Lược Thiên Ký

Chương 581: Thật chết rồi?

Chương 581: Thật chết rồi?

Lúc này ở ngoại giới, trong Yêu điện, chung quanh tế đàn ngồi xếp bằng mười trưởng lão Yêu tộc tu vi cường đại, thậm chí mấy Nguyên Anh lão tổ, bọn hắn tính toán kỹ thời gian Yêu điện mở ra, nên sớm ở chỗ này chờ đệ tử nhà mình từ trong Yêu Đế Các trở về, ngoài điện còn có rất nhiều tộc nhân, cũng an tĩnh chờ.
Trong đó, Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ, Cô Nhận Sơn Nguyên Anh lão tổ, lại thêm Thái Thạch lão tổ, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng tâm tư cũng có chút lo lắng, nóng lòng muốn biết tiểu bối nhà mình ở trong Yêu Đế Các thu hoạch như thế nào, ở Cô Nhận Sơn lão tổ Bằng Ngũ xem ra, mặc dù trước khi nhập các, tiểu gia hỏa Nhân tộc được Tà Vương đưa về gia tộc kia, mặc dù trí kế thông thiên, ở thời điểm nhập các một kiếm chém đi rất nhiều hung hiểm, nhưng tình thế trong các vẫn không thể khinh thường, dù sao đám người Thái Thạch gia Thái Thạch Si Nhi, Hắc Mộc Lĩnh Xà Vương Nữ đều không ở trên pháp thuyền kia, mà hai người này là sẽ không bỏ qua cho Phương Hành.
Huống chi đằng sau Thanh Khâu Sơn Hồ Tiên Cơ và Tử Vụ Hồ Đạo Tử cũng được lão tổ hai nhà đưa vào Yêu Đế Các, Cửu Vương Tử cũng từng cùng Phương Hành và Kim Ô thế tử sinh ra mâu thuẫn, Thương Lan Hải càng đánh chủ ý lấy vật gì đó ở trên người Kim Ô thế tử, cực kỳ có khả năng trở mặt, nhìn như vậy, cục diện của tiểu bối nhà mình thật không chiếm ưu thế.
Hắn bây giờ, đã không quá trông cậy Phương Hành và Tiểu Bằng Vương lấy được bao nhiêu cơ duyên, ăn thua thiệt cũng không sao, bình an trở về là tốt rồi.
Dù sao Tà Vương đã nói, hắn đã được cơ duyên to lớn, càng có tài nguyên vô tận, Cô Nhận Sơn ngược lại không thiếu điểm ấy...
Thời điểm tâm thần bất định, tế đàn trước mắt bỗng nhiên có linh quang lưu chuyển, phù văn dần dần sáng lên, hình như có người truyền tống ra, chúng yêu thấy thế, đều giữ vững tinh thần, đưa mắt nhìn qua tế đàn, chỉ thấy trên tế đàn quang mang sáng chói, một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện ở trên tế đài, diện mục hèn mọn, mắt nhỏ bắn ra tinh quang, lại là Đạo Tử Vô Ảnh Sơn.
- Lại là hắn đi ra trước nhất?
Chúng yêu đều giật mình, tựa hồ không nghĩ tới một màn này.
- Ha ha, đi ra rồi?
Đạo Tử Vô Ảnh Sơn Ngụy Vô Kỵ quan sát chung quanh, cũng nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, sau đó phi thân nhảy xuống tế đàn, đi tới trước một lão giả mặc áo bào xám, dung mạo xấu xí kêu lên:
- Huyền tôn Ngụy Vô Kỵ bái kiến lão tổ, lần này vào Yêu Đế Các lấy cơ duyên, huyền tôn không phụ lão tổ trọng vọng, cuối cùng thành công trở về!
Lão giả kia chính là Nguyên Anh lão tổ của Vô Ảnh Sơn, nghe Đạo Tử Vô Ảnh Sơn đi ra, tâm hắn cũng ẩn ẩn buông xuống một tảng đá lớn, nhưng biểu lộ vẫn nhàn nhạt, mỉm cười nói:
- Lần này nhập các có nhiều tiểu bối lợi hại như vậy, đều tâm cao khí ngạo, chỉ sợ mọi thứ đều phải giành giật, sao ngươi lại cướp được cơ hội đi ra đầu tiên?
Ngụy Vô Kỵ cười ha ha, ánh mắt cố ý nhìn thoáng qua Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ và Bằng Ngũ, cười nói:
- Lúc đầu xác thực không tới phiên ta, bất quá Thanh Khâu Sơn Hồ tiên tử thật lợi hại, một mình nhập các, kết quả Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Thái Thạch Đạo Tử, Hắc Mộc Lĩnh Xà Vương Nữ thậm chí Cửu Vương Tử, mấy vị sư huynh Thần Châu, đều bị nàng thuyết phục, lúc này đang ở trong Yêu Đế Các vây quanh tu sĩ Nhân tộc Hình Phương kia ác đấu, huyền tôn thấy bọn họ không có gấp gáp đi ra, chỉ có thể trước một bước!
- Ừm?
Chúng yêu nghe nói như vậy, tâm tư đều giật mình, thầm nghĩ tràng diện sẽ lớn như vậy?
Mà trưởng lão Thanh Khâu Sơn thì nhẹ nhàng thở ra, trên mặt thậm chí không che giấu được ý cười, âm thầm suy nghĩ:
- Hồ Nhi quả thật không chịu thua kém, độc thân tiến vào Yêu Đế Các, lúc trước tất cả kế hoạch bị đánh loạn, vẫn còn có thể liên lạc thành loại cục diện này, quả nhiên là người thành đại sự, ai, Tử Vụ Hồ, Thái Thạch gia, Hắc Mộc Lĩnh thì thôi, Thương Lan Hải và Thần Châu cũng bị nàng thuyết phục?
Nhất là Cô Nhận Sơn Bằng Ngũ, trong mắt bỗng nhiên tuôn ra vẻ tức giận.
Mặc dù hắn đoán được tiểu bối nhà mình ở bên trong có khả năng bị vây công, nhưng không nghĩ tới sẽ bị vây công thảm như vậy.
Tâm tư tức giận, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ, lúc đầu trên mặt bà lão kia hiện lên ý cười, nhưng cảm ứng được ánh mắt của Bằng Ngũ nhìn tới mình, vội vàng thu liễm, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Bằng Ngũ đạo hữu, cần gì tức giận như thế? Đám tiểu bối đánh cược, là chúng ta đã sớm định xuống, bọn hắn chiến một trận là không cách nào tránh khỏi, mà những tiểu bối khác giúp ai, thì phải xem nhân duyên của bọn hắn, chúng ta quan tâm cũng vô dụng...
Nghe nàng ẩn hàm đắc ý, lửa giận trong lòng Bằng Ngũ tăng cao, ánh mắt hung lệ đảo qua Tử Vụ Hồ, Thái Thạch gia, Hắc Mộc Lĩnh thậm chí Thương Lan Hải Long mẫu, nửa ngày mới lạnh lùng nói:
- Ta lại không biết trong bất tri bất giác, Cô Nhận Sơn lại có nhiều cừu gia như vậy, vốn là giữa hai mạch đánh cược, lại xuất hiện nhiều mạch khác pha trộn hỗn loạn, chẳng lẽ bởi vì Đạo Tử nhà ta một mực không đột phá Kim Đan cảnh, làm Cô Nhận Sơn bị người khác xem nhẹ?
Nghe những lời này của hắn, người của Tử Vụ Hồ, Thái Thạch gia thậm chí Hắc Mộc Lĩnh đều chút lo lắng cái, biết lão gia hỏa từng hung uy vô địch, chấn nhiếp qua một thời đại kia đã âm thầm hận bọn hắn, sắc mặt thoáng mất tự nhiên, nhất là trưởng lão Hắc Mộc Lĩnh, Hắc Mộc Lĩnh bọn hắn không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, càng nhịn không được cảm thấy kinh hoàng.
Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ cũng không dám làm mất lòng Cô Nhận Sơn hung bạo nổi tiếng Yêu Địa, thấy Bằng Ngũ tức giận, không khỏi cười ha ha nói:
- Kỳ thật Bằng Ngũ đạo hữu không cần lo lắng như vậy, hai mạch chúng ta giao tình mấy ngàn năm, sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà sinh hiềm khích? Ha ha, kỳ thật lão thân đã sớm cân nhắc đến điểm này, trước khi tiến vào Yêu Đế Các đã dặn dò Tiên Nhi, bảo nàng sau khi thắng cược, điểm đến là dừng, tha cho tiểu tử họ Hình kia một mạng!
Bằng Ngũ nghe vậy, cảm giác đối phương có ý tứ được tiện nghi còn khoe mẽ, lửa giận không giảm lại tăng, hết lần này tới lần khác vào lúc này, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn lại bồi một câu:
- Tha cho Hình Phương một mạng? Ha ha, ta thấy chưa chắc, hiện tại tu sĩ Nhân tộc kia thật rất thê thảm, Tử Vụ Hồ Đạo Tử thi triển Phiên Thiên Ấn nện vào đầu, khói độc của Xà Vương Nữ nhập thể, đoán chừng tạng phủ đã nát, ba thanh cổ kiếm của Thái Thạch Đạo Tử cũng không tầm thường, ôi nha, tình huống rất thảm... Mặc dù còn chưa chết, nhưng ta xem chừng cũng không xê xích gì nhiều, nếu không phải vội vàng mang cơ duyên ra, thật đúng là phải ở lại xem cho thỏa mãn...
- Oanh!
Bằng Ngũ sao còn có thể nhịn được?
Sát khí đằng đằng xông lên, sâm nhiên túc sát, lại có vũ kiếm vô hình lưu động, chỉ đợi giết người.
Tử Vụ Hồ, Thái Thạch gia, Hắc Mộc Lĩnh thấy vậy, đều có chút run sợ, nói thật, mặc dù Tử Vụ Hồ và Thái Thạch gia đều có Nguyên Anh lão tổ, nhưng so với Cô Nhận Sơn lại kém quá xa, Hắc Mộc Lĩnh ngay cả Nguyên Anh lão tổ cũng không có thì càng kêu khổ, thân thể của đại trưởng lão không tự chủ được rụt rụt ra sau.
- Sự tình gây có chút lớn...
Trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, trong lòng đều đang nghĩ dùng biện pháp gì có thể hóa giải lửa giận của Cô Nhận Sơn.
- Vô Kỵ huyền tôn, ngươi ra sau nghỉ ngơi, đừng nói nữa!
Vô Ảnh Sơn lão tổ thấy thế, nhẹ giọng mở miệng, ngăn cản Ngụy Vô Kỵ tiếp tục nói nữa.
Đại Thánh Sơn Nguyên Anh lão tổ cũng mở miệng khuyên bảo:
- Không cần vội vã động thủ, trước chờ các tiểu bối đi ra lại nói...
Bằng Ngũ không có xuất thủ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quét qua Tử Vụ Hồ, Thái Thạch gia, Hắc Mộc Lĩnh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Cô Nhận Sơn ta mấy ngàn năm nay, chưa từng yếu thế với ai, lần này đánh cược, người của Tà Vương nhất mạch tính mạng không lo thì thôi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, hừ hừ, các ngươi lung tung nhúng tay, đều chờ trả giá đi...
Uy hiếp không lưu tình chút nào như vậy, nhất thời khiến cho sắc mặt các lão tổ thay đổi.
Không nói Tử Vụ Hồ, Thái Thạch gia và Hắc Mộc Lĩnh, ngay cả Nguyên Anh lão tổ chư mạch khác cũng lo lắng, bây giờ chính là thời buổi rối loạn, nội bộ Yêu Địa không thể loạn, nếu Cô Nhận Sơn khăng khăng náo lên, sự tình sẽ rất phiền toái...
Bọn hắn âm thầm liếc nhau, đã có người lặng lẽ truyền âm, đang thương lượng đối sách.
Bây giờ chỉ hy vọng đệ tử nhà mình hạ thủ lưu tình, Hình Phương tốt nhất không chết, nhưng nếu như hắn thật đã chết, chư tộc cũng chỉ có thể nghĩ nên làm sao hóa giải lửa giận của Cô Nhận Sơn, chỉ tiếc nghĩ cái gì tới cái đó, thời điểm các lão tổ bí mật truyền âm thương nghị, chỉ thấy trên tế đàn, lại có quang hoa hiển hiện, mọi người nhất thời ngồi thẳng lên, muốn nhìn lần này trở về là ai!
- Ta...... Hảo huynh đệ... Ngươi... Chết...... Quá thảm rồi...
Trong quang hoa, thân ảnh chưa xuất hiện, lại có tiếng khóc làm người sợ hãi vang lên, các lão tổ nhất thời kinh hãi, hai mặt nhìn nhau, thình lình nhìn thấy ở giữa quang hoa xuất hiện mấy nhân ảnh, ở giữa bóng người thình lình còn có một chiếc pháp thuyền to lớn, bất quá hấp dẫn các lão tổ chú ý, là phía trước pháp thuyền.
Kim Ô ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, buồn bã thảm thiết, hai cánh ôm một người toàn thân là máu, trên người không có một chút sinh cơ, đang kêu khóc thảm thiết, mà sau lưng hắn là Cô Nhận Sơn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Đại Thánh Sơn Đạo Tử Không Không Nhi, tu sĩ Thần Châu Lệ Hồng Y, Phù Tang sơn Ô Tang Nhi và Ô Nhất Điển sắc mặt đều cổ quái đứng ở phía sau, khuôn mặt bình tĩnh, biểu lộ nặng nề.
- Thật chết rồi?
Trong đại điện, hoàn toàn tĩnh mịch, nửa ngày sau mới có một lão giả kinh hoàng đứng lên, nghẹn ngào kêu lớn.
Lão giả này chính là Hắc Mộc Lĩnh đại trưởng lão, thấy một màn này, trong lòng hắn cực kỳ run sợ, hầu như không dám nhìn sắc mặt của Cô Nhận Sơn Bằng Ngũ.
- Vậy mà thật chết rồi?
Giờ khắc này, Bằng Ngũ cũng như bị sét đánh, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất