Lược Thiên Ký

Chương 683: Vương Bát Quyền chính tông

Chương 683: Vương Bát Quyền chính tông

So thuật pháp, kém người ta một trăm năm tu luyện.
Vậy lấy cái gì thắng hắn?
Đáp án của Phương Hành là vung nắm đấm, thời điểm ngay cả sơn ý của Phong Thiện Sơn cũng không thể ngăn cản thuật pháp của đối phương, hắn dứt khoát từ bỏ tất cả phòng ngự, trực tiếp dùng nhục thân ngạnh kháng năm con Lôi Long, đồng thời lấn đến gần người, vận chuyển quái lực, nhắm đầu của Triệu Trường Hà mà đánh, thuật pháp của đối phương quá tinh diệu, mình căn bản không cách nào phá giải, vậy dứt khoát liền không phá giải, bằng nhục thân ngạnh kháng xuống tới, có bản lĩnh ngươi đánh chết ta xem!
Nếu ngươi đánh chết ta còn tốt, một khi đánh không chết, vậy phải xem ngươi có thể tiếp được quyền của ta không.
Hắn xuất thân thổ phỉ, từ nhỏ đã minh bạch, đánh nhau thắng thua, không chỉ nhìn võ công cao thấp.
Về sau theo Bạch Thiên Trượng tu hành ba năm, Bạch Thiên Trượng lại quán thâu cho hắn một lý niệm, chính là sở dĩ chiến tu so mạnh hơn tu sĩ bình thường, không chỉ vì chiến tu luyện thuật pháp uy lực càng lớn, hoặc tiêu hao nhiều tài nguyên hơn tu sĩ bình thường, mà bởi vì chiến tu ác hơn, liều hơn, người khác công kích bọn họ chịu nổi, bọn họ công kích người khác lại không chịu nổi.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Năm Lôi Long liên tiếp đụng lên người Phương Hành, uy thế giống như tiếp nhận năm lượt thiên kiếp.
Lúc này toàn thân Phương Hành đã đen sì, nhìn giống như man di thổ dân, ngay cả bím tóc sau đầu cũng bị lôi điện đánh cho dựng thẳng lên, pháp bào trên người rách tung toé, đã không có chút tác dụng phòng ngự, thậm chí da thịt rơi ra, ở dưới tác dụng của mộc pháp khép lại, có thể nói thê thảm khó tả.
Bất quá cuối cùng hắn cũng xông qua được, thậm chí lực lượng còn dư rất nhiều, cách hơn mười trượng, chính là ba quyền đánh qua, như đẩy núi đánh tới, cơ hồ tạo nên quyền phong mà mắt trần có thể thấy, lực lượng hùng hồn đến đáng sợ.
Vương Bát Quyền chính tông, hoàn toàn không có chương pháp, nhưng lực lớn vô cùng.
- Ngươi... Ngươi đón đỡ được lôi pháp của ta?
Triệu Trường Hà nhìn thấy một màn này, đã khiếp sợ đến tâm tư run lên, không chút nghĩ ngợi, thân hình cấp tốc lui lại, kéo ra một tàn ảnh, tránh né quái quyền của Phương Hành, đồng thời một Lôi Long cuối cùng hộ thân du tẩu ở bên người, hóa giải Vương Bát Quyền của Phương Hành, trong lúc nhất thời trên không trung kình phong kích xạ, kích đãng khắp nơi, hắn lẫn trốn cực nhanh, nhưng vẫn bị quyền phong lướt trúng, pháp bào bị xé nứt, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, hiển nhiên bị quyền phong quẹt qua cũng không chịu nổi.
Đương nhiên so sánh với đó, Phương Hành bị thương còn nặng hơn nhiều.
Rắc! Rắc! Rắc!
Triệu Trường Hà tạm lánh ba quyền, hai tay cấp tốc bấm niệm pháp quyết, lại là ba tia lôi điện đáng sợ quét ra ngoài.
Chỉ bất quá Phương Hành càng hung ác, mặc kệ hắn ứng đối ra sao, chỉ cắn răng cận thân, lại đánh!
Quyền như cuồng phong bạo vũ, lực như sóng cả nộ trào.
Mặc kệ lôi pháp của Triệu Trường Hà cao minh như thế nào, cũng miễn cưỡng ăn hết, cứng rắn lao tới ngạnh công.
Quyền thế của hắn lại nhanh hơn Triệu Trường Hà nhiều lắm, trong thời gian Triệu Trường Hà đánh ra một tia chớp, hắn có thể đồng thời đánh ra ba quyền, cái này cũng là một nguyên lý trong đấu pháp, thuật pháp luôn cần bấm niệm pháp quyết, phải dùng đan lực dẫn động thiên địa nguyên tố, bởi vậy người thi thuật đã chú định tốc độ xuất thủ và tính linh hoạt chậm hơn người ra quyền, chỉ bất quá phạm vi, uy lực của thuật pháp vượt xa nắm đấm bình thường.
