Chương 684: Cứng rắn phá tan trận thứ tám
Từ khi Triệu Trường Hà ăn quyền thứ nhất của Phương Hành bắt đầu, chiến cuộc đã chính thức nghịch chuyển, thành công biến Phù Khí Đạo Thần Tử từ một thiên tài lôi điện quấn quanh, giống như thần linh thành bao cát thịt, bị Phương Hành không ngừng oanh kích, đánh hắn không thể nào tỉnh táo lại, cuối cùng bị Phương Hành cưỡi ở trên đầu, vung hai nắm đấm đánh một trận, cực kỳ thê thảm.
Triệu Trường Hà đã từ giận không kiềm được mắng to, về sau cắn răng gắng gượng, lại đến không tự chủ được kêu rên, cuối cùng biến thành kêu thảm, thực không thể chịu được, mà Phương Hành cũnên rồi, từng quyền từng quyền đánh thoải mái, ngao ngao quái khiếu.
Ah! Ah! Ah! ...
Ngao! Ngao! Ngao! ...
Bây giờ xung quanh không phải là các tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu và đệ tử Phù Khí Đạo chậm lại tốc độ đấu pháp, mà là trực tiếp không có người động thủ, đều ngơ ngác nhìn chiến trường bên kia, thậm chí có rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ, lúc đầu Phù Khí Đạo Thần Tử chiếm hết thượng phong, sao đột nhiên lại bị tiểu ma đầu đánh đập, từ hư không đánh vào biển mây, lại từ biển mây đánh ra hư không, nắm đấm, chân đạp, kê gối, đầu đụng, thỉnh thoảng còn nắm chân ném đi, mỗi thức đều có quái lực vạn quân, ngay cả một ngọn núi cũng có thể bị đánh nổ.
Phù Khí Đạo Tử thật rất bất phàm, là thiên tài chiến tu, không chỉ tu luyện Lôi thuật đến cực hạn, nhục thân càng ở dưới lôi pháp rèn luyện, trở nên cực kỳ cường hoành, có thể đánh có thể chịu đòn, sinh mệnh lực cũng ương ngạnh, từ mọi phương diện mà nói, đều có thể xưng đối thủ mạnh nhất từ khi Phương Hành kết đan đến nay.
- Cứu Triệu sư huynh...
Không biết qua bao lâu, mới có đệ tử Phù Khí Đạo Tử từ trong kinh khủng thanh tỉnh lại, liều mạng kêu to.
Trong lúc nhất thời, đệ tử Phù Khí Đạo giống như cá bơi, đều từ bỏ đối thủ của mình, ầm ầm lao đến cứu giá.
- Trước qua cửa ải của chúng ta đã!
Các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu kêu to, bắt đầu đuổi theo đệ tử Phù Khí Đạo đánh.
Mà Phương Hành nhìn thấy một màn này, ánh mắt cũng lạnh lẽo, phất tay đánh ra một đạo Hoá Thạch Phù, ở trên không trung thình lình hóa thành một bia đá màu đen, hắn đẩy Triệu Trường Hà về phía bia đá, từ trong ngực mình rút ra trường mâu, trở tay cắm vào ngực Triệu Trường Hà, đinh hắn ở trên bia đá, sau đó không ngừng, lần lượt rút ra Hắc Kiếm, Huyết Ẩm Cuồng Đao… phân biệt cắm vào các huyệt vị của đối phương.
- Ai không sợ chết, đến đây!
Đối mặt một đệ tử Phù Khí Đạo xông lên trước nhất, Phương Hành quay người, từ trên mình Triệu Trường Hà rút ra Hắc Kiếm, một kiếm chém đối phương thành hai nửa, sau đó cắm kiếm về vị trí cũ, đổi Huyết Ẩm Cuồng Đao, chém bay đầu đệ tử Phù Khí Đạo thứ hai, ra tay vừa nhanh vừa độc vừa quỷ dị, giống như coi Triệu Trường Hà thành giá binh khí.
Các chân truyền của Phù Khí Đạo đều bị đám người Vương Quỳnh cuốn lấy, đệ tử còn lại thực lực kém Phương Hành quá lớn, tiến lên cũng chỉ là chịu chết, bị Phương Hành vung vẩy các loại binh khí, liên sát bảy tám đệ tử Phù Khí Đạo, làm cho Triệu Trường Hà bị nỗi khổ binh khí xuyên thân bảy tám lần, khiến cho đệ tử Phù Khí Đạo còn lại kinh hãi, bỏ đi ý nghĩ cứu viện.
Lúc này bộ dáng của Phương Hành cũng cực kỳ thê thảm, thương thế nhìn thấy mà giật mình, cùng Triệu Trường Hà ác đấu, dùng thương đổi thương, bị thương viễn siêu người bên ngoài tưởng tượng, nếu không phải có thể phách siêu cường, cộng thêm trước đó Long Quân bồi dưỡng, thì hiện tại hắn sớm đã bị Lôi thuật của Triệu Trường Hà đánh tan, có thể chống đỡ đến lúc này, có hơn phân nửa là dựa vào mình liều mạng.
Nhưng thời điểm người bên ngoài đều cảm thấy hắn đã sắp không chịu được nữa, hắn lại hung tính không giảm, để người ta nhìn không thấu.
Phương Hành cười ha ha, phun ra một ngụm máu tươi, vung tay áo lau đi, cổ kiếm đâm vào thân thể Triệu Trường Hà, ngồi xếp bằng ở cạnh bia đá, tựa hồ muốn nghỉ ngơi, lúc này Triệu Trường Hà đã âm u đầy tử khí, thời điểm cổ kiếm xuyên thấu thân thể, mới khẽ rên một tiếng, giơ tay lên, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng bởi vì thụ thương quá nặng, chỉ nâng lên một nửa liền rũ xuống.
Đường đường Thần Tử của Phù Khí Đạo, Triệu Trường Hà hung danh vang vọng Thần Châu Bắc Vực, lúc này lại cực kỳ thê thảm, giống như một miếng thịt nhão bị Phương Hành đính ở trên tấm bia đá, thẳng đến lúc này, thậm chí hắn không biết mình làm sao lại thua Phương Hành, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại ẩn ẩn có loại cảm giác, nếu đến thêm một lần, đại khái hắn cũng sẽ thua tiểu ma đầu kia.
Không phải mình tu luyện Lôi thuật không tinh, cũng không phải nhục thân mình không đủ mạnh, mà là không độc ác bằng tiểu ma đầu này!
Hắn khó có thể tưởng tượng, tại sao có thể có người đối cứng nhiều lôi điện như vậy, cứng rắn lao qua cho mình một quyền, đồng dạng khó có thể tưởng tượng là, rõ ràng đã ăn nhiều lôi điện như vậy, lại bị mình đâm một thương xuyên ngực, nhưng vẫn còn khí lực, từng quyền từng quyền đánh mình khó mà chống đỡ, sau khi ghim mình ở trên bia đá, còn có thể hung tính đại phát, liên tiếp chém giết bảy tám đệ tử Phù Khí Đạo, giết tới không người dám tiến lên cứu giúp.
Lật tay lấy ra một cái túi trữ vật, là cái chuyên để linh dược chữa thương, Phương Hành lấy linh đan dùng Huyết Liên Tử luyện chế, một hơi nuốt xuống, mặc cho linh dược tan ra, cung cấp dược lực cho mộc pháp chữa thương, sau đó đứng lên, ánh mắt rét lạnh quét nhìn nơi xa, chỉ thấy trong trận thứ tám, vẫn có mấy người đang đại chiến, lăn lăn lộn lộn, khó phân thắng bại.
- Giết!
Phương Hành trở lại, dùng một sợi dây xích cột bia đá, buộc ở bên hông mình, sau đó từ trên người Triệu Trường Hà rút ra Hắc Kiếm và Huyết Ẩm Cuồng Đao, bạo hống một tiếng, xông thẳng ra ngoài, Triệu Trường Hà bị ghim ở trên bia đá, theo hắn phóng đi, giống như diều bị kéo, mà Phương Hành thì vung vẩy đao kiếm, chỗ đi qua máu chảy thành sông.
- Cút ngay!
Lệ Anh đang ác đấu với một nữ tử tay cầm trọng chùy, lại bị Phương Hành hung thần ác sát lao đến, nữ tử kia hãi hùng khiếp vía, vội vàng vung trọng chùy, muốn đập tới Phương Hành, lại bị đao kiếm phách trảm, chấn nữ tử kia khí huyết nghịch hành, Đan quang ảm đạm, sau đó bị Lệ Anh đánh lén, thân hình ngã bay ra ngoài, khí tức đoạn tuyệt.
- Ai nha, ta thật rất phục ngươi, trên thế giới này ngoại trừ tỷ tỷ, ngươi là hung nhất!
Lệ Anh quay đầu nhìn về phía Phương Hành, thở dài nói.
- Thật bất tranh khí, trên đời này có vốn liếng hung nhất là ngươi...
Phương Hành trợn mắt nhìn Lệ Anh, cũng không rảnh nhiều lời, quát:
- Cùng ta phá đại trận này!
- Được!
Lệ Anh hưng phấn, cười lớn một tiếng, điều khiển quỷ khí rậm rạp theo sau lưng Phương Hành.
Oanh!
Hai người liên thủ, khí thế càng thêm hùng hồn, đệ tử chân truyền của Phù Khí Đạo đang ác đấu với Hàn Anh kinh hãi, đối mặt Phương Hành và Lệ Anh chém giết tới, hắn không dám tái đấu, sợ bị vây công, nhưng chỉ vừa phân thần đã bị Hàn Anh bắt lấy cơ hội, trường thương đâm xuyên thân thể của hắn.
Tu sĩ bình thường là không có bản sự bị đâm thủng ngực còn có thể nhảy nhót như Phương Hành, cũng không có dũng khí chơi liều như hắn, cho dù là Kim Đan cảnh, sinh mệnh lực to lớn, một thương này không giết được hắn, cũng có thể trọng thương, mất đi năng lực tái chiến.
- Đi!
Hàn Anh cũng không truy sát, bay người lên giữa không trung, cùng Phương Hành và Lệ Anh liên thủ.
Ba người liên thủ, khí thế lại tăng, liên thủ phóng tới chém giết đối thủ đang dây dưa với U Di Cuồng, mà lúc này, vừa rồi Kim Ô không biết núp ở chỗ nào lười biếng cũng vọt ra, oa oa kêu to liên thủ với đám người Phương Hành, như một chi quân đội bách chiến bách thắng, khí thế càng tăng vọt, ở trong trận thứ tám đã vô địch thủ.
- Không cần các ngươi tới, ta có thể trảm hắn!
Đang chuẩn bị đi qua giúp Vương Quỳnh, nữ tử cuồng ngạo kia hét lớn cự tuyệt, Phong Hỏa Song Luân vung vẩy, chém giết về phía Tạ Lâm Uyên đã lòng sinh sợ hãi, xem ra nàng cũng quyết tâm muốn ở hôm nay thành danh, coi Tạ Lâm Uyên trong Tam Đạo Thất Tử thành đá đặt chân, Phương Hành thấy thế cười ha ha, tỏ ra đã hiểu, lại xung phong giết về hướng khác.
Những nơi đi qua, đệ tử Phù Khí Đạo hoặc hàng, hoặc bị chém giết, hoặc bỏ chạy.
- A, vốn muốn phá trận, lại bị hắn đoạt công!
Thời điểm các tu sĩ đại chiến, Lệ Hồng Y đang mang theo mấy tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu am hiểu trận pháp đẩy diễn trận lý, dùng cái này phá trận, nhưng ngẩng đầu thấy đám người Phương Hành giết quên cả trời đất, tất cả đệ tử Phù Khí Đạo không hàng thì chết, không khỏi cười khổ một tiếng, từ bỏ suy nghĩ tiếp tục phá trận, chiếu theo tình huống bây giờ, cũng không cần nàng phá trận, người thủ trận hàng hết, đại trận tự giải.
- Ta nhận thua...
Ở dưới loại thế cục này, Tạ Lâm Uyên không có lòng đấu pháp với nữ tử hung lệ tàn nhẫn kia, càng biết lúc này coi như mình thắng cũng vu sự vô bổ, thình lình lựa chọn nhận thua, đồng thời bứt ra lui lại.
- Ngươi!
Vương Quỳnh có chút bất mãn, nhưng không muốn đánh chó mù đường, oán hận thu song hoàn.
Đại cục đã định, đệ tử Phù Khí Đạo cũng không phải người ngu, Thần Tử đã bị người bắt, các chân truyền chết thì chết, thương thì thương, đệ tử khác càng sẽ không tự chuốc lấy đau khổ, từng người áp chế tâm tư bi phẫn, co đầu rút cổ ở một chỗ, mà tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu thì chạy đến tụ hợp với đám người Phương Hành, đưa mắt dò xét, lại phát hiện nhân số ít gần nửa, có thể nói tử thương thảm trọng.
- Đến tột cùng thế nào?
Dưới Phong Thiện Sơn, vô luận là tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu hay các tu sĩ Bắc Vực, đều tâm thần kéo căng, lo lắng thế cục trong trận.
- Vì sao ta cảm giác có chút không ổn...
Âm Linh Đạo Đạo Chủ ánh mắt thâm trầm, lẩm bẩm.
Ngay cả Phù Khí Đạo Đạo Chủ, lúc này cũng mất đi tự tin lúc đầu, mày nhíu thành cục, lẩm bẩm:
- Không có đạo lý, hồ lô từ Tiên Vực hái tới cũng cho Trường Hà, trong Kim Đan cảnh, còn có ai là đối thủ của hắn?