống lực lượng không đủ mới sẽ sử dụng, mà tiểu ma đầu này mặc kệ có bao nhiêu chán ghét, cũng tính là cường giả có thể vào pháp nhãn của hắn, ngươi lại chơi quỷ kế là có ý gì?
Phương Hành thì cũng nghĩ không thông... sao lại ngốc như vậy?
Có thể nhẹ nhàng chiến thắng, ai còn muốn đơn đấu?
Sau khi tu thành Sát Sinh đại thuật, hắn sớm đã tâm hoài quỷ thai, vì cảm ngộ đại thuật, hắn một người đơn đấu cửu tử phạt ma, thực quá sức ủy khuất mình, hắn không có hào tình vạn trượng độc chiến quần hùng gì, cảm thấy đám khốn kiếp này liên thủ đánh mình là quá khi dễ người... các ngươi đã khi dễ tiểu gia, vậy tiểu gia cũng hảo hảo khi dễ các ngươi.
Cũng chính là nguyên nhân này, thời điểm cùng Hạc Linh Tử và Cửu Vương Tử ác chiến, hắn phát hiện muốn thu thập hai người này cũng không dễ dàng, liền rất tự nhiên động tâm tư, ẩn ẩn phân ra một tia thần hồn, truyền âm cho Kim Ô và Không Không Nhi, an bài kế hoạch này, Kim Ô nghe theo, nhưng Không Không Nhi có chút do dự, cảm giác cử động này quá vô sỉ.
- Ngươi không phải nói muốn giúp ta một chuyện sao?
- Vừa rồi ngươi bảo ta xuất thủ vây công ngươi, về sau lại mượn binh khí của ta, tính ra ta đã giúp ngươi hai lần, ngươi còn nợ ta một cái!
- Vậy coi như ta lại thiếu ngươi một việc...
- Không giúp, cử động này truyền đi quá mất mặt!
- Đậu phộng ngươi cái hầu tử này, quá không nể mặt mũi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giúp chuyện này?
- Ta chính là Đại Thánh Sơn Đạo Tử, vô luận như thế nào cũng sẽ không làm sự tình vô sỉ như vậy!
- Ta quyết định làm một vố lớn, phân ngươi một phần, như thế nào?
- Một phần là bao nhiêu?
- Rất nhiều!
- Thành giao!
Giao lưu cực kỳ đơn giản, cái hố nhằm vào Cửu Vương Tử đã chuẩn bị xong.
Cử động này thật vượt ra quá nhiều người đoán trước, thậm chí Ô Tang Nhi, Ô Nhất Điển thậm chí Tiểu Bằng Vương, cùng Lệ Hồng Y một mực ở bên cạnh quan chiến cũng không nghĩ tới, thì càng không cần phải nói những người khác, Cửu Vương Tử quá kiêu ngạo... Đương nhiên theo Phương Hành đây chính là ngốc... cho nên trong nháy mắt bị trọng thương, chín cái đầu bị chém năm cái...
Mà Phương Hành, Không Không Nhi, Kim Ô chiếm tiện nghi còn không tha, còn muốn ra sức đánh chó, à không, đánh rồng rơi xuống nước, theo sát đuổi theo, ba người vây Cửu Vương Tử vào giữa, quơ gậy quơ kích, kiếm dao chặt trảm, đánh quên cả trời đất, trong lúc nhất thời, Cửu Vương Tử ngay cả cơ hội chữa thương cũng không có, liên tục gào thét, trên người bắn đầy long huyết, vừa biệt khuất vừa phẫn nộ...
- Vô sỉ đến cực điểm!
Hạc Linh Tử rốt cục phản ứng lại, mang theo lửa giận vạn trượng công tới, giải vây cho Cửu Vương Tử.
Hắn cũng rất phiền muộn, vốn đã chuẩn bị hết thảy, vậy mà biến thành bộ dáng này!
Nếu Cửu Vương Tử bị ba tên này làm thịt, hoặc đánh mất đi chiến lực, hắn cũng khó tránh tử nạn.
- Làm hắn!
Phương Hành quay đầu nhìn Hạc Linh Tử, hét lớn một tiếng, Không Không Nhi và Kim Ô phối hợp, ba người lập tức bay ngược ra, quần ẩu Hạc Linh Tử, động tác phối hợp cực kỳ tốt, Hạc Linh Tử bị dọa sợ, vội vàng khống chế sơn pháp cản ở trước người ngăn cản Phương Hành, thanh lôi trong miệng bức Không Không Nhi lui lại, tay nắm kiếm quyết, biến ảo kiếm trận bao phủ Kim Ô.
Trong nháy mắt, phản ứng của hắn cũng tính rất nhanh, ngăn trở công kích của đối phương, kiên quyết không cho kẻ này cận thân, đối với Không Không Nhi thì bức lui, mà đối với Kim Ô thì nổi lên sát tâm, Cửu Vương Tử thụ thương đã khiến cho hắn mơ hồ cảm giác cục diện không thích hợp, bởi vậy vừa ra tay liền chọn Kim Ô, muốn trước giải quyết đối thủ yếu nhất kia, lấy được tiên cơ.
Chỉ bất quá hắn không nghĩ tới, mình vẫn còn có chút coi thường Kim Ô, tốc độ của tên này không phải trưng cho đẹp, kiếm ý đầy trời bao phủ qua, cũng khiến cho Kim Ô nổi lên chân hỏa, "Oa" một tiếng, thân hình hóa thành lưu quang, xuyên thẳng qua phi kiếm, không một đạo phi kiếm nào có thể đụng được nó, trong chốc lát cướp đến phía sau, một kích đâm tới.
- Thuần Dương Hỏa...
Hạc Linh Tử thấy Kim Ô mất đi bóng dáng, trong lòng nhất thời hiện lên cảnh giác, trong lúc nhất thời còn không kịp nghĩ kĩ, liền hô quát xuất thủ, tay bắt pháp quyết, từng đạo từng đạo hỏa diễm thiêu đốt dấy lên, một mực bao phủ bản thân, ở dưới cực tốc của Kim Ô, mặc dù hắn bắt không đến quỹ tích, nhưng lại vận chuyển Thuần Dương Hỏa, để tránh gia hỏa kia đánh lén.
- Phản ứng rất nhanh nha...
Kim Ô cũng nổi lên hung ác, trong khoảng điện quang hỏa thạch, không chút nghĩ ngợi, há mồm phun ra một đạo kiếm quang.
Đạo kiếm quang kia xanh biếc, hư không mờ mịt, vút không không dấu vết, lại giống như ẩn chứa khí tức đại đạo...
Sưu...
Nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, kiếm quang lướt qua, chém xuống cánh tay trái của Hạc Linh Tử, nếu như cắt đậu hũ.
Ở bên người Hạc Linh Tử, sớm đã hiện đầy Thuần Dương Hỏa, binh khí hoặc pháp thuật bình thường công kích, tiến vào phạm vi Thuần Dương Hỏa, sớm đã bị nóng chảy hoặc bắn ngược, hoặc chôn vùi, nhưng kiếm quang kia lại giống như từ chân trời bắn đến, không chút đấu vết, dễ dàng chém vào hỏa diễm, một kiếm cắt đứt cánh tay trái của Hạc Linh Tử, sau đó dạo qua một vòng, bay trở về trong miệng Kim Ô.
Nếu không phải Hạc Linh Tử phản ứng nhanh, kịp thời tránh qua nửa người, chỉ sợ đã bị chém thành hai nửa...
Máu tươi bắn tung toé, tất cả mọi người ngây ngốc, bị một màn này dọa run rẩy.
Ngay cả Hạc Linh Tử cũng kinh hãi, lảo đảo lui lại mấy bước, vội vàng vận chuyển mộc ý chữa thương, nhục thân giống như cây gỗ, nhanh chóng khỏi hẳn, chỉ là trên mặt hoảng sợ lại nhất thời khó tan!
Con quạ kia làm sao lợi hại như vậy?
Hạc Linh Tử tự nghĩ đã lý giải thực lực của các Đạo Tử không sai biệt lắm, có thể vào mắt hắn, chỉ có Đại Thánh Sơn Đạo Tử Không Không Nhi, Thái Thạch gia Đạo Tử Thái Thạch Si Nhi, Cô Nhận Sơn Tiểu Bằng Vương và U Minh sơn Cửu Đầu Tiểu Thánh mà thôi, ngay cả đám người Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Hồ Tiên Cơ cũng không bị hắn để vào mắt, thì càng không cần phải nói Kim Ô, hắn căn bản không nhìn a.
Nhưng hắn không nghĩ tới, chính là con quạ đen mình không nhìn kia, vừa rồi xém chút đã giết chết mình.
Chẳng lẽ con quạ đen này vẫn luôn giấu tài, ẩn giấu thực lực sao?
- Ha ha ha ha... Oa oa oa oa...
Kim Ô phun ra đạo kiếm quang kia, đã bay trở về trong mồm nó, nhìn thấy Hạc Linh Tử mất một cánh tay, nó cũng sợ ngây người, nửa ngày sau mới mừng rỡ như điên cười ha hả, nhìn Ô Tang Nhi kêu to:
- Tang nhi Tang nhi mau nhìn, biểu ca mãnh liệt không? Con mẹ nó, ta trực tiếp tháo một cánh tay của tiểu tử Thần Châu kia a?
