Chương 65: Cố tình gây sự
Phương Hành nghe lời của bọn hắn, cũng cảm thấy sát khí của bọn hắn, nhưng có vẻ xem thường, khinh thường liếc Mạnh Huyền Chiếu một cái, thản nhiên nói:
- Thế gian linh dược nhiều không kể xiết, ngươi biết được mấy loại?
Mạnh Huyền Chiếu nhất thời cứng họng, vừa có một loại cảm giác một quyền đánh hụt.
Phương Hành nói không sai, linh dược trên thế gian, được xưng có mười vạn loại, bị tu sĩ phát hiện tác dụng và ghi lại, cũng bất quá chỉ có một phần trong đó mà thôi, chỉ sợ người kiến thức uyên bác hơn nữa, cũng không dám nói mình biết toàn bộ linh dược, mà các loại linh dược công hiệu bất đồng, nếu nói là có loại nào có thể trực tiếp dùng, dù là ai cũng không cách nào kết luận không có...
- Vậy vì sao sau khi ngươi từ Yêu Chướng sơn trở về, giấu diếm tu vi, cũng chưa thấy thúc phụ ta nói?
Mạnh Huyền Chiếu không dây dưa tiếp vấn đề này nữa, tiếp tục âm trầm hỏi.
Hắn lúc này rất mâu thuẫn, rất muốn trực tiếp đem Phương Hành bắt giữ, nghiêm hình ép hỏi, nhưng lại kiêng kỵ quan hệ giữa Phương Hành cùng Linh Vân sư tỷ, không dám trực tiếp đánh, tối thiểu, cũng muốn từ trong miệng Phương Hành hỏi ra một chút nghi điểm mới được!
- Ha ha, khi đó linh dược trong cơ thể ta còn chưa hoàn toàn luyện hóa, ai biết có thể có ai thèm thuồng, dùng thủ đoạn yêu tà lấy cái mạng nhỏ của ta, đem linh dược lấy ra luyện đan hay không chứ?
Phương Hành thản nhiên cười lạnh, nói:
- Cũng không dấu các ngươi, linh dược này thực sự thần dị, mỗi thời mỗi khắc, ta cũng cảm giác có một loại linh khí ôn hòa rồi lại dư thừa quay chung quanh, chỉ cần luyện hóa một phần nhỏ trong đó, là tu vi có thể tiến nhanh, thậm chí ta cũng cảm giác, linh dược bị ta luyện hóa, còn chưa lãng phí hết một phần tư...
Phương Hành mỉm cười đem cảm giác sau khi dùng yêu đan nói ra, chẳng qua là đem yêu đan dữ dằn, nói thành linh dược ôn hòa, loại cảm giác này, hắn hiểu rõ rất sâu, sau khi nói ra, tự nhiên duy diệu duy tiếu, ngay cả Mạnh Huyền Chiếu cũng không nhịn được có chút tin vài phần, mấy người khác lại càng nhẹ nhàng phân vân, cảm thấy nếu không có thể nghiệm chân thật, rất khó có thể diễn tả đáng tin như thế.
- Chẳng lẽ tiểu quỷ này thật sự gặp phải may mắn, đụng phải một gốc linh dược như vậy?
Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng nghĩ như thế, vừa ghen tỵ, vừa hâm mộ...
Người tu hành trên căn bản đều tin tưởng cơ duyên, thỉnh thoảng truyền thuyết đụng phải một gốc linh dược hoặc là dị bảo, hay là động phủ của các bậc tiền bối tu sĩ, cho nên tu vi tiến nhanh, ở tu hành giới cũng rất phổ biến, cơ hồ người người cũng sẽ tin tưởng loại may mắn này.
Dĩ nhiên, bọn họ trong lòng vẫn có chút hoài nghi, may mắn kiểu vậy sao có thể nói đụng phải là đụng phải?
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Hành nếu đã đưa ra câu trả lời này, hắn sẽ không còn cách nào tranh cãi nữa, nếu không hắn một mực chắc chắn nói không tin, Phương Hành sẽ kiên trì nói chính là mình tìm được rồi một gốc linh dược như vậy, ngươi lại có thể làm gì hắn?
Hiển nhiên vi phạm ước nguyện ban đầu của mình.
Thấy Mạnh Huyền Chiếu tựa như có lẽ đã rối loạn tâm thần, nam tử mặt đen bên cạnh hắn nhẹ giọng nói:
- Bản thân ta có một vấn đề muốn hỏi Phương tiểu sư đệ, nghe nói trên tay ngươi có một chuôi phi kiếm trung giai, tên gọi Cửu Xà Kim Viêm kiếm, có phải thật không?
Phương Hành gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Vừa nói liền bấm quyết, liền có một đạo kim quang bay lên, chín con rắn nhỏ vòng quanh thân kiếm, trông rất đẹp mắt.
Nam tử mặt đen ánh mắt ngưng tụ, từ từ nói:
- Đúng là một thanh hảo kiếm, Phương sư đệ, kiếm này ngươi lấy từ đâu?
Phương Hành cười nói:
- Mua trên quỷ thị, chỉ tốn ba mươi khối linh thạch!
Nam tử mặt đen tự tiếu phi tiếu nói:
- Một thanh phi kiếm như vậy, chỉ bán ba mươi linh thạch, Phương sư đệ không cảm thấy rất quái lạ sao?
Phương Hành đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi, ta vừa nhìn thanh phi kiếm này, cũng biết nó không rõ lai lịch, nhưng vậy thì sao chứ? Quỷ thị bản thân chính là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn không cho phép ta ở phía trên mua những thứ có lai lịch không rõ ư? Không nói đến nói nhảm, ta chỉ hỏi ngươi, nếu ngươi đụng phải một thanh phi kiếm như vậy, ba mươi linh thạch, ngươi có mua hay không?
Vừa nói ánh mắt thẳng tắp bắn vào trên người nam tử mặt đen, đầy vẻ gây sự.
Nam tử mặt đen cứng họng, khẽ cười khổ một cái, hỏi đều không cần hỏi, nếu gặp phải thanh kiếm này, hắn cũng sẽ mua.
Có mặt nơi này sợ rằng mỗi người có thể lấy ra ba mươi linh thạch, đều cũng sẽ mua, có tiện nghi chỉ có khốn kiếp mới không chiếm.
Chỉ bất quá phi kiếm này quả nhiên ngươi từ trên quỷ thị mua được hay sao?
Mạnh Huyền Chiếu trầm mặt nói:
- Ngươi có biết kiếm này tục truyền đã bị đạo tặc khói mê đoạt đi chứ?
Phương Hành cười lạnh nói:
- Chính là Thiên Vương lão tử lấy ra, ta cũng sẽ mua, cần gì quan tâm là khói mê hay là quỷ mê!
Mạnh Huyền Chiếu nghẹn lời, sắc mặt âm trầm, hắn trực giác cảm thấy, Phương Hành cùng một tháng trước rõ ràng rất không giống, hoàn toàn không có bộ dáng thưa dạ luôn miệng lúc ấy, nói chuyện đầy vẻ gây sự, cũng làm mình nghẹn mấy lần không nói thành lời, chẳng qua hiện nay Phương Hành có Linh Vân sư tỷ, hắn cũng không dám so đo, bị hắn chẹn họng một câu như vậy, cũng chỉ có thể nhịn xuống...
- Phương sư đệ, tất cả mọi người đừng vòng vo nữa, trong ngoại môn, có người nói ngươi cùng đạo tặc khói mê quen biết, chuyện này là thật hay giả?
Nữ tử áo vàng nhạt vẫn chưa từng mở miệng lúc này nhẹ nói, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Phương Hành.
- Ai nói?
Phương Hành chậm rãi nói.
Nữ tử áo vàng nhạt hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Ai nói có quan hệ gì sao?
Phương Hành nói:
- Dĩ nhiên có quan hệ, ta muốn chửi mười tám đời tổ tông nhà nó!
Mọi người nghe vậy, cũng ngẩn ra, không ngờ tới việc hắn đột nhiên nói tục.
- Phương sư đệ vì sao lại kích động như vậy?
Mạnh Huyền Chiếu trầm giọng hỏi, hoài nghi Phương Hành có quan hệ cùng đạo tặc khói mê nhất chính là hắn, lời này tương đương mắng chửi hắn.
Phương Hành nhếch hai chân lên, từ từ nói:
- Có kẻ vu khống ta, làm sao ta có thể không kích động?
Mạnh Huyền Chiếu cười hắc hắc, nói:
- Nói trắng ra là, hoài nghi ngươi nhất chính là ta!
- Nga?
Phương Hành ra vẻ ngạc nhiên nhìn hướng Mạnh Huyền Chiếu, cười nói:
- Chẳng phải ta chơi mười tám đời tổ tông nhà ngươi rồi ư?
- Thình thịch
Mạnh Huyền Chiếu giận dữ, nặng nề một chưởng đánh ở trên bàn, quát lên:
- Thằng chó, ngươi dám mắng ta ư?
Nam tử mặt đen vội vàng đứng dậy, ngăn cản Mạnh Huyền Chiếu, tự tiếu phi tiếu nhìn Phương Hành, nói:
- Mạnh sư huynh cần gì nổi giận? Không bằng như vậy, tại sao ngươi lại hoài nghi Phương sư đệ, nói ra trước mặt mọi người, mọi người chúng ta cùng nhau tham mưu một chút!
Mạnh Huyền Chiếu nhìn chằm chằm Phương Hành, nói:
- Ngày đó, ta nhận lấy Thạch Tinh tán từ trong tay ngươi, đạo tặc khói mê này liền xuất hiện, chẳng lẽ không phải quá khéo sao? Hơn nữa, đạo tặc khói mê này sau khi đánh cướp ta, cố ý nói ra một cái tên là ‘ Lưu Phong’, nói là người này truyền tin tức cho hắn, Phương sư đệ, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi cùng Lưu Phong có thù oán sao?
Nói tới mức này, ánh mắt tất cả mọi người lấp lánh rơi vào trên mặt Phương Hành, muốn xem hắn trả lời thế nào.
Phương Hành nghe xong, bất động thanh sắc, khẽ mỉm cười, nói:
- Dĩ nhiên có thù oán rồi, tên khốn kiếp Hậu Thanh kia đem ta đi làm mồi nhử, chính là người này giở trò quỷ, thực không dám giấu diếm, ngày đó chia tay với ngươi, ta còn cùng hắn đánh một trận, vốn hôm sau còn muốn đi dạy dỗ hắn một phen, bất quá cũng không biết chuyện gì xảy ra, kẻ này lại mất tích, thật là đáng tiếc a...
Hắn nói tới đây, giống như chợt nhớ tới một chuyện, kinh hô:
- A, Mạnh sư huynh, chẳng lẽ là ngươi...
Mạnh Huyền Chiếu âm trầm nói:
- Không sai, chính là ta bắt hắn, vốn định từ chỗ hắn ép hỏi tin tức đạo tặc khói mê, lại không nghĩ rằng, hắn một mực khẳng định là ngươi giá họa cho hắn, Phương sư đệ, ngươi nói chuyện có thể khéo như vậy hay không?
Phương Hành đột nhiên ngây ra, nghẹn họng nhìn Mạnh Huyền Chiếu trân trối.
Mạnh Huyền Chiếu cùng nam tử mặt đen, cô gái áo vàng nhạt đồng thời giật mình, ánh mắt vững vàng khóa ở trên người Phương Hành.
Bọn họ thấy thế, còn tưởng rằng Phương Hành bị hỏi đúng chỗ hiểm, đáp không được.
Nhưng không ngờ, Phương Hành kinh ngạc đến ngây người một lát, kinh hãi nói:
- Lưu Phong từ ngày đó vẫn chưa trở về...
Mạnh Huyền Chiếu có lòng vội vàng gây áp lực cho hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi không thấy được hắn...
Phương Hành vẻ mặt kinh dị hơn:
- Chẳng lẽ là ngươi?
Mạnh Huyền Chiếu cười lạnh nói:
- Không sai, vì tìm được đạo tặc khói mê, ta không tiếc đưa hắn vào Địa phủ gặp Diêm vương, hôm nay ta lại nghe nói ngươi cùng đạo tặc khói mê quen biết, Phương sư đệ, có muốn đem chuyện này khai ra hay không, ngươi cần phải hiểu rõ...
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu ngươi muốn bao che cho đạo tặc khói mê, ta cũng không tiếc đưa ngươi đi gặp Diêm vương.
Phương Hành vẻ mặt càng ngây ra, con ngươi mở rộng, giống như sợ hãi cực kỳ.
Mạnh Huyền Chiếu lạnh lùng mỉm cười, bộ dạng như nắm giữ tất cả.
- Thình thịch!
Phương Hành ngây người một hồi lâu, bỗng nhiên nặng nề một quyền đập vào trên bàn, phẫn nộ quát:
- Mạnh Huyền Chiếu, ngươi phải bị tội gì?
Mạnh Huyền Chiếu đang uy hiếp hăng say, lại bỗng nhiên bị hắn quát, nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Phương Hành.
Phương Hành ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi vì một cái đạo tặc khói mê, đã lạm dụng hình phạt, giết chết đồng môn sư huynh đệ, là ai cho ngươi cái quyền lực này, đạo môn cho phép ngươi tùy tiện giết người sao?