Chương 578: Yêu điện mở ra
Ánh mắt Lệ Hồng Y nhẹ nhàng quét qua đám người Phương Hành, cuối cùng nói tiếp:
- Thời điểm rời Yêu Đế Các sắp đến, Hạc sư huynh và Cửu Vương Tử nhất định không chịu cam tâm ăn cái thiệt thòi này, lại thêm trong Yêu điện có không ít cơ duyên, chắc hẳn bọn hắn cũng không cam tâm bỏ lỡ, mà bằng bản lãnh của bọn hắn, nói thực, hôm nay nếu bằng bản lĩnh thật sự ngạnh công, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng, sau đó chờ bọn hắn chửa khỏi thương thế, Thanh Khâu Sơn Hồ tiên tử và Đạo Tử Vô Ảnh Sơn bị ngươi dọa cho bể mật gần chết tỉnh thần lại, lại liên hợp với đám Yêu tộc vừa rồi bị ngươi ăn cướp, thì thắng bại còn chưa biết...
Nói đến chỗ này, lại nhẹ nhàng thở dài nói:
- Nghiêm trọng hơn là, Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Thái Thạch Si Nhi, Hắc Mộc Lĩnh Xà Vương Nữ, cùng Chu sư đệ của ta, đều bị ngươi giết chết, trong bọn họ bất kỳ người nào chết, cũng có thể dẫn phát đại loạn ngập trời, huống chi ngươi một hơi giết bốn cái? Ta thực rất muốn biết, ngươi chuẩn bị đối phó phiền phức phía sau như thế nào!
Nghe câu nói này, ngay cả Ô Tang Nhi và Tiểu Bằng Vương cũng nhìn về phía Phương Hành.
Cái này cũng là lời nói thật, vừa rồi giết thoải mái, nhưng nghĩ đến phiền phức phía sau, thật đúng là để người đau đầu.
Phương Hành lại không có chút khẩn trương, cười hì hì nói:
- Ngươi muốn giúp ta mà nói, cái kia chẳng phải không thành vấn đề?
Lệ Hồng Y bất đắc dĩ cười nói:
- Nói thật, ta thật rất muốn giúp ngươi, nhưng ta không dám, thật vất vả mới đứng vững gót chân ở Thần Châu, nếu lần này giúp ngươi, trước đây tích lũy sẽ nước chảy về đông, ngươi đừng làm khó ta!
- Vậy thì không có biện pháp, đi một bước nhìn một bước a!
Phương Hành lơ đãng cười cười, đứng lên, duỗi người một cái, quay đầu nhìn Yêu điện to lớn nói:
- Nghe nói trong điện này có không ít cơ duyên đúng không? Lúc nào có thể mở ra?
Đến bây giờ còn quan tâm yêu bảo bối trong điện...
Ô Tang Nhi có chút bó tay rồi, nhưng thấy hắn hỏi, cũng chỉ có thể thành thành thật thật nói cho hắn biết:
- Thời gian cũng sắp đến, bất quá không cần nghĩ kế sách giải quyết phiền phức phía sau sao? Trước khi tiến vào Yêu điện, ngược lại không ai cùng chúng ta đoạt cái gì, bất quá vô dụng a, nếu sau đó bị mọi người tìm tới cửa, chúng ta cầm lại nhiều cơ duyên...
Vừa nghĩ tới sự tình phía sau trong lòng liền sợ hãi, không có tiếp tục nói hết.
Ngụ ý tự nhiên là, nếu mạng nhỏ bị mất, cầm lại nhiều cơ duyên cũng vô ích.
Nói thực, trước đó bởi vì Phù Tang Sơn yếu thế, trong mắt những người sống thận trọng như nàng, Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Thái Thạch Si Nhi thậm chí Xà Vương Nữ, đều là đại nhân vật không chọc nổi, lại càng không cần phải nói Thần Châu Chu Tiên Giác, Phương Hành một hơi xử lý bốn người, đây đã là đại họa, chỉ sợ Cô Nhận Sơn cộng thêm Căn Bá cũng không thể hóa giải thù oán này.
- Sự tình đi ra ra ngoài lại nói, trước tiến vào Yêu điện tìm bảo bối!
Phương Hành không thèm để ý, hắn dùng không ít đan dược bổ sung linh lực, đã trở nên sinh long hoạt hổ, hứng thú bừng bừng đi tới trước Yêu điện, ngửa đầu đánh giá cung điện khổng lồ trôi nổi giữa không trung, điện này thực quá cao, dù lấy tu vi Kim Đan trung kỳ hiện tại của hắn, cũng có thể cảm giác được đè nén mãnh liệt, đó là một loại khí tức của Chân Tiên.
Đám người Lệ Hồng Y thấy thế, đều có chút nhíu mày, muốn khuyên, lại không biết nên nói từ đâu.
- Người này thật là không tim không phổi, làm việc chỉ bằng lá gan, thành sự lại dựa vào vận khí sao?
Thậm chí ở trong lòng Lệ Hồng Y, cũng ẩn ẩn hiện lên cảm giác như vậy, nhưng nghĩ lại, bằng những việc mà tiểu quỷ này làm ở Nam Chiêm Bộ Châu, lại không giống như loại chỉ bằng vận khí tung hoành thiên hạ...
Trong lòng trải qua thiên nhân giao chiến, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trong lòng nàng, không thể nhìn thấy Phương Hành nhất cổ tác khí đánh bại Hạc sư huynh và Cửu Vương Tử liên thủ, cảm giác thực lực của hắn cuối cùng vẫn kém một chút, nếu tâm tư trí kế lại không có chỗ hơn người, như vậy hắn kém hơn nhân tuyển mà mình suy nghĩ một bậc, dù đi Thần Châu, chỉ sợ cũng không có tác dụng quá lớn, uổng phí hết mong đợi của mình mà thôi.
Loại suy nghĩ này, cũng không phải bởi vì nàng xem thường Phương Hành, mà vì những người ở Thần Châu kia thật quá đáng sợ!
Mọi người nghỉ ngơi một lát, cũng đã chờ đến giờ Tý, trong Yêu điện một mực yên lặng như một cái mộ, rốt cục truyền ra thanh âm cơ quan rợn người, trong lòng mọi người nhất thời kích động, nhao nhao nhảy lên không nhìn Yêu điện, chỉ nhìn thấy trên cửa chính của Yêu điện, bắt đầu có linh quang lưu động, sau đó rất nhiều phù văn dần dần hiển hóa, có cấm chế nào đó đã mở ra.
Rắc rắc rắc...
Mấy hơi sau, đại môn một mực đóng chặt mở ra một đường.
- Ha ha ha ha, rốt cục mở ra...
Phương Hành thăm dò nhìn nhìn vào trong Yêu điện, thấy không có nguy cơ gì, nhất thời hưng phấn không thôi, cười ha ha xông vào, sau lưng hắn, đám người Đại Thánh Sơn Đạo Tử Không Không Nhi, Kim Ô, Tiểu Bằng Vương, Ô Tang Nhi, trong lòng cũng khó nén kích động tiến vào theo, chỉ có Ô Nhất Điển số khổ, phải lo lái pháp thuyền.
- Nhiều Tiên Tinh, cổ tịch và binh khí như vậy...
Tiến vào Yêu điện, dù Phương Hành và Kim Ô đều xem như kiến thức rộng rãi, cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
Ở trong Yêu điện, lớn giống như một tiểu thế giới, không trung tung bay vô số ngọc đài, có một ít là cất giữ rất nhiều cổ tịch, cũng không biết ở chỗ này bồng bềnh bao lâu không ai đọc qua, có một ít thì trưng bày binh khí khí tức cổ lão, phía trên tản ra khí thế hung ác, không biết chủ nhân trước kia là ai, càng kinh người là Tiên Tinh khảm nạm ở trên vách tường Yêu điện, lấm ta lấm tấm, quang mang tỏa khắp cả đại điện, Phương Hành quét qua, thình lình nhìn thấy có một khối còn lớn hơn cái đầu.
- Ai ya... Cái này... Ai nói cơ duyên ở trong Yêu Đế Các kém Huyền Vực...
Kim Ô nói chuyện có chút cà lăm.
Phương Hành thì xoa tay, cười hắc hắc nói:
- Xem ra lần này không uổng công...
Đại Thánh Sơn Đạo Tử Không Không Nhi thì đang yên lặng đánh giá cơ duyên nơi này, bỗng nhiên rất nghiêm túc nhìn Phương Hành nói:
- Đầu tiên nói trước, bất luận là ngươi giành được, hay ở trong này, đều có một phần của ta, không thể nói nhập làm một...
- Chuyển không... Chuyển không... tất cả là của chúng ta, tất cả là của chúng ta!
Đằng sau có một người kêu lớn, chính là Ô Nhất Điển lôi kéo pháp thuyền đến, ánh mắt cuồng nhiệt.
- Yêu điện vừa mở, chắc hẳn bọn hắn cũng sắp đánh trở lại, ngươi thật không chuẩn bị sao?
Có thể bảo trì tỉnh táo, tựa hồ chỉ có Lệ Hồng Y, ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở Phương Hành.
- Các ngươi lấy trước...
Phương Hành nhìn đám người Kim Ô nói, cười hì hì tới gần Lệ Hồng Y, cười toe toét ôm bờ vai của nàng, giống như hai người rất quen, cười hắc hắc nói:
- Ngươi thật cho rằng tiểu gia ngốc, không có làm chút chuẩn bị gì sao?
Lệ Hồng Y rất không quen lườm hắn một cái, thấy tiểu ma đầu kia hồn nhiên không tự giác, cũng lười để ý đến hắn, nhẹ giọng cười lạnh, theo ánh mắt của hắn nhìn sang nói:
- Ngươi lưu lại một tay?
Còn chưa nói xong, đã phát hiện trước cửa đại điện xuất hiện một cái bóng nhỏ gầy khô quắt, dáo dác chui vào trong Yêu điện, xa xa thấy được Phương Hành, liền gào khóc lớn lên, khoảng cách trăm trượng đã quỳ xuống, trực tiếp trượt đến trước người Phương Hành, ôm chân hắn khóc nức nở:
- Gia gia, ta sai rồi, ta thật sai...
- Đạo Tử Vô Ảnh Sơn?
Một màn ngoài ý muốn làm người ở trong Yêu điện giật nảy mình, mắt nghi ngờ nhìn lại.
Lúc trước con chuột này bị Phương Hành bắt được, nhưng rất nhanh thì bị đá bay ra ngoài, lúc ấy mọi người nhìn không rõ ràng, còn tưởng hắn sử dụng thủ đoạn gì đào tẩu, tâm tư không suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này chúng yêu đều đã đào tẩu, cũng không biết âm thầm thương nghị đối sách gì tới đối phó Phương Hành, không nghĩ rằng con chuột này lại chạy về, ôm chân Phương Hành khóc rống.
- Ha ha, hỏa diễm của tiểu gia tư vị không dễ chịu a?
Phương Hành cười to, nâng cái cằm của Đạo Tử Vô Ảnh Sơn lên, lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên mặt Đạo Tử Vô Ảnh Sơn lại xuất hiện một vết cháy, ẩn ẩn đang khuếch tán, tựa hồ có hỏa diễm gì từ trong cơ thể hắn thiêu đốt ra ngoài, nhìn càng đáng sợ, lại liên lạc biểu lộ và lời nói vừa rồi, các tu sĩ lập tức minh bạch thứ gì, chắc là Phương Hành hạ cấm chế gì ở trên người hắn.
- Gia gia, ta thật sự sai rồi, gia gia... cầu ngươi tha cho ta đi... về sau tiểu nhân duy gia gia ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó...
Đạo Tử Vô Ảnh Sơn khóc nức nở, hiển nhiên là ăn đủ đau khổ.
Phương Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ta cũng không muốn tra tấn ngươi, lúc đầu nghĩ thu thập mấy tên kia xong sẽ giúp ngươi hóa giải, ai nghĩ đến chỉ chớp mắt ngươi đã chạy không còn hình bóng? Bất quá trở về rồi thì không cần sốt ruột, nói cho tiểu gia, mấy tên kia đang có ý đồ gì, có nghĩ biện pháp gì tới đối phó ta không? Nói xong sẽ giải giúp ngươi!
Tiểu ma đầu này nói nhẹ nhàng linh hoạt, mình chịu tội cũng chỉ có tự mình biết, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn khóc không ra nước mắt, cảm giác trước đây không lâu còn âm thầm may mắn, một câu cầu xin tha thứ liền đổi lấy một cái mạng nhỏ, mà tiểu ma đầu trong truyền thuyết kia cũng có tiếng không có miếng nha, nhưng đến bây giờ, hắn đã hận không thể tát mình mấy cái.