Đương nhiên, đây là nhằm vào tu sĩ bình thường, Phương Hành một thân quái lực, nhục thân cường hoành, lực lượng một quyền này của hắn, tuyệt đối không thua lôi điện của Triệu Trường Hà, tối thiểu nhất hiện tại hắn có dũng khí ăn lôi điện của Triệu Trường Hà, nhưng Triệu Trường Hà lại không dám để hắn đánh trúng một quyền.
Thời điểm huy quyền, Phương Hành lại còn có thời gian hét lớn.
- Mới vào con đường tu hành, Thập Nhất thúc đã nói qua, chiến tu là chém giết, còn nói cho ta biết, nếu một ngày nào đó coi như vứt bỏ tất cả đại thuật, cũng không thể vứt bỏ dũng khí, hiện tại tiểu gia ta chọi cứng với ngươi, ngươi thử ăn ta hai quyền xem? Đừng cho rằng ta không biết, từ lúc ngươi đợi ta vào trận mới dám ra tay, là chứng minh đã sợ ta, nhát gan giống như chuột, có tư cách gì đọ sức với tiểu gia?
Càng đánh càng hung, quyền ra càng mãnh liệt, lời nói cũng làm cho Triệu Trường Hà kinh hãi.
- Ta sẽ sợ ngươi?
Hắn có vẻ như khinh thường, không ngừng cười lạnh, thời điểm xuất thủ, lôi pháp mạnh hơn, càng thêm dữ dằn.
- Nếu không sợ ta, vì sao sau khi nổi giận, còn phải để cho người khác tới cản ta trước?
- Nếu không sợ ta, sao ngay từ đầu đã tế ra Linh Bảo?
- Nếu không sợ ta, sao không dám trực tiếp đấu Lôi thuật với ta?
- Mấu chốt nhất là... nếu không sợ ta, con mẹ nó ngươi chạy làm cái gì...
Phương Hành kêu to, nắm đấm càng đánh càng hung, ngạnh kháng lôi điện, giống như Tiểu Cường đánh không chết, thân hình cấp tốc tới gần Triệu Trường Hà.
Hắn hét lớn, mỗi một câu đều để Triệu Trường Hà xấu hổ thành giận, nhất là câu cuối cùng, suýt nữa làm hắn tức khóc, con mẹ nó ngươi nói vì sao ta lại trốn, ta là người dựa vào thuật pháp ăn cơm, chơi là kỹ thuật, ai giống như ngươi toàn dựa vào liều mạng xông về trước, chẳng lẽ ta không trốn, phải cùng ngươi mặt đối mặt cầm lôi điện đối oanh với nắm đấm sao?
Coi ta ngốc sao!
Nhưng mặc dù trong lòng cuồng mắng, nhưng ngoài miệng lại không có thời gian nói chuyện, toàn lực thi triển Lôi thuật, nói không ra lời.
- Dạng tôn tử như ngươi tiểu gia gặp nhiều, bình thường biểu hiện càng cuồng, thì đảm lượng lại càng nhỏ...
Phương Hành càng mắng càng vui vẻ, càng đánh càng mạnh, mắng đến cuối cùng, thân hình vọt tới, thình lình lại cùng Triệu Trường Hà kéo gần lại bảy tám trượng, huy quyền đánh ra, Triệu Trường Hà còn muốn kéo dài khoảng cách, nhưng đã có chút không kịp, lại bị Phương Hành mắng nửa ngày, có chút thẹn quá hoá giận, dứt khoát không trốn, song chưởng giơ lên, thi triển một kích Lôi thuật, lôi điện ầm ầm đánh vào trên người đối phương, uy thế kia cơ hồ có loại cảm giác xé trời.
- Có thể đánh chết hắn không?
Sau khi đánh ra một kích này, Triệu Trường Hà cũng có chút mỏi mệt, cảm thấy lo sợ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trong biển lôi, tiểu ma đầu kia oa oa gọi bậy, hiển nhiên cũng không chịu nổi, nhưng lại chưa vẫn lạc, giữa tiếng kêu gào thê thảm, hung tính lại càng lúc càng mãnh liệt, liều mạng từ trong lôi hải chui ra, xông về phía Triệu Trường Hà.
- Nhục thân của tiểu ma đầu này đến tột cùng mạnh bao nhiêu ah...
Triệu Trường Hà hít vào một ngụm khí lạnh, sắp muốn khóc lên.
Nếu bàn về đấu pháp, hắn đã sớm thắng.
Từ khi động thủ đến hiện tại, hắn đã đếm không rõ bổ Phương Hành bao nhiêu kích.
Mà nắm đấm của Phương Hành đánh tới, thì đều bị hắn cẩn thận hóa giải né tránh, cơ hồ không có một quyền chính diện tiếp xuống.
Nhưng hôm nay không phải đấu pháp, mà là liều mạng, liền đến hắn không ngừng kêu khổ.
