Chương 597: tiểu gia sẽ phụ trách!
Trong lầu nhỏ, thanh u tĩnh mịch, cửa gỗ bị một cước đá văng, gió nhẹ trên hồ rót vào. Bên trong là một căn phòng nhỏ yên tĩnh, có bồ đoàn, mộc án, tố cầm, giá sách… rải rác mấy đồ vật, ở giữa lại có một chiếc đèn đồng, tản ra hào quang nhỏ yếu, một nữ tử vóc người cao gầy ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, vừa mới quay đầu, ánh mắt như kiếm.
- Khà khà khà khà...
Phương Hành thấy nữ tử này, chính là Long Nữ Ngao Trinh, liền dựa khung cửa cười hắc hắc.
- Là ngươi?
Lúc đầu Long Nữ đằng đằng sát khí, sắc mặt cũng dần dần thay đổi, con mắt rõ ràng trừng lớn, nhìn về phía gia hỏa tựa ở trên khung cửa, hắn xuất hiện quá mức đột nhiên, cho nên Long Nữ ngay cả che giấu một chút nội tâm biến hóa cũng làm không được, thần sắc từ kinh ngạc chuyển thành ngoài ý muốn, lại từ ngoài ý muốn hóa thành phẫn nộ, từ phẫn nộ hóa thành xấu hổ, từ xấu hổ hóa thành hận ý, từ hận ý hóa thành sát cơ...
- Sao ngươi lại trốn ta chọn rể, ta còn chưa chết!
Phương Hành đi đến, muốn bày ra sắc mặt, kết quả lại bày không nổi, cười hì hì oán giận nói.
Đến cùng là nữ nhân ngủ qua với mình, trước khi gặp mặt lửa giận ba trượng, nhưng vừa thấy mặt thì không giận nổi.
- Ta đưa ngươi đi chết!
Tuyệt đối không nghĩ tới, Long Nữ lại trực tiếp đánh tới một chưởng.
Hô... không gian ngưng kết, thủy khí mờ mịt, một chưởng này tựa hồ hận không thể chém nát đầu Phương Hành.
- A nha, mưu sát thân phu?
Phương Hành hú lên quái dị, huy chưởng chống đỡ Long Nữ, sau đó "sưu" một tiếng nhảy ra mấy trượng.
- Sao hắn lợi hại như vậy?
Long Nữ cũng khẽ giật mình, trong trí nhớ tiểu hỗn đản này vẫn là một tiểu tặc gan to bằng trời làm việc tà quái, không nghĩ tới bây giờ xuất thủ lại có thể thong dong hóa đi một chưởng của mình, thậm chí còn giống như lưu lực, mặc dù vừa rồi mình cũng không phải hạ sát thủ, nhưng một chưởng kia vỗ tới, hắn có thể dễ dàng tiếp như vậy, cũng nói rõ tu vi của hắn sớm đã vào Kim Đan cảnh.
- Làm sao gặp mặt liền đánh nhau, lão phu lão thê ngồi xuống từ từ nói chuyện không được sao?
Phương Hành ngồi xổm ở trên lan can, tức giận nói.
- Ai lão phu thê với ngươi?
Long Nữ quát lên, xem ra lại muốn động thủ.
- Đừng động thủ đừng động thủ, có chuyện từ từ nói...
Phương Hành "Sưu" một tiếng chui ra hơn mười trượng, cảnh giác nhìn Long Nữ.
Bàn tay Long Nữ đã nhấc lên, nhưng không có đánh ra chưởng thứ hai, lông mi ngưng tụ, thần sắc phức tạp nhìn hắn.
- Đã bốn năm còn không tính lão phu thê?
Phương Hành bu lại, trong miệng nhỏ giọng thầm thì.
Long Nữ lại tức giận, nhưng áp chế xuống, hai mắt lẫm liệt nhìn Phương Hành, muốn nói gì, lại cảm giác không biết nên nói cái gì cho phải, nửa ngày sau mới trầm giọng mở miệng:
- Sao ngươi lại tới nơi này?
Phương Hành thấy nàng tạm thời không có ý định động thủ, cười hì hì:
- Nghe ngươi muốn chọn rể ta liền vội vàng chạy tới, mấy tháng này đi đường rất gấp, không thấy ta gầy một vòng sao, sợ tới chậm ngươi theo nam nhân khác chạy...
Nghe hắn nói thô tục, Long Nữ lại nhíu mày, đối với tiểu hỗn đản này, trong nội tâm nàng cảm giác rất kỳ quái, mình cũng nói không rõ là tình cảm gì, trầm tư một lát mới lạnh lùng nói:
- Coi như ta theo nam nhân khác, lại có quan hệ gì với ngươi?
Phương Hành nhất thời trừng mắt:
- Quan hệ lớn sao không, như vậy tiểu gia mũ không phải mọc sừng sao?
- Khà khà khà khà...
Cách đó không xa, Kim Ô ở trên nóc nhà nghe lén nở nụ cười.
- Cút!
Phương Hành quét tới một chưởng, Kim Ô bị hù "Oa" một tiếng bay khỏi.
- Ngươi...
Nghe đối phương nói mọc sừng, Long Nữ lại đè nén không được lửa giận, qua nửa ngày mới ép buộc mình bình tĩnh lại, nói khẽ:
- Đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, không phải là ngươi ta cố ý, về sau ngươi đừng nhắc lại nữa, coi như một giấc mộng quên đi, ta và ngươi không có bất cứ quan hệ nào, ngươi về Nam Chiêm Bộ Châu đi!
Nói xong, thần sắc như có chút đìu hiu, nhẹ nhàng thở dài, muốn trở về tiểu lâu.
- Không được!
Phương Hành chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ.
Long Nữ hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía hắn.
Phương Hành nghiêm túc nói:
- Ngủ cũng đã ngủ, sao có thể quên? Ngươi yên tâm, tiểu gia không phải loại người không chịu trách nhiệm!
Long Nữ nhíu mày, đè nén nộ khí quát khẽ:
- Ta nói ngươi đừng nhắc lại việc này!
Phương Hành nhỏ giọng thầm thì:
- Không đề cập tới là chưa ngủ qua sao...
- Câm miệng cho ta!
Long Nữ không nén được lửa giận nữa, mi tâm ngưng tụ, trong tiếng quát chói tai, tay áo cuốn một cái, nước hồ lăn tăn nhất thời bay lên một mảng lớn, ở trên không trung ngưng kết thành băng, lốm đốm lấm tấm, kiếm quang loá mắt, lại hóa thành hàng trăm phi kiếm, hiện đầy trong phạm vi trăm trượng, sau đó rung động ầm ầm, phô thiên cái địa đâm về phía Phương Hành.
- Ngủ với tiểu gia ngươi còn không nhận?
Phương Hành kinh hãi, tức giận hét lớn, hai tay đảo qua, lực hút vô hình phóng thích, khóa chặt hư không, băng kiếm đầy trời giống như lâm vào vũng bùn, linh lực bị giam cầm, vậy mà treo ở trên không trung, một thanh cũng không rơi xuống được.
- Ngươi... Còn dám nói!
Long Nữ không muốn tiểu hỗn đản này nhắc lại việc kia, hắn lại càng nói càng lớn, chọc nàng tức đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn chặt răng ngà, bàn tay trong suốt nhấn một cái, hàng trăm phi kiếm bứt ra lui lại, sau đó giao hòa, hóa thành một thanh băng kiếm dài hơn một trượng, che kín phù văn tinh xảo, lăng không nắm trong tay, chém về phía Phương Hành.
- Được rồi được rồi, tiểu gia không nói, là ta ngủ với ngươi có được hay không, ngoan, cùng tiểu gia đi thôi!
Phương Hành nói lẽ thẳng khí hùng, trước kia nghe Cửu thúc thúc nói, nữ nhân nha, khẩu thị tâm phi, dỗ dành một chút là được, cười híp mắt lấy ra Huyết Ẩm Cuồng Đao chém một phát, phi kiếm bị mài thành vụn băng đầy trời, kích bắn ra không trung, lại tung bay rơi xuống, giống như hoa tuyết, bao phủ hai người ở bên trong.
- Quỷ mới đi theo ngươi!
Long Nữ đã không phải đỏ mặt, mà là xanh mặt, bắt ấn đánh tới.
- Ai nha, không đi theo tiểu gia ngươi đi đâu, chẳng lẽ thật tìm chồng mới sao?
Phương Hành thu Huyết Ẩm Đao, thân hình phiêu diêu như tiên, trong thanh âm đã mang theo bất mãn.
- Phải thì như thế nào?
Long Nữ một ấn vô công, lại thi một ấn, ngưng tụ lực lượng thiên địa, đánh tới ngực Phương Hành.
- Xú nữ nhân, ta cảnh cáo ngươi chớ làm loạn, khinh tiểu gia không biết đánh lão bà sao?
Phương Hành tức giận, một chưởng đè xuống, đánh tan ấn pháp của Long Nữ, thở phì phò nói.
- Còn nói!
Long Nữ dưới cơn thịnh nộ lại đánh tới một chưởng.
- Hắc hắc... Ta hù dọa ngươi, đi theo ta, ta sẽ không đánh ngươi!
Khí khái nam nhân của Phương Hành không nhấc lên được mấy hơi, đã tan thành mây khói, cười cực kỳ tặc.
- Nhanh cút ngay, ta không muốn gặp ngươi nữa!
- Ngươi nói ta lăn ta liền lăn sao, tiểu gia là nam nhân biết chịu trách nhiệm!
- Ta không cần ngươi phụ trách!
- Vậy ngươi phải phụ trách với ta!
- Ta vẫn là làm thịt ngươi đi!
- Ai nha... tiểu gia ta xui xẻo tám đời, sao lại đi ngủ với một con cọp cái như ngươi chứ?
- ...
- ...
- Ha ha ha ha, vợ chồng mới gặp đã đánh nhau, về sau làm sao sống a?
Kim Ô cười ha ha.
- Cút!
Phương Hành và Long Nữ đồng thời xuất thủ, chém Kim Ô rụng một mớ lông quạ, làm nó "oa oa" chạy xa.
Khó khăn lắm mới được một khe hở, Phương Hành nhìn Long Nữ nói:
- Kỳ thật hắn nói có đạo lý, ta phải trọng chỉnh phu cương!
- Hôm nay ta phải giết ngươi!
Long Nữ lại bổ tới một kiếm, hù Phương Hành quay đầu bỏ chạy.
Trên Tiểu Kính Hồ, một nam một nữ, một hôi sam một bạch y, nhẹ nhàng như bươm bướm đấu cực kỳ náo nhiệt, một bên đấu pháp một bên đấu võ mồm, hai người tiện tay tung ra thuật pháp võ pháp, đều huyền ảo cao minh, ẩn chứa đại đạo, tự nhiên cực kỳ mỹ cảm, thân hình bồng bềnh như tiên, không giống đánh nhau, mà giống như tình nhân trêu đùa, Long Nữ chưa hiện ra long thân, chỉ muốn đuổi tiểu hỗn đản này đi, nhưng không nghĩ tới Phương Hành giống như kẹo da trâu, đuổi không được, đấu võ miệng lại cảm thấy tên này vô sỉ hạ lưu, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn...
Hai người bọn họ đấu pháp, cũng kinh động các tu sĩ trong Thiên Nhất Cung, không đến mấy hơi, đã có mấy chục đạo khí tức cường đại dâng lên, quan sát qua bên này, càng có rất nhiều tu sĩ ngự mây bay đến, có đệ tử Thiên Nhất Cung cũng có Tiên gia từ các nơi chạy đến chọn rể, ở bên ngoài Tiểu Kính Hồ ngắm nhìn, thấy Long Nữ ở trên Tiểu Kính Hồ cùng người đấu pháp, càng kinh hãi thất sắc.
- Đây là có chuyện gì? Sao trưởng công chúa lại đấu pháp với người?
- Người áo xám kia là ai? Hắn làm sao tiến vào Tiểu Kính Hồ?
- Không phải là thành công phá trận tiến vào Di Tình Viện chứ?
- Không đúng, dù phá trận, cũng phải trước đưa bái thiếp, mời người làm chứng, hẹn rõ thời gian, thong dong nhập hồ, nơi nào có đạo lý hơn nửa đêm chui vào khuê phòng người ta? Người này nhất định là công tử ca không biết từ đâu tới, mạo phạm trưởng công chúa, bị nàng truy sát!
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ ngươi một lời ta một câu, loạn tung tùng phèo.
Càng có một ít muốn biểu hiện, đã tiến lên hét lớn:
- Dã tu từ đâu tới, dám đấu pháp với trưởng công chúa?
- Đám khốn kiếp các ngươi đều cút đi, hai vợ chồng chúng ta cãi nhau liên quan quái gì đến các người?
Phương Hành đang ứng phó Long Nữ truy sát còn không quên quay đầu mắng một tiếng, rất chán ghét bọn gia hỏa xem náo nhiệt kia.
Long Nữ vừa thẹn vừa giận, lại sợ hắn hỏng phá đại sự của mình, cắn răng, hung ác hạ quyết tâm, đột nhiên thu pháp, đứng ở trên không trung, chỉ Phương Hành quát lạnh:
- Người này không biết từ đâu tới, dùng quỷ kế trộm vào chỗ ở của ta, nói năng bậy bạ hại thanh danh của ta, các vị đạo hữu ai có thể trợ giúp tiểu nữ chút sức lực, bắt giữ hắn?
- Cái gì?
Các tu sĩ đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cùng nhau nổi giận.
Con mẹ nó, chúng ta đều trông coi quy củ, tên hỗn đản này lại dám giở trò?
Giết chết hắn!
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu người nổi giận đùng đùng, hiện lên sát khí.
Phương Hành cũng ngẩn ngơ, giận dữ nói:
- Xú nữ nhân, liên hợp người khác mưu sát thân phu, ta từ ngươi...