Lược Thiên Ký

Chương 679: Giết người thật tốt!

Chương 679: Giết người thật tốt!

Chư tu Nam Chiêm nhìn thấy điệu bộ của Phương Hành thì tâm tình có chút phức tạp, cảm thấy hành động này quá lỗ mãng rồi.
Nhưng phần bất mãn này trong trái tim lại nhanh chóng bị Phương Hành xuất thủ mạnh mẽ áp chế xuống, Phương Hành từ trong mây cứng rắn xông qua mang theo tư thế vô địch, lôi điện chằng chịt chi chít này không làm tổn thương được hắn chút nào, tốc độ của hắn thậm chí chưa từng chậm lại nửa phần, ngược lại càng lúc càng nhanh, hai cái tay đã mở ra như là sở hữu dẫn lực cực mạnh, tất cả lôi điện vỡ văng tới người hắn đều bị dẫn lực này hấp dẫn, tập trung trên hai chưởng của hắn, tựa như tay hắn đang cầm hai viên lôi châu chói mắt vậy.
Đoạn đường này phóng đi, lôi châu trên song chưởng cũng càng lúc càng lớn, sau đó như hai cái cối xay khổng lồ.
- Dừng chân!
Bỗng nhiên chợt ở giữa tầng mây có ba bốn người thân mặc huyền y, là đệ tử của Phù Khí đạo rống to, đột nhiên xoay người bay ra khỏi tầng mây, mỗi tên đều lấy pháp khí ra chém về phía Phương Hành. Bởi vì bọn họ nhìn thấy lôi thuật của Phương Hành kinh người, lực lôi điện giấu giữa tầng mây không làm hắn bị thương được, ngược lại còn bị hắn dần dần kéo đi, hóa thành sức mạnh của hắn, người thủ trận liền không ngồi yên được nữa.
- Cút!
Phương Hành cũng không quay đầu lại, thậm chí khí thế lao tới trước cũng không đổi, lại đột nhiên trên người có ma khí phồng lên, sinh ra thêm hai cái tay bổ tới, một cái lấy cuồng đao huyết ẩm trong túi trữ vật ra, một tay lấy hắc sắc cự kiếm ra, vun vút hai tiếng, nương vào tư thế bay nhanh chém ra ngoài, kỳ thế hung hãn khôn kể. Bốn tên đệ tử Phù Khí đạo vừa xoay người nhảy ra ngoài liền bị chém dưới đao của hắn.
Ùng ùng!
Phương Hành vung đao kiếm giết người, kỳ thế cũng không giảm, tiếp tục xông về phía trước.
Có lôi điện tuôn ra, không để ý tới, trực tiếp dẫn vào trong lòng bàn tay.
Có đệ tử Phù Khí đạo thủ trận nhảy ra, không để ý tới, dứt khoát vung đao kiếm chém giết!
Một người cứ vọt thẳng tới một hướng trong đại trận, làm đảo loạn đại trận tứ phía biển mây nguy hiểm, giết ra được không biết bao nhiêu người đang ẩn thân trong đại trận. Đệ tử Phù Khí đạo bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ, càng giết linh lực càng đằng đằng, hung phong bốn phía.
- Hắn giống như có thể cảm giác được trước xu thế vận chuyển của đại trận vậy, có thể tránh né được tử môn, giống như có thể khám phá ra đám đệ tử Phù Khí đạo ngụy trang vậy... chuyện này... chuyện này cần tạo nghệ trận thuật mạnh bao nhiêu mới có thể làm một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi như vậy được...
Đừng nói là đệ tử của Phù Khí đạo, ngay cả một đám tu sĩ Nam Chiêm đi theo Phương Hành vào trận đều sợ ngây người.
Còn Lệ Hồng Y thì lúc này bén nhạy phát hiện ra một tia cơ hội, mi tâm căng thẳng, bỗng nhiên quát to:
- Hắn là đang đảo loạn trận thế, tạo ra cơ hội phá trận cho chúng ta! Chư đạo hữu Nam Chiêm, theo ta tiến lên phía trước phá đại trận này, chém giết đám đệ tử Phù Khí đạo, ít nhất cũng phải ngăn cản tất cả bọn họ ở bên ngoài, tạo cho Phương sư đệ có cơ hội có thể một mình đấu pháp với thần tử của Phù Khí đạo...
Trong tiếng hét vang, nàng xung trận đầu tiên, dẫn đầu vào trận, hồng y phiêu diêu. Như tiên như quỷ.
Mà ở sau lưng nàng, tốc độ nhanh nhất là nữ nhân Tây Mạc Vương gia, cầm Phong Hỏa Song Luân ùng ùng ép vào trong mây.
Những tu sĩ khác, Lệ Anh, Hàn Anh, U Di Cuồng, Đa Tình Hồng Nhan cũng theo sát xông theo.
Bọn họ xông trận, lại làm trong mây không thể không phân ra người ở quanh tấn công Phương Hành đi chú ý tới bọn họ, mỗi tên đệ tử của Phù Khí đạo đều có khí thế bất phàm hiện thân từ trong mây, xếp thành trận thế. Khi chư tử Nam Chiêm đánh tới, tinh phong huyết vũ trong nháy mắt kích phát, thậm chí không có thời gian nói chuyện, thẳng tắp xông tới, xông vào đại trận liền không cần phải nói thêm gì nữa.
Từ lúc lên núi tới nay, đây chính là trận đầu chân chính ác chiến, chư tử Nam Chiêm đấu pháp với chư đệ tử của Phù Khí đạo.
Mà lúc này Phương Hành cũng chợt vọt tới phía trước Triệu Trường Hà khoảng năm mươi trượng. Trong mắt sát ý như kiếm, thẳng tắp vọt tới.
Nhưng mà ngồi xếp bằng ở trên hồ lô, Triệu Trường Hà vẫn không ngừng cười nhạt, không hề có ý hoang mang.
- Muốn tới trước mặt của ta, còn thiếu chút bản lĩnh!
Sau tiếng nói của gã, ngay phía trước con đường mà Phương Hành phải đi bỗng nhiên có năm nam nữ khí vũ bất phàm nâng lên từ trong mây, mỗi người khuôn mặt đều không chút thay đổi, quần áo ngự phong tung bay, bọn họ không giống đệ tử Phù Khí đạo bình thường người mặc huyền y, mà là có trắng có xanh, khí tức trên người cũng không phải những đệ tử bình thường kia có thể so sánh được, ước chừng mạnh gấp hai ba lần không chừng...
Phía trái người thứ nhất, tay áo bào rộng, khuôn mặt khá quen, chính là Tạ Lâm Uyên mà Phương Hành đã từng gặp mặt.
Sáu chân truyền của Phù Khí đạo, ngoại trừ Triệu Trường Hà ra, năm người khác cũng đều đã xuất hiện.
Bắc tam đạo Thần Châu nghe nói chính là dựa vào khí vận này, tam đạo có bảy chân truyền, hợp với số của thất tinh.
Mà sau khi Bắc tam đạo liên minh, sau lại từ hai mươi mốt chân truyền chọn ra bảy người tối cường nhất, được xưng là tam đạo thất tử, vẫn là số thất tinh. Hôm nay người tới đây cản đường chính là bảy vị chân truyền của Phù Khí đạo, ngoại trừ thần tử Triệu Trường Hà ra, năm người còn lại còn có một tên chân truyền, chính là Thiết Liên Hoa Chu Tiên Giác, cũng đã bị Phương Hành chém giết lúc ở Yêu địa, năm người này hẳn là chân truyền còn lại của Phù Khí đạo, một thân khí cơ đáng sợ, dĩ nhiên không kém Tạ Lâm Uyên là bao, khủng bố đến mức tột cùng.
- Phương Hành, ta từng bại trong tay ngươi, hôm nay liền muốn rửa nhục!
Lấy Tạ Lâm Uyên cầm đầu chư tử Phù Khí đạo, hướng về phía Phương Hành gào thét vọt tới, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đồng thời bắt pháp quyết.
Mà ở phía sau bọn họ, trên mặt Triệu Trường Hà hiện lên nụ cười nhàn nhạt, châm chọc nhìn Phương Hành.
Phương Hành có thể một mạch liều chết qua đây, hung hăng đảo loạn Vân Hải đại trận mà Phù Khí đạo bọn họ bày ra xác thực cũng làm gã có phần ngoài ý muốn. Chỉ có điều thời điểm này cũng không có tâm tình tìm tòi tới điểm cuối, cho dù Phương Hành đảo loạn đại trận cũng chỉ làm những người chưa từng phát động, đang bố trí ẩn trong mây ra ngoài mà thôi, đại trận vẫn đang vận chuyển, cũng không tính là phá trận.
Hơn nữa ở trong lòng gã cũng chưa chính xác cho rằng có thể mượn cách ẩn nấp như thế có thể dọa lui được Phương Hành. Dù sao cũng là một tiểu ma đầu giết từ trận thứ nhất tới trận thứ tám này, tuy gã táo bạo cuồng vọng nhưng trong lòng có hơi coi trọng Phương Hành. Trước mặt đại trận, lại có ngũ tử Phù Khí đạo chặn đường cũng giúp gã có thể quan sát xem Phương Hành có thuật pháp thế nào, biết người biết ta thật tốt.
- Không thể để ta an ổn tới giết hắn được sao? Cút ngay cho ta!
Đối mặt với năm người này chặn đường, Phương Hành rít gào hét lớn, ánh mắt tăng vọt sát khí, tựa như có chút không sợ người khác làm phiền.
Hắn không nói sai, gặp được Triệu Trường Hà sẽ muốn đánh chết gã thật tốt, kết quả lại có nhiều con ruồi đáng ghét xuất hiện như vậy.
- Hì hì, có vẻ thích tức giận nhỉ!
Trong năm người này có một nữ tử dáng vẻ xinh đẹp, đầu cài song hoàn, thoạt nhìn dáng dấp thiếu nữ ngây thơ nhưng một đầu tóc trắng bạch, khóe mắt cũng đã có nhiều tang thương đang nở nụ cười hì hì. Bàn tay nhấn một cái về phía trước, trên không dao động rồi đột nhiên xuất hiện một chiếc cự chùy, chuôi dài một trượng. Đầu cự chùy tương đương kích thước một căn phòng, so sánh với thân hình tiểu kiều của nàng ta cảm thấy quái dị khó nói lên lời, nhưng nàng ta duỗi tay nắm lấy cự chùy, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang lên. Sau đó bắt đầu quơ múa, đập về phía Phương Hành.
- Cùng nhau bắt hắn lại!
Lúc này Tạ Lâm Uyên cũng mở miệng, phất ống tay áo một cái, mở rộng vô tận, hóa thành hai dải lụa tiên quấn về phía Phương Hành.
Cùng lúc đó, bên cạnh bọn họ, ba vị chân truyền khác, một sử dụng cổ kiếm, chém rách trên không. Một sử dụng Long Tu đại ấn khóa không gian lại, một sử dụng Kim Ô Phong thương, chuyển động nhanh như con quay, một sử dụng Thiết Họa Xuân Thu Bút tự động họa đại phù trên không trung. Mỗi một món đều là pháp bảo hiếm thấy, cũng là tượng trưng cho thân phận chân truyền của Phù Khí đạo, ngay lúc này bỗng nhiên không chút khách khí cùng nhau lấy ra, đập về phía Phương Hành.
Ngoài miệng nói hung ác độc địa, trong lòng vẫn hết sức kiêng kỵ!
Chỉ sợ chân truyền của Phù Khí đạo bọn họ đối mặt với tiểu ma đầu giết từ trận thứ nhất lên này trong lòng cũng không dám có chút sơ suất nào.
- Để cho người ta giết người thật tốt không được sao?
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, biển mây dao động như nước thủy triều, cái cự chùy này khó khăn lắm mới đập tới đầu của Phương Hành lại có một tiếng kêu to chói tai vang lên, phía sau Phương Hành chớp động kim ảnh. Bỗng nhiên có một con quạ đen kim sắc bay ra, toàn thân xán kim quả thực là chói mắt, thân thể cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, đón lấy cự chùy đang đánh tới, trực tiếp vỗ cánh hung hăng đánh về phía chùy lớn.
- Bịch...
Nữ tử cầm chùy lớn trong tay kinh hãi, thân hình không nhịn được bay ra hơn mười trượng, khiếp sợ với quái lực khủng bố của kim ô, vậy mà suýt nữa đã đánh bay chùy lớn trong tay nàng, rời khỏi tay. Chỉ có điều sau cái vỗ này cũng chợt nhường đường.
- Sớm đã có tâm tìm một tu sĩ Thần Châu để giết giúp ta nổi danh, đích thị là ngươi rồi!
Giết! Giết! Giết!
Hai tay áo của Tạ Lâm Uyên kéo dài giống như linh xà, mắt thấy sắp cuốn tới trước người Phương Hành thì chợt ở phía sau Phương Hành có một cái pháp bảo hai hình tròn một xanh một hồng bay ra, bỗng nhiên xoắn về phía hai tay áo của gã, hung hăng kéo gã về một hướng khác. Mà ở hướng đó có một nữ tử dung nhan xinh đẹp thờ ơ, người mặc áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn ôn nhu nhuyễn ngọc, nhưng giữa hai hàng mày là sát khí, bỗng nhiên chợt phi thân vọt tới, giống như mũi tên rời cung, cuồng bạo vô biên, đùi đẹp cong lên thình lình trực tiếp đánh đầu gối về phía Tạ Lâm Uyên.
- Bịch!
Tạ Lâm Uyên cũng cảm thấy vô cùng quái dị, thế tới của đối phương cực nhanh, gã dường như không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể giơ hai tay lên chống đỡ, lại giống như có một ngọn núi lớn đang đánh về phía mình. Đầu gối của đối phương còn cứng rắn hơn so với huyền thiết, sức mạnh cuồng bạo tới tột cùng đụng thẳng cho thân hình Tạ Lâm Uyên phải nhanh chóng lui lại, vạch ra một khe mây, trong miệng bạo hống một tiếng, suýt nữa phún máu.
- Ngươi là người phương nào?
Tạ Lâm Uyên tuyệt đối không ngờ tới trong tu sĩ Nam Chiêm ngoại trừ Lệ Hồng Y ra lại vẫn còn có cao thủ như vậy, càng không ngờ tới một nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc như thế lại có chiến ý cuồng bạo bậc đó, ngoài phẫn nộ ra lại có chút kinh nghi, sau khi ngừng thế lui liền ngẩng đầu hét lớn.
- Ta là Vương Quỳnh của Nam Chiêm, hôm nay mượn ngươi để thành danh, đa tạ!
Nữ tử mặc áo vàng nhạt hai tay như điện, tiếp tục lật Phong Hỏa Song pháp luân, hít một hơi, lần nữa đánh qua đó.
Cùng lúc đó, ở bên người Phương Hành liên tiếp có người lao ra, Lệ Anh sử dụng một cái quỷ đầu cực lớn thẳng tắp đánh tới chân truyền của Phù Khí đạo mới lấy cổ kiếm ra. Hàn Anh thì không nói một lời, thậm chí không để ý tới thanh Kim Ô Phong thương đang đâm về phía Phương Hành mà là chưa tới một hơi, thanh khí quấn quanh trường thương đã dứt khoát đâm vào yết hầu người đang tới, vừa đâm tới đã hạ sát thủ, lại làm người sử dụng thương hoảng sợ nổi giận hét lớn nhưng chỉ có thể thu hồi Kim Ô Phong thương đang đâm tới, xoay người rời xa một kích tất sát của Hàn Anh.
Cuối cùng là Lệ Hồng Y lấy ra khăn gấm đang buộc ở sau ót, kéo dài tới ba mươi trượng cuốn về phía Xuân Thu Bút đang họa phù trong không trung, dễ dàng ngăn khuất đối thủ trước người Phương Hành, con đường phía trước đã rộng rãi bằng phẳng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất