Chương 582: Lộn xộn
Ở trong ấn tượng của Ô Tang Nhi, lúc trước cha của Kim Lục Tử chết, hắn khóc cũng không có khoa trương như vậy!
Hai cái cánh ôm chặt lấy Phương Hành không nhúc nhích, khóc nước mắt nước mũi muốn chảy tới trên mặt Phương Hành, âm điệu kéo dài uyển chuyển còn chuyên nghiệp hơn cả con hát...
Đơn giản mà nói, bộ dáng thương tâm của hắn đã để đám người Đạo Tử Vô Ảnh Sơn, Không Không Nhi, Tiểu Bằng Vương, Ô Tang Nhi nhìn không nổi, vẻ mặt buồn bã xoay người, Ô Nhất Điển còn rất thương tâm, uẩn nhưỡng cảm xúc một lát cũng khóc theo, đưa tay kéo ống quần của Phương Hành, lau nước mắt nước mũi lên, để người nào đó hận đến nghiến răng!
- Chuyện gì xảy ra...
Bằng Ngũ đứng lên, đường đường Nguyên Anh lão tổ, lúc này thân hình lại giống như đứng không vững, cơ hồ không thể tin được một màn trước mắt này:
- Bọn hắn... bọn hỗn đản kia... sao dám có can đảm ra tay ác độc như vậy? Sao lại dám giết người?
Kim Ô "gào" một tiếng, khóc lớn nói:
- Cô Nhận Sơn lão tổ phải thay chúng ta làm chủ, hồ ly lẳng lơ kia quá độc ác, trực tiếp kéo một nhóm người đến vây công chúng ta, Hình Phương rõ ràng đã nhận thua cầu xin tha thứ, nhưng nàng dây dưa không bỏ, quả thực là muốn giết người, cuối cùng còn liên hợp hỗn đản của Tử Vụ Hồ, Hắc Mộc Lĩnh, Thái Thạch gia liên thủ đánh chết hắn, nếu không phải ta xem thời cơ nhanh, đoạt thi thể của hắn xông lên tế đàn, đoán chừng ngay cả toàn thây cũng không để lại...
Trong sân lập tức hỗn loạn, không biết bao nhiêu người châu đầu ghé tai, cảm giác sự tình náo lớn rồi.
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu thần niệm cường đại quét tới "thi thể" trong ngực Kim Ô, nhưng sau khi đảo qua, đáy lòng đều lạnh... không sai, khí tức không còn, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt, cực kỳ giống loại vừa mới bị người đánh chết, loại sự tình này là không giả được, dù sao ở trước mặt nhiều Nguyên Anh lão quái như vậy, không ai có thể man thiên quá hải!
- Không có khả năng, Tiên Nhi làm việc không đến mức lỗ mãn như vậy...
Lão ẩu Thanh Khâu Sơn đứng dậy hét lớn, vô ý thức muốn tiến lên điều tra thi thể trong ngực Kim Ô, nhưng lại bị Bằng Ngũ huy chưởng đánh bay, vẻ mặt Bằng Ngũ khiếp sợ ôm lấy thi thể Phương Hành, vội vã vận lực điều tra, Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ bị đánh lui, cũng không có nổi giận, tuy nàng là Nguyên Anh cảnh, nhưng lúc này lại có vẻ lực lượng không đủ, nàng muốn tiến lên điều tra, chỉ là động tác theo bản năng, cũng không phải thật hoài nghi gì, dù sao thi thể Nhân tộc Hình Phương kia đang ở trước mắt, thần thức cảm ứng đã sớm có kết luận, khí cơ của kẻ này đã đoạn tuyệt, lại thêm vừa rồi Đạo Tử của Vô Ảnh Sơn sớm đi ra nói, đã để trong lòng bọn họ có khái niệm vào trước là chủ, theo bản năng cảm thấy đây là sự thực.
- Ai...
Tiểu Bằng Vương Lăng Thiên từ trên tế đàn đi xuống, nhìn Bằng Ngũ, rủ đầu thấp giọng nói:
- Lão tổ... xin nén bi thương... Việc này... Việc này rất phức tạp, ngài nghe tôn nhi hồi bẩm... kỳ thật thời điểm chúng ta mới vào Yêu Đế Các, trên thực tế đã gặp Hồ... Hồ Tiên Cơ, nhưng chúng ta không có thương tổn nàng, chỉ buộc nàng ký khế ước nhận thua liền buông tha, lại không nghĩ rằng, nàng lại âm thầm liên lạc Đạo Tử các mạch, đến đây vây giết tiểu tổ, trận cuối cùng đánh nhau kịch liệt, tiểu tổ đánh không lại nhiều người như vậy, lại thêm bọn hắn ra tay ác độc, rốt cục chết ở trong tay đám người Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Xà Vương Nữ, Thái Thạch Si Nhi...
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, trầm thấp, không có chút biểu lộ nào, nghe tựa như tâm tình cực kỳ nặng nề.
Thời điểm nói chuyện, hắn còn lấy ra một ngọc phù, đưa tới trong tay Bằng Ngũ, Bằng Ngũ mặt không thay đổi tiếp nhận, thần thức quét qua, nhất thời hiểu rõ, thở dài một tiếng, ném về phía không trung, các lão tổ khác, thậm chí cả Thanh Khâu Sơn lão tổ, thần niệm đều quét tới, sau đó tâm tư đại chấn, đã xác định ngọc phù là thật.
Trong lòng bọn họ, khó tránh khỏi dâng lên một ý niệm: Không phải là Thanh Khâu Sơn tiểu hồ ly kia thua trận trước, bị ép nhận thua, về sau coi như lật bàn, cũng khó cải biến sự thật nàng đã thua, sợ sau khi rời Yêu Đế Các sẽ không đường chối cãi, cho nên mới hung ác hạ sát thủ?
Cái ý niệm này vừa hiện lên, liền có bảy tám phần người nhận định, ngay cả Thanh Khâu Sơn lão tổ cũng không nhịn được nghĩ như vậy.
- Không... Không có khả năng...
Lúc này một lão đầu kêu thảm, là Hắc Mộc Lĩnh đại trưởng lão, hắn không ngừng kêu khổ:
- Ta đã dặn dò kỹ, lệnh nàng tuyệt đối không được nhúng tay vào trận đánh cược này, hai bên chúng ta đều không đắc tội nổi... sao nàng còn dám xuất thủ... Nàng là một hài tử hiểu chuyện, vì sao ngay cả thế cục như vậy cũng không phân rõ được, nhất định phải nhúng tay vào chứ?
Chúng yêu đều im lặng, âm thầm đồng tình Hắc Mộc Lĩnh đại trưởng lão, người này cũng coi như tinh thông mưu tính, quản lý Hắc Mộc Lĩnh thành bộ dáng hiện tại, thế lực như mặt trời ban trưa, nếu như không phải bởi vì Hắc Mộc Lĩnh không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, chỉ sợ sớm đã có thể ngang hàng với Yêu Địa chư mạch, nhưng bây giờ Xà Vương Nữ đắc tội Cô Nhận Sơn, chỉ sợ cách Hắc Mộc Lĩnh diệt môn cũng không xa, ở dưới lửa giận của Cô Nhận Sơn, Thanh Khâu Sơn miễn cưỡng có lực tiếp nhận, Tử Vụ Hồ và Thái Thạch gia lại cực kỳ nguy hiểm, dù sao hai mạch này chỉ có một vị Nguyên Anh, mà Hắc Mộc Lĩnh thì căn bản không có bất luận sức tự vệ gì, không có Nguyên Anh thì không có vốn liếng, huống chi hai tộc còn là thiên địch.
Lúc này, Ô Nhất Điển một mực yên lặng chờ thời cơ mở miệng của mình bỗng nhiên kêu lên:
- Còn không phải bởi vì Hồ Tiên Cơ tiết lộ thân phận của hắn?
Hắn chỉ Phương Hành nằm trong ngực Kim Ô, kêu khóc nói:
- Hồ Tiên Cơ nói Hình Phương chỉ là dùng tên giả, trên thực tế là Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất thiên tài Phương Hành, bọn hắn đều nói trên người hắn có rất nhiều bảo bối, cho nên động tâm, bày ra thiên la địa võng tới giết hắn... Ai da, cái này sao có thể là thật, hắn chết quá oan...
- Nam Chiêm Bộ Châu Phương Hành?
Lời này vừa ra khỏi miệng, ngoại trừ Thanh Khâu Sơn lão tổ, những lão tổ khác ánh mắt đều run lên, tâm tình kích động.
- Hắn... Hắn lại là Phương Hành? Phương Hành ở Nam Chiêm Bộ Châu gây ra không ít nhiễu loạn?
Có người nghẹn ngào kêu lên, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bằng Ngũ.
Lúc này ngay cả Bằng Ngũ cũng chấn kinh, một câu nói không nên lời.
Lệ Hồng Y thì nhàn nhạt mở miệng:
- Chư vị tiền bối Yêu tộc, chắc hẳn cũng có người điều tra lai lịch của ta, ta xuất thân Nam Chiêm Bộ Châu, từng ở trong Huyền Vực gặp người này một lần, có thể làm chứng, hắn đúng là Phương Hành, đã từng đối địch Hoàng Phủ gia, nhưng không có thiệt thòi, cắt thủ cấp của Hoàng Phủ Đạo Tử rời đi…
Xoạt!
Có Lệ Hồng Y làm chứng, các tu sĩ nhất thời tin hơn phân nửa, biểu lộ đều kinh hãi.
Nếu nói danh xưng Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tiểu ma đầu, hoặc là tai tinh Phương Hành ở trước mặt bọn hắn giống như sâu kiến, nhưng ngăn không được người ta danh khí lớn, vốn bởi vì ân oán giữa Yêu Địa và Hoàng Phủ gia, khiến cho các yêu mạch lúc nào cũng quan tâm động tĩnh của Hoàng Phủ gia, bởi vậy gia hỏa từng chém đầu Hoàng Phủ Đạo Tử, sau đó một người kế diệt 12 Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia, ở Yêu Địa danh khí rất lớn, thậm chí ngay cả những lão gia hỏa bọn hắn cũng nghe nói, còn từng có người thả ra tin tức nói muốn thu tiểu ma đầu kia làm đồ đệ!
Chỉ là vô luận như thế nào, cũng không nghĩ tới tiểu ma đầu kia sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.
Hơn nữa bây giờ đã trở thành một người chết!
Trong lúc nhất thời, người các yêu mạch thần sắc đều phức tạp, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.
- Bọn hắn đâu? Sao bọn hắn còn chưa ra? Sự tình đến tột cùng như thế nào, hỏi một chút liền biết...
Bỗng nhiên có người mở miệng hét lớn, thần sắc rất tức giận.
- Những người kia đoạt túi trữ vật của huynh đệ của ta, bên trong còn có vô số pháp bảo ở Huyền Vực... Bọn hắn... hiện tại bọn hắn đang tranh bảo bối... Nếu không phải bọn hắn chỉ lo công phạt nhau, ta cũng không có cơ hội đoạt thi thể đi ra...
Kim Ô khóc lên.
Nghe hắn nói như vậy, chư yêu không ai hoài nghi, đều là gia hỏa già mà thành tinh, trong lòng bọn hắn rất rõ ràng.
Tại sao tiểu bối khác vây công tu sĩ Nhân tộc này, còn không phải vì pháp bảo ở Huyền Vực?
Hết thảy đều nói thông được!
- Thanh Khâu Sơn, các ngươi dạy dỗ được truyền nhân tốt...
Bỗng nhiên Bằng Ngũ đã phẫn nộ tới cực điểm hét lớn, huy chưởng đánh về phía Thanh Khâu Sơn lão tổ, một chưởng này có vô số kim quang quấn quanh, đạo đạo lực lượng kinh khủng tràn ngập Yêu điện, cơ hồ muốn một chưởng đánh nát không gian, mang theo lực lượng hủy diệt khó nói lên lời...
- Bằng Ngũ đạo hữu, có chuyện gì từ từ nói...
Giờ khắc này, Thanh Khâu Sơn lão tổ cũng kinh hãi, kêu to một tiếng, ra sức chống cự, nhưng dù sao nàng ở mười ngày trước cưỡng ép đưa Hồ Tiên Cơ vào Yêu Đế Các bị thương, lúc này còn chưa hồi phục, lại thêm tu vi kém xa Bằng Ngũ, bị một chưởng của hắn nhấn xuống, vậy mà không chống đỡ được, thân hình chấn động, đã phun ra một ngụm máu tươi, đụng nát vách tường Yêu điện bay ra ngoài.
- Khoan hãy xuất thủ!
- Đạo hữu bớt giận...
Giờ khắc này, mấy vị lão tổ khác cũng kinh hãi, cùng nhau chạy tới.
Mà lúc này Bằng Ngũ đã bị lửa giận thiêu đốt, theo sát đi lên, lại muốn bổ Thanh Khâu Sơn lão tổ một chưởng, lại bị các lão tổ vội vã chạy tới ngăn cản, nhưng lúc này Bằng Ngũ đã không quản được nhiều, tay chỉ đám người Thái Thạch gia Nguyên Anh lão tổ, Tử Vụ Hồ Nguyên Anh lão tổ và Hắc Mộc Lĩnh đại trưởng lão, tu vi Kim Đan đỉnh phong quát:
- Việc này đã rõ ràng, các ngươi cũng không thoát ly được quan hệ, thật coi Cô Nhận Sơn chúng ta mềm yếu vô năng, có thể bắt nạt sao? Hôm nay cùng các ngươi liều cái minh bạch đi...
Ầm ầm...
Bằng Ngũ lại xuất chưởng, bao phủ Tử Vụ Hồ Nguyên Anh lão tổ, lực lượng như muốn đốt trời. Nói ra đám bọn hắn cũng xui xẻo, tu vi đã yếu hơn, lại còn bị thiên địch khắc chế, trước tri tu luyện, đại bàn vốn coi rắn, cá, chồn là món ăn nha.
Dưới tình hình như vậy, tất cả tu sĩ Kim Đan đều nhao nhao bỏ chạy, ai dám ở gần một vị Nguyên Anh nổi giận chứ?
Kim Ô cũng lau nước mắt nước mũi, dáo dác ôm lấy Phương Hành trượt ra ngoài, đồng thời còn hét lớn:
- Nhường một chút nhường một chút, ta phải nhanh chóng mang huynh đệ của ta về Phù Tang sơn, nhìn xem Căn Bá còn có thể cứu sống hắn không...