Chương 678 - 1: Chửi tới thất khiếu chảy máu
Lúc này Phương Hành ở trên núi quay đầu nhìn thoáng qua dưới chân núi, đáy mắt có sát khí phun trào.
Tuy lúc tới hắn không nhìn thấy, nhưng sau cũng đã biết, sau khi Vạn La lão quái xông qua trận thứ bảy chính là bị thần tử Phù Khí đạo thủ trận thứ tám này biến sét thành roi, hung hăng quật vài chục cái, cuối cùng suýt nữa đánh lão nhân chết tươi. Nếu không phải Lệ Hồng Y cuối cùng thình lình xuất thủ cứu giúp, Vạn La lão quái tất đã bỏ mạng dưới roi của gã ta rồi.
- Dù sao gã cũng là thần tử của Phù Khí đạo... ngươi dự định giết gã sao?
Lệ Hồng Y dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, thấp giọng hỏi.
Phương Hành quay đầu nhìn Lệ Hồng Y một cái, lành lạnh cười, nói:
- Không phải ta đang nghĩ có nên giết gã hay không!
Lệ Hồng Y khẽ run, liền nghe hắn tiếp tục nói:
- Ta đang nghĩ xem làm sao đánh chết tươi gã!
- Bốp!
Sắc mặt của Lệ Hồng Y trắng bệch, ngay cả Vương Quỳnh ở bên cạnh nàng cũng hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Phương Hành một cái.
Mấy tu sĩ Nam Chiêm ở xung quanh nghe được câu nói này của hắn thì sắc mặt cũng khó coi, liếc nhau, đều không mở miệng.
Đáy mắt bọn họ đều có chút lo lắng, tuy là trước đó đã giết không ít người nhưng dù sao đều không phải là người của Bắc tam đạo, mà người thủ trận của trận tiếp theo đây cũng là thần tử của Phù Khí đạo, Bắc tam đạo. Nếu như Phương Hành thực sự giết gã, hậu quả đó không tránh khỏi quá nghiêm trọng. Nhỡ đâu chọc giận ba đạo chủ của Bắc tam đạo, không nể mặt mũi, đừng nói là Nam Chiêm lập đạo, có thể xuống núi được hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng ánh mắt của Hàn Anh lóe lên, bỗng nhiên mở miệng:
- Muốn giết người, chi bằng phòng hắn chạy trốn!
- Đúng, tên khốn kia chỉ cần nhận thua, chúng ta sẽ không tiện đuổi theo giết người!
- Lúc đối trận với tên khốn Linh Xảo tông kia đã phải chịu thua thiệt như vậy, thua cuộc chơi xấu là chuyện thường!
Hai người ở bên cạnh lười biếng mở miệng, là Đại Kim Ô và Lệ Anh mới bu lại.
Nghe khẩu khí của mấy người này lại đang chăm chú thương lượng đối sách làm thế nào phòng ngừa Triệu Trường Hà chịu thua.
Chư tu ở xung quanh không nhịn được lườm bọn họ một cái, nghĩ thầm bọn ta đang nghĩ nên khuyên họ như thế nào, các người lại không ngại chuyện lớn hơn...
- Ha ha, huynh đệ tốt, ta tự có cách!
Phương Hành khá là thỏa mãn, đĩnh đạc vỗ vỗ bả vai của Hàn Anh cùng Đại Kim Ô, híp mắt đi tới trận thứ tám. Lúc sắp vào trận chợt lại dừng chân, rũ đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, sau một hồi lâu mới chịu mở miệng, trước tiên nghe được ở trong trận thứ tám có một giọng nói thờ cơ chí cực vang lên:
- Tiểu ma đầu, vào trận chịu chết!
Rõ ràng là Triệu Trường Hà thủ trận thứ tám không chịu được phiền, trước tiên mở miệng khiêu chiến.
Còn Phương Hành lại ngẩng đầu lên, trên mặt lóe lên một nụ cười, lại không vào trận. Bỗng nhiên xoay người đi về phía sau.
Hành động này của hắn làm chúng tu Nam Chiêm hùng tâm vạn trượng chuẩn bị theo hắn vào trận cảm thấy ngẩn ngơ, khó hiểu ý.
Cho dù trong trận thứ tám cũng mơ hồ có tiếng lẩm bẩm truyền đến, làm như chư đệ tử của Phù Khí đạo cũng cảm thấy phẫn dị.
- Ta vào cái đại gia tên khốn kiếp nhà ngươi, dám gọi tiểu gia vào đó chịu chết, sao ngươi không gọi tiểu gia ta vào chặt ngươi hai đao? Dựa vào cái gì ngươi được ngồi bất động trong đó rồi ta phải vội vàng vào đó tìm ngươi? Chẳng nhẽ tên khốn kiếp ngươi lúc đi dạo lầu xanh chọc hoa ghẹo nguyệt nên bị bệnh khó nói, nhăn nhăn nhó nhó không dám gặp người à? Nếu ngươi dám thừa nhận, tiểu gia ta lấy chút cứt heo cứt chó phối dược cho ngươi ăn, rồi nhấn chìm ngươi vào trong hầm phân ủ năm ba tháng cho ngươi tu dưỡng lại cho tốt...
Hàng loạt những câu khó nghe vang lên canh cách không ngừng, trong nháy mắt đã làm chư tu trên núi dưới núi đều nghe mắng tới bối rối.
Chuyện gì xảy ra?
Đang xông trận, mắng chửi người làm gì?
- Vả miệng!
Sau khi trầm mặc lúng túng một lúc, trong trận thứ tám cũng có một giọng nói tức giận vang lên, một cái lôi tiên biến ảo thành hình, thình lình đánh về phía mặt của Phương Hành. Còn Phương Hành thì thuận tay phất một cái, xóa sạch một lôi tiên, sắn tay áo lên hai tay chống nạnh tiếp tục mắng:
- Tên khốn kiếp rùa đen rụt đầu nhà ngươi là Triệu Trường Hà à? Ngươi con mẹ nó là một tên khốn kiếp đầu thai ra hả? Sao lại gọi là “sông dài”, sao nhà ngươi không gọi là Triệu Hố Phân thế? Làm sao vậy? Nổi giận rồi? Vậy ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài đánh với ta đi, sợ tiểu gia ta rồi hả? Núp ở trong trận ra vẻ đáng thương hả? Biết ngay tên khốn kiếp nhà ngươi không ra gì mà, mặt mũi của Phù Khí đạo cũng bị ngươi vứt sạch rồi, a phi!
Một bãi nước miếng liên tục nhổ lên mặt đất, làm mặt đất bê bết kinh tởm.
Quả thực quá cay cú!
So với những tu sĩ Thần Châu khí uẩn chỉ quanh năm truy cầu tiên phong đạo cốt, ngày bình thường chỉ biết la rầy vài câu “tiểu ma đầu”, “tiểu súc sinh”, “tiểu khốn kiếp” này, công lực mắng người của Phương Hành cao hơn bọn họ cả mấy trăm lão nương mập!
Trong đại trận thứ tám, thần tử Phù Khí đạo Triệu Trường Hà đã đen mặt, thân hình khẽ nhúc nhích muốn xuất trận.
Dùng một luồng thần thức thăm dò, gã đã phát hiện ra một vấn đề.
Lấy tu vi của gã, nếu đối mặt với tình huống mình ở trong trận, Phương Hành ở ngoài trận sẽ không làm tổn thương được hắn. Dù sao tiểu ma đầu này không phải lão nhân mới vừa bị thương nặng, nhìn sức mạnh khi mắng người này đúng là dáng vẻ long tinh hổ mãnh. Gã tu lôi pháp, tính tình vốn táo bạo, lúc này bị khơi dậy ngọn lửa giận vô danh trong lòng liền chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là xuất thủ đập chết tên tiểu ma đầu này.
Nhưng mà người bên cạnh, ngay lập tức kéo gã lại, thấp giọng khuyên bảo, lấy đại cục làm trọng.
Triệu Trường Hà mới nghĩ tới, mười trận Phong Thiện sơn, người xông trận phải tuân theo quy củ, người thủ trận cũng phải tuân theo quy củ, một quy củ trong đó chính là sau khi vào trận không được tùy tiện rời đi. Mới rồi Tống Quy Thiền bị tiểu ma đầu làm cho tức giận như thế nhưng vẫn chỉ có thể đứng trong trận thứ mười từ xa xuất thủ, chính là bởi vì có quy củ này. Nếu ra khỏi trận đại biểu rằng gã đã nhận thua.
- Tiểu ma đầu, nếu ngươi dám, mau mau vào trận chịu chết!
Không ra được trận, lại đang bị mắng, dưới tình huống không nén được tính tình, Triệu Trường Hà đã phẫn nộ tới cực điểm, thấp giọng gầm lên.
- Ta cứ không vào trận đấy, làm sao? Ai quy định ta nhất định phải vào trận chứ? Mới rồi ta mới xông qua bảy trận nên có chút mệt mỏi, ta nghỉ ngơi một hồi không được sao? Thời gian nghỉ ngơi dài nhất là bao nhiêu? Ta nhớ là trong vòng ba ngày xông qua mười trận là được mà? Tiểu gia ta xông từ trận thứ nhất lên trận thứ tám này mới dùng thời gian hơn nửa ngày, con mẹ nó, trước hết để cho ta mắng thêm hai ngày hai đêm nữa rồi lại tính, ngày hôm nay không mắng cho liệt tổ liệt tông Triệu gia các ngươi nhảy từ trong mộ lên, tiểu gia sẽ đổi họ Triệu, nhưng sợ tổ tông Triệu gia các ngươi không có mặt mũi mà nhận ta...
Phương Hành chống thắt lưng, càng mắng càng hưng phấn, có cảm giác càng lúc càng mạnh mẽ.
- Ngươi muốn chết!
- Bịch, bịch, bịch...
Liên tục ba roi, từ trong trận quật ra, có thể thấy được sát khí trong lòng Triệu Trường Hà nặng thế nào.
Nhưng Phương Hành chỉ phất phất tay đã đơn giản hóa giải được ba lôi tiên này, quệt mũi, thở ra một hơi rồi tiếp tục mắng:
- Các lão gia trên núi dưới núi cùng nhóm xú lão nương đều nghe thấy, các ngươi biết tên súc sinh mặt người da thú này làm thế nào lấy được tiểu nương của gã không? Tên khốn kiếp này từ nhỏ đã không ra gì, tiểu gia ta hôm nay sẽ nói cho các người miễn phí một đoạn, nói tên khốn...
- Trường Hà, tiết chế!
Chân núi, đạo chủ Phù Khí đạo bỗng nhiên lên tiếng hét lớn, mày nhăn lại khó chịu, nhắc nhở Triệu Trường Hà không thể nổi giận, sau đó lại quát với Phương hành:
- Tiểu nhi, muốn xông trận liền mau mau vào trận, trốn ngoài trận, miệng đầy thô tục không cảm thấy xấu hổ ư?
- Lên Phong Thiện sơn có quy củ nào không cho phép mắng chửi người hả?
Phương Hành chống thắt lưng kêu với dưới núi:
- Vậy vừa rồi gã mắng ta là tiểu ma đầu thì tính là thế nào? Gã bảo ta tới chịu chết thì tính thế nào?
Một câu nói chặn họng, đạo chủ Phù Khí đạo ban đầu muốn lấy quy củ ra áp chế Phương hành cũng không biết nói gì, ánh mắt lạnh lẽo, trực giác cảm thấy tiểu ma đầu này dường như không chỉ đơn giản là mắng chửi người, giống như đang thực hiện chủ ý gì mà người ta không nhận ra được. Chẳng lẽ muốn cố ý khích nộ Trường Hà? Nhưng lại không giống, tiểu ma đầu này cũng tu lôi thuật, như vậy hắn nên biết người tu lôi thuật, tu vi càng sâu càng dễ dàng bị lôi pháp ảnh hưởng, tính khí nóng nảy nhưng nổi giận cũng không coi là một chuyện xấu, lôi pháp sẽ càng mãnh liệt hơn.
Nói như vậy, cách nói tiểu ma đầu làm Triệu Trường Hà tức giận liền không thể thực hiện được, hắn cũng sẽ không rõ.
Lúc đạo chủ Phù Khí đạo cúi đầu trầm ngâm, Phương Hành đã tiếp tục mắng:
- Ngươi nói coi, ngươi là cái quái gì, không dám xuất hiện dùng dao nhỏ liều mạng với ta, trốn trong trận để trưởng bối nhà các ngươi tìm ta gây phiền phức hay sao? Ngươi con mẹ nó yếu mềm như thế, dứt khoát về nhà trốn dưới váy mẹ ngươi là được rồi, đỡ cho tiểu gia ta khi hành lôi thuật hù dọa ngươi phải tè ra quần...
- Đủ rồi!
Trong trận, Triệu Trường Hà cũng không nhịn được nữa, quát như sấm mùa xuân, tiếng như sét đánh, núi đá xung quanh đều lã chã chấn động, rơi cát bụi xuống.
- Đủ cái đại gia nhà ngươi!
Giọng nói của Phương Hành vang hơn, càng mắng hăng say hơn:
- Lần này ta chính là muốn mắng đủ hai ngày hai đêm, ta muốn làm cho tất cả người của Thần Châu Bắc Vực đều biết ngươi con mẹ nó đã từng bị ta mắng, người người nhắc tới ngươi đều trở thành một chuyện cười lớn...
- Bốp!
Không biết có bao nhiêu tu sĩ, trong lòng bén nhạy lóe lên một suy nghĩ.
Nếu trước đó Phương Hành mắng chửi người chỉ có vẻ hơi hoang đường buồn cười, như vậy một câu cuối cùng hắn nói không thể không đề phòng.
Thanh danh lớn như trời, nhân ngôn như hổ lang.
Nếu thật là hắn làm như vậy, cho dù là cuối cùng Triệu Trường Hà có thể chém giết tiểu ma đầu để phát tiết cơn giận này hay không, nếu bị truyền ra ngoài sẽ bất lợi đối với thanh danh của gã, nhất là đối với một vài người có tâm thúc đẩy sẽ trở thành một trò cười...
Mặt khác chính là, dáng vẻ tiểu ma đầu chống thắt lưng mắng người, đúng là như thích bị ăn đòn!