Tiểu ma đầu kia quả thực là bất tử chi thân, ăn nhiều kích lôi điện như vậy, ngay cả hung thú cũng đã chín, nhưng quyền kình của hắn lại chưa từng giảm, ngược lại càng hung bạo, nhất là một quyền cuối cùng này, đã vọt tới trước người ba trượng, đối với tu vi như bọn hắn, ba trượng đã không khác phàm nhân đứng sát bên người, Triệu Trường Hà muốn tránh, nhưng căn bản không kịp tránh.
- Ha ha, người có lôi pháp cao minh, không chỉ chiếm tiện nghi khi thi pháp, hơn nữa ở thời điểm đan thành, được lôi pháp rèn luyện, năng lực chống cự thuật pháp này cũng tăng lên, mặc dù tiểu gia còn không phát huy ra Lôi thuật cao minh nhất, nhưng bản lĩnh kháng lôi vẫn phải có, cha vợ ta vứt vào trong lôi trạch ta cũng có thể lặn xuống du lịch vài vòng, huống chi là Lôi thuật của ngươi?
Trong ánh mắt cổ quái của Triệu Trường Hà, Phương Hành cất tiếng cười to, mặc dù bị đánh cả người bốc khói, lại hung hãn tàn nhẫn, vọt thẳng tới trước người Triệu Trường Hà, ầm ầm đánh nát hư không.
- Thật nghĩ ta chỉ tu Lôi thuật, không tu nhục thân sao?
Giờ khắc này, giống như hung tính của Triệu Trường Hà cũng bị kích phát, trực tiếp từ bỏ suy nghĩ né tránh, một trường mâu quấn quanh lấy lôi điện vô tận xuất hiện ở trong tay, cắn răng, ngạnh sanh đâm về phía Phương Hành, đồng thời trên người hắn không ngừng có lôi điện lập loè, khí tức hung ác điên cuồng, chỉ từ khí tức phán đoán, nhục thân của hắn cũng cực kỳ kinh khủng.
- Ngươi tự nghĩ nhục thân cường hoành, nhưng ta dùng Lôi thuật rèn luyện nhục thân, cũng chưa chắc thua ngươi!
Trong tiếng hét vang, Triệu Trường Hà dùng mâu đối quyền, thình lình bày ra tư thế cùng tiểu ma đầu lấy thương đổi thương, nếu Phương Hành tiếp tục đánh tới, vậy trước tiên phải ăn một mâu của hắn, hắn cũng không tin, dưới cục diện ăn thiệt thòi rõ ràng như vậy, tiểu ma đầu kia lại không né tránh, mà chỉ cần hắn trốn, vậy nửa ngày liều mạng giành ưu thế sẽ không còn sót lại chút gì, mình thắng chắc.
- Ha ha ha ha...
Nhưng một màn để Triệu Trường Hà giật mình xuất hiện, đối mặt với một mâu của hắn, Phương Hành không tránh không né, trực tiếp đánh tới một quyền.
Phốc xích, trường mâu xuyên qua ngực của Phương Hành, cộng thêm lôi điện kinh khủng trên mâu, đồng thời xuyên vào cơ thể hắn, nhưng cùng lúc đó, quyền của Phương Hành cũng đập lên mũi đối phương, bịch… nhục thân của Triệu Trường Hà được lôi điện rèn luyện không biết bao nhiêu lần cũng không thể chịu được, "đăng đăng đăng đăng" lui về phía sau, lùi lại hơn mười trượng, nhất thời chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, thấy không rõ hoàn cảnh chung quanh, thậm chí cái mũi ê ẩm.
- Oa...
Lôi điện nhập thể, cũng không phải binh khí bình thường có thể so sánh, tạng phủ đều bị trọng thương.
Phương Hành phun ra một ngụm máu tươi, bàn về thương thế, hắn nghiêm trọng hơn Triệu Trường Hà nhiều, nhưng lại một hơi không ngừng, ngay cả máu cũng phun lên mặt Triệu Trường Hà, dùng bất kỳ phương pháp nào có thể sát thương địch nhân, đồng thời chân đạp hư không xông về phía trước, bắt lấy Triệu Trường Hà còn chưa tỉnh hồn đánh một quyền, sau đó một cước, lại một quyền...
Lộp bộp lộp bộp!
Còn hung ác hơn thời điểm Lệ Hồng Y đánh Lệ Anh!
Thậm chí Triệu Trường Hà có chút phản ứng không kịp, một quyền lại một quyền, bị đánh có chút phát mộng.
- Ai liều nhục thân, tiểu gia là liều mạng với ngươi...
Phương Hành thoải mái lật, chỉ cảm thấy một ngụm ác khí tiết ra hết, cuồng đánh nửa ngày, dứt khoát sử dụng chiêu cảnh giới cao nhất trong Vương Bát Quyền, một tay níu lấy Triệu Trường Hà nhấn xuống, xoay người cưỡi lên người hắn, lộp bộp lộp bộp… nắm đấm như mưa to gió lớn rơi xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất