Chương 677: Trời sinh khắc chế
Vốn là một trong mười trận khó dây dưa nhất, chư tu Nam Chiêm vừa tới đã chuẩn bị có mấy người nằm xuống rồi, lại không ngờ rằng Lệ Anh này vừa ra tay... hoặc là bị Lệ Hồng Y đạp ra ngoài... đã biến thành dáng vẻ bậc này, tràn đầy Âm Cấm Sát Nô giống như điên vọt về phía gã, hoàn toàn không để ý tới chư tiểu bối của Nam Chiêm còn lại, vốn là người xông trận, lúc này lại trở thành đứng xem náo nhiệt.
- Hắn... hắn không sao chứ...
Nhìn Lệ Anh bị từng đám từng đám Sát Nô tranh nhau tấn công nhấn chìm, không nhịn được, có người mở miệng đặt câu hỏi.
Mọi người khác cũng nhìn về phía Lệ Hồng Y, không có cách nào, cảnh tượng này quá thảm, không đành lòng nhìn!
- Không sao đâu, bàn về hung ác, hắn có thể sánh bằng tiểu oan hồn!
Lệ Hồng Y nhàn nhạt mở miệng, sau đó ánh mắt quét về phía chiến trường, phán đoán thế cục rõ ràng, trầm giọng nói:
- Hắn cùng đám quỷ vật này có thuộc tính tương khắc, sau khi tiếp xúc nhất định phải phân thắng bại, những quỷ vật này sẽ không động tới chúng ta, nhân cơ hội này phá trận vượt ải!
Trong tiếng quát nghiêm ngặt liền lướt về phía không trung, như bóng hồng biến ảo vô hình, phóng về một hướng khác của đại trận.
Chư tu khác thấy dáng vẻ này thì trong lòng biết là cơ hội tốt, đồng thời bay vút lên vọt theo hướng của nàng.
Đại trận thứ bảy này, lợi hại nhất không phải người thủ trận mà là những quỷ vật này, sau khi quỷ vật bị dẫn dắt đi, đại trận quả thực giống như tiểu mỹ nhân trần truồng nằm trên giường, chờ bọn họ nấu gạo thành cơm, thật sự là cơ hội khó được!
- Ơ ô ô, tên khốn kiếp, thật sự cho rằng Quỷ gia gia nhà ngươi dễ bị bắt nạt hay sao?
Lúc chúng tu xông lên phía trước phá trận chợt nghe Lệ Anh rống to một câu, như là bị một đám Âm Cấm Sát Nô làm cho nóng nảy, hú lên quái dị, đang nhanh chóng biến hóa, bỗng nhiên biến thành dáng vẻ ác quỷ, toàn thân quỷ khí quấn quanh, mắt như đèn đỏ, há to miệng nứt đến tai, lộ ra răng nanh lành lạnh, nắm một con Sát Nô ở bên người, nhét vào trong miệng nhai...
- Oa oa oa...
Gã phát hung tính, hai tay không ngừng bắt giết xé rách, xé nát Sát Nô bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
Một màn này làm chúng tu nhìn thấy mà rợn cả tóc gáy.
- Tiểu quỷ vương này quả nhiên là còn hung ác hơn so với đám quỷ vật đó...
- So với hắn, đám quỷ vật này sao nhìn lại thuận mắt như vậy chứ...
Giờ mới hiểu được vì sao Lệ Hồng Y không lo Lệ Anh chịu thiệt, một con mãnh hổ ném vào trong bầy dê thì còn sợ thiệt thòi cái gì?
- Sao lại như thế... Sát Nô của ta...
Hồng bào lão tu thủ trận cũng vô cùng khiếp sợ, một trăm quỷ vật này đều là do ông ta khổ sở tìm kiếm oan hồn thích hợp, lại tiêu hao vô cùng nhiều linh lực khổ sở luyện chế ra, có thể nói là tâm huyết hơn nửa đời người của ông ta. Kết quả lúc ngũ lão xông trận, Vạn La lão quái khinh cuồng như thiếu niên, xung phong liều chết qua trận, chém giết hơn bốn mươi con. Bây giờ nhóm tiểu bối Nam Chiêm này cũng lại khó chơi như thế, tiểu quái vật khí thế hung ác không rõ chui ra từ nơi nào kia tại sao lại coi quỷ vật mình khổ cực luyện thành trở thành đồ văn vậy?
Tổn thất này không thể chịu nổi, Hồng bào lão tu không chút nghĩ ngợi, dùng sức vung kỳ:
- Ngừng tay, ngừng tay, qua cửa, qua cửa...
- Ồ? Qua cửa rồi?
Chư tu Nam Chiêm đều ngơ ngác đứng thẳng, hầu như không thể tin vào tai của mình!
Còn chưa bắt đầu phá trận, người thủ trận liền đã nhận thua rồi?
Thậm chí có người còn tưởng rằng hồng bào lão tu đang dùng kế nghi binh. Chỉ có điều nhìn thấy ông ta lưu loát tản mây khói đi, lúc này mới tin ông ta đang thật sự nhận thua. Hành động này của ông ta thậm chí làm tiểu bối Nam Chiêm chuẩn bị đại khai sát giới có chút ngạc nhiên. Mơ hồ trong lòng nổi lên một chút cảm giác mất mát, từ trận thứ nhất xông đến trận thứ bảy, coi như là một trận có độ khó yếu nhất.
Chân núi Phong Thiện sơn cũng đều là sự ngạc nhiên, thậm chí có người khinh thường mắng, cảm thấy lão già quá nhát gan rồi. Thiếu đi uy phong của Thần Châu, đương nhiên cũng có người âm thầm kính phục, hồng bào lão tu Quỷ Châu Tử không hổ là một tên giảo hoạt đã sống gần ngàn năm, nhìn thời cơ nhanh hơn, chịu thua quả đoán, tổn thất cũng nhỏ nhất, từ trận thứ nhất đến trận thứ bảy, chúng người thủ trận đều tử thương thảm trọng, tổn thất cực lớn. Vân gia, Văn gia cùng Linh Xảo tông càng giống như đã chịu họa diệt môn, chỉ có dưới tay ông ta là không hư hại một người.
- Oa...
Nhưng lúc này Lệ Anh làm như đã nổi cơn điên, toàn thân quỷ khí âm trầm, răng nanh răng nhọn, nuốt mấy chục con Âm Cấm Sát Nô, sau đó như còn chưa ăn no, hiển nhiên chư sát linh giai đều được hồng bào lão tu không nỡ mà vội vàng gọi về, khí tức hoàn toàn biến mất, gã không còn con mồi nữa nhưng vẫn mang dáng vẻ hung thần ác sát, đơn giản như một con yêu ma quỷ vật không có linh tính rít gào trên không trung, khí tức trên người làm người ta kinh ngạc, mắt lạnh lẽo bắn hung quang ra bốn phía, cuối cùng lại rơi trên người chư tu Nam Chiêm cách gã gần nhất, kêu lên quái dị vọt về phía họ.
- Nổi điên rồi sao?
- Khí thế của hắn quả nhiên là còn đáng sợ hơn so với đám quỷ vật...
Hung phong sát khí, làm chư tiểu bối Nam Chiêm hoảng sợ tới lạnh cả người, vô ý thức lùi về phía sau.
- Quá xấu rồi, biến trở về cho ta!
Chúng tu đều sợ hãi, nhưng Lệ Hồng Y lại không hề sợ hãi, đón thẳng Lệ Anh như yêu ma xông tới, không sợ quỷ khí như hóa thành thực chất trên người Lệ Anh, chân ngọc thon dài lại giống một cái roi rắt, giơ cao quá đầu sau đó đánh xuống, bịch một tiếng liền đánh cho Lệ Anh phải gào khóc rơi xuống phía dưới, lực đạo đó chắc có thể chém được cả một ngọn núi thành hai khúc.
Chúng tu thấy một màn như vậy đã không nhịn được run lên trong lòng.
- Ô... ô...
Lệ Anh rơi xuống lại lập tức vọt tới, vậy mà không bị thương chút nào.
Mười ngón tay thon dài của Lệ Hồng Y nắm thành quả đấm, đấm một cái:
- Dám rống gào với ta, xem ra mấy năm chưa giáo huấn ngươi, ngươi đã quên tư vị kia rồi!
Ầm!
Nàng đối diện thẳng với Lệ Anh đang xông tới, một quyền đập lên mặt Lệ Anh, đánh bay Lệ Anh ra, sau đó song quyền song cước bùm bùm bịch bịch, giống như đang đánh vào bao cát, đánh cho Lệ Anh từ trên không xuống dưới đất, lại từ dưới đất đánh bay lên không tủng, dáng vẻ thê thảm ngay cả Phương Hành cùng Đại Kim Ô cũng phải rụt đầu lại, không đành lòng nhìn tiếp, đã từng nhìn thấy người ta bắt nạt người nhưng chưa thấy ai bắt nạt quỷ bao giờ.
Lại nói, lúc này xác thực là Lệ Anh vô cùng đáng sợ, một thân quỷ khí, âm lãnh quỷ dị, hung tàn khó hiểu, so với Âm Cấm Sát Nô thì mạnh gấp mấy chục lần, nhưng Lệ Hồng Y dường như không sợ quỷ khí kia, thân thủ cùng sức mạnh vừa lúc hơn Lệ Anh một bậc, càng thêm lúc này thần trí của Lệ Anh đã mơ hồ, xuất thủ không có chương pháp gì, toàn bộ bị nàng đánh ngược, ăn no một trận đòn...
Đánh tới cuối cùng, Lệ Anh đã không thể kêu gào nữa, cho dù linh tính bị khí độ yêu ma che lấp nhưng cũng biết chạy trốn, lúc này Lệ Hồng Y mới hợp hai bày tay thon như ngọc lại với nhau, bóp ra một cái pháp quyết quỷ dị, đồng thời lấy ra một cái đại ấn hắc sắc, nghiêm khắc đắp lên đầu Lệ Anh một cái. Lực đạo cùng khí thế giống như muốn đập chất gã, còn Lệ Anh trúng cái này cũng choáng váng muốn ngất, trên ót xuất hiện một cái ấn ký nhũ bạch sắc, sững sờ một lát, đột nhiên trợn trắng mắt, đầu chúi xuống ngã xuống dưới.
- Người làm tỷ tỷ này vẫn là không đành lòng hạ thủ thật...
Chư tu Nam Chiêm ở bên cạnh thấy một màn này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm trong bụng, trên ót lạnh lẽo.
- Ta hiểu rồi...
- Thì ra là thế...
Hai người bỗng nhiên mở miệng, cũng là Phương Hành và Hàn Anh bình thường không quá thích nói chuyện, đều có phần thổn thức.
Hàn Anh nói:
- Thảo nào quỷ lão tam rõ ràng là mầm mống yêu ma gì đó, lại đi lệch thành dáng vẻ này...
Phương Hành cũng than thở:
- Thảo nào lớn lên lại xấu như vậy... chuyện này là từ nhỏ bị đánh, đánh tới biến hình...
Chư tu ở bên cạnh cảm thấy tán thành sâu sắc, đồng thời có ý đồng tình vô tận với Lệ tiểu quỷ vương.
Có một bà tỷ tỷ như vậy, đừng nói là lớn lên thành ma đầu đại hung đại điên cuồng, có thể còn sống sót cũng đã rất may mắn rồi...
- Ặc...
- Oa...
Sau một hồi lâu, chư tiểu bối Nam Chiêm xuất trận, Lệ Anh cũng đã tỉnh lại, đã biến trở về dáng vẻ ban đầu, dường như đã quên mất chuyện vừa rồi bị đòn, mặt mũi bầm dập ngồi ở trong hư không, nói gì đó với Đại Kim Ô. Hai tên này một người đánh đấm như bão táp, một người phạm ác tâm, xem ra đều đã ăn no, chỉ có điều sau khi luyện kóa, ước chừng hai người bọn họ sẽ nhận được không ít ích lợi.
- Đến ba trận cuối!
Bước ra khỏi trận thứ bảy, Phương Hành híp mắt, hai cánh tay ôm ngực, nhìn về đại trận phía trước.
Ở phía sau hắn, Lệ Hồng Y và Vương Quỳnh cũng đã đi ra từ lúc nào, nhìn trận thứ tám, ánh mắt thờ ơ mà phức tạp.
- Đến ba trận cuối cùng!
Phía dưới, ba vị đạo chủ Bắc tam đạo, thậm chí là chư tu quan chiến cũng đều dâng lên tâm tình phức tạp.
Có người trong mắt toát ra sự khiếp sợ khó có thể che giấu, có người bùi ngùi thở dài một tiếng, cũng có người tỏa ra sự âm độc trong ánh mắt, âm thầm khuyến khích, cầu nguyện Triệu Trường Hà – tiểu tửu tiên của Phù Khí đạo thủ hộ trận thứ tám ngay lập tức thi triển lôi pháp vô thượng giết sạch đám tiểu bối nam Chiêm to gan lớn mật này đi, cũng có thể trút cơn giận cho những tu sĩ Thần Châu vì thủ trận mà bỏ mạng trước đó.
- Người này không tầm thường, nếu sinh ra ở Thần Châu ta xứng đáng là một trong thất tử danh liệt tam đạo!
Sau một hồi lâu, lão bà của Âm Linh đạo lành lạnh mở miệng, từ xa nhìn thân ảnh thon gầy của Phương Hành, rất tán tụng.
- Có thể đấy, thứ hạng còn không quá thấp đâu...
Ngay cả đạo chủ Thuần Dương đạo cũng nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói.
- Ha ha, dù sao cũng là người mà Long Quân dự định phù lên thành thần tử của Tứ Hải đạo thống, nếu như yếu ớt thì làm thế nào mà làm thế được?
Con mắt của đạo chủ Phù Khí đạo chăm chú nhìn lên trận thứ tám của Phong Thiện sơn, mắt không chớp nói:
- ... Chỉ có điều gặp Trường Hà, hắn tất sẽ chết trong trận này!
Ngừng lại một chút, ông ta cúi đầu mở miệng:
- Nếu như lúc còn sung sức nhất, hắn chưa chắc không có bản lĩnh đánh với Trường Hà một trận, nhưng bây giờ đã đánh qua bảy trận, cho dù hắn là Tống Quy Thiền của Thuần Dương đạo cũng không còn lại bao nhiêu sức mạnh.
Nghe xong những lời này của ông ta, hai vị đạo chủ khác lại nhất thời không mở miệng.
Lúc ở trận thứ nhất, bọn họ liền có đánh giá riêng của mình về thực lực cùng kết quả xông trận của tiểu ma đầu, chỉ là mỗi khi cuối cùng bị tiểu ba đầu ngoài ý muốn quấy rối, tới lúc này, bọn họ cũng đã hiểu, cho dù mình có tu vi Nguyên Anh vẫn không thể nhìn thấu tất cả con bài chưa lật của tiểu ma đầu. Thần tử Phù Khí Đạo Triệu Trường Hà tự mình thủ trận thứ tám, rốt cục sẽ như thế nào, khó có thể dự đoán.
Phát hiện tâm tư phức tạp của hai vị đạo chủ ở bên cạnh, đạo chủ Phù Khí đạo lại khẽ cười nói:
- Các ngươi không tin?
Hai vị đạo chủ Âm Linh đạo cùng Thuần Dương đạo ho nhẹ một tiếng, không trả lời ngay.
Còn đạo chủ của Phù Khí đạo lại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nếu như ta nói cho các ngươi biết, ta đã truyền món đồ kia cho hắn rồi thì sao?
- Bốp...
Sắc mặt của hai đạo chủ Âm Linh đạo và Thuần Dương đạo đại biến, đồng thời quay đầu nhìn lại.
- Ý ngươi là chỉ, linh bảo Thiên Sinh Địa Trường kia?
Đạo chủ Phù Khí đạo cười không nói, dáng vẻ vui sướng, đáy mắt lại lóe lên âm quang.