- Đây là Kiếm Thai từ Kiếm Trủng lưu truyền ra? Uy lực quả nhiên kinh khủng, khó trách bên Thần Châu...
Lệ Hồng Y thấy cảnh ấy, cũng kinh hãi đến ánh mắt sáng lên.
Ô Tang Nhi thì khẩn trương giơ chân kêu to:
- Biểu ca, cẩn thận đằng sau...
Kim Ô hưng phấn như điên quay đầu, nhất thời bị hù đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi Cửu Vương Tử bị hắn và Không Không Nhi đánh lén đả thương, thình lình lại lao đến, đầu rồng dữ tợn, hung hăng cắn tới, thế tới quá nhanh, hắn nhất thời không quan sát, đã bị Cửu Vương Tử xông tới gần bên người, vội vàng "oa oa" gọi bậy, giương cánh bay nhanh...
Rống...
Cửu Vương Tử hóa ra nguyên hình giận dữ, cả đời chưa ăn qua thiệt thòi lớn như vậy, hận ý với Kim Ô và Không Không Nhi thậm chí đã vượt qua Phương Hành, lúc này hóa ra bản tướng, muốn ăn con quạ đen kia, nhưng đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một chưởng đặt ở trên đầu rồng, ngạnh sanh đập đầu rồng chúi xuống dưới.
- Hỗn đản, ban đầu ở bên ngoài đâm Kim gia hai thương, thật nghĩ ta sợ ngươi?
Kim Ô nhẹ nhàng thở ra, muốn phun kiếm quang, chém về phía Cửu Vương Tử.
- Kim Lục Tử, kiếm thai của ngươi nuôi không đến mười năm, tốt nhất đừng vận dụng quá nhiều!
Người đến đưa tay bóp miệng Kim Ô, cau mày khuyên bảo, chính là Phương Hành kịp thời chạy đến cứu giúp.
- Tốt, Kim gia lấy đại kích đập hắn!
Kim Ô cực kỳ tin tưởng Phương Hành, quả nhiên không còn phun ra kiếm quang, vung vẩy đại kích cùng Phương Hành vây giết.
Oanh oanh oanh oanh…
Ác chiến lần nữa bắt đầu, chỉ bất quá vừa rồi ba người đại chiến bây giờ biến thành năm người, lúc đầu Phương Hành bị người vây công lại thành bên nhiều người, mà Hạc Linh Tử và Cửu Vương Tử nguyên bản dĩ dật đãi lao, lúc này đều bị thương không nhẹ, tình huống của trận đại chiến này đã quay ngược, bên Phương Hành đã hoàn toàn chiếm thượng phong, giết đối thủ không có chút lực ngăn cản nào.
Lúc này chúng yêu ở xa xa cũng phản ứng lại, yêu tu bình thường đã bị dọa bể mật gần chết, Hồ Tiên Cơ và Vô Ảnh Sơn Đạo Tử đều xa xa trốn đi, nhìn qua chiến trường, mặc dù đều không có hảo ý với đám người Phương Hành, nhưng thấy bọn họ chiếm cứ thượng phong, lại không dám nhẹ nhàng gia nhập chiến cuộc, chỉ ở một bên quan sát, thậm chí có người đánh chủ ý tới Ô Tang Nhi.
Lúc này lại là thời điểm Tiểu Bằng Vương trêu đùa uy phong, phi thân lên, hiển hóa ra bản tướng, rõ ràng là một con đại bàng kim vũ lập lòe, khí thế hung ác, ánh mắt lạnh lùng quét qua chúng yêu, nhất thời chấn nhiếp chư yêu, không ai dám tùy tiện tiến lên.
Ô Nhất Điển thì ngồi xổm ở trước khoang thuyền, ai tới gần thì sẽ liều mạng.
- Hộ chủ!
Ở dưới loại tình huống này, Yêu Tướng Hải tộc theo Cửu Vương Tử tiến vào Yêu Đế Các cùng nhau xông lên, bọn hắn không thể không ra tay, dù sao nếu như Cửu Vương Tử chết, bọn hắn cũng không sống được, chỉ có thể cắn răng xông vào chiến trường.
Đột nhiên Phương Hành cất giọng hét lớn:
- Tất cả hỗn đản nghe cho tiểu gia, hiện tại tất cả bảo bối trong Yêu Đế Các đều là của ta, nếu người nào ngoan ngoãn giao ra, tiểu gia ta còn có thể lưu lại cho ngươi một thành, nhưng nếu ai dám lộn xộn, tiểu gia ngay cả quần cộc cũng lột... Không tin các ngươi có thể thử một